Ồn Ào Nhỏ

Chương 69: Chương 69






Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn hắn, hiếp mắt hỏi. “Anh bây giờ đang làm gì?”

Đường Tống trả lời rất nhẹ. “Giúp em làm ấm giường”.

Tôi tự nói với chính mình phải tỉnh táo, tránh kích động có thể làm mất một mạng người.

Đường Tống vén chăn lên, đặc biệt thuần khiết nói. “Đừng khách sáo, lên đây đi”.

Tôi cũng không muốn khách sáo với hắn, trực tiếp đi đến, níu lấy cánh tay hắn, muốn kéo hắn ném ra ngoài cửa. Nhưng hắn một giả ngốc, hai né được tập kích của tôi, ba lui về vách tường phía sau, khẽ cười nói, “Bà xã, em cũng không nên làm loạn”.

Tôi nổi giận, cũng không để ý hình tượng, trực tiếp nhảy lên giường, kéo lấy quần áo của hắn, cau mày nói, “Một em không phải vợ anh, hai không làm loạn, ba chính là hôm nay anh tuyệt đối không thể ngủ trên giường của em”.

“Vậy anh xuống đất ngủ, được chưa”. Hắn nói xong, không đợi tôi kịp phản ứng đã xuống giường, lấy từ trong tủ ra cái chăn đơn mỏng trải trên mặt đất, cứ như vậy nằm ngủ.

Nhìn bộ dáng hắn tôi có thể đoán, trừ khi phòng này bị lửa đốt cháy, bằng không hắn sẽ không đi.

Tôi chịu thua, lúc này cũng tắt đèn đi ngủ.

Thời tiết lúc này không phải trời đông giá rét, nhưng mỗi khi đêm đến nhiệt độ trên núi sẽ giảm xuống rất thấp, phải đắp chăn bông, Đường Tống nằm trên sàn nhà lạnh như băng, nhất định là lạnh lẽo thấu xương. Nhưng, đây là hắn tự chuốc lấy, tôi nhắm mắt ngủ, không muốn lo cho hắn nữa.

Ngủ được đến nữa đêm, Đường Tống nằm trên đất bắt đầu không ngừng nhảy mũi.

Hắn nhảy mũi ra lục phủ ngũ tạng cũng không liên quan đến tôi, tôi tự nói với chính mình, tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhảy mũi chừng mấy phút đồng hồ, chợt dừng lại, tôi thở ra một hơi, lặng lẽ mở mắt ra, lại thiếu chút nữa bị hù chết – Đường Tống cư nhiên ôm chăn đơn mỏng đứng ở trước giường tôi, nhìn tôi chằm chằm. Thử nghĩ xem nữa đêm tắt đèn, chợt mở mắt ra phát hiện một người đứng ở trước giường nhìn mình chằm chằm, người sống còn sợ huống chi là người chết!

“Anh làm cái gì vậy?”. Tôi ngồi dậy, căm tức nhìn hắn.

“Anh lạnh”. Giọng Đường Tống nghe có chút vô tội.

“Lạnh thì về nhà anh đi!” Tôi tiếp tục căm tức nhìn hắn.

“Không, anh muốn coi chừng em”. Đường Tống kiên trì.

“Anh coi chừng em làm gì?” Tôi bắt đầu tức giận.

Đường Tống thanh âm chợt dịu dàng, trong giọng nói mang theo một chút chua xót. “Anh chỉ sợ, thừa dịp anh ngủ, em lại đi mất, anh sợ anh không thể tìm được em”.

Nếu như tôi nói trên thế giới này ai có thể khiến tôi khóc, người đó nhất định là Đường Tống.

Trong ngực dâng lên một tâm tình khó tả, kềm chế hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại. Tôi hất mặt, nhẹ giọng nói, “Đường Tống, lúc cần đi em sẽ đi”.

Đường Tống muốn nói cái gì, nhưng lại bị một nhảy mũi cắt đứt, tôi phát hiện toàn thân hắn bị đông cứng đến nổi run rẩy. Đường Tống mặc dù bề ngoài nho nhã, nhưng cũng rất cố chấp. Tôi biết rõ hắn tối nay tuyệt đối sẽ không rời đi, không cách nào, chỉ có thể nhượng bộ.

Tôi chạy vào bếp lấy ra một con dao, trực tiếp để vào giữa giường, nhìn Đường Tống nói, “Lên đây đi, nhưng chỉ là cho anh mượn chổ để ngủ, nếu anh có động tác nào vượt rào, chớ trách em lòng dạ độc ác”.

Nói còn chưa dứt lời, Đường Tống liền nhảy lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống.

Tôi nhắm mắt lại, muốn lập tức ngủ nhưng vẫn không thể, tôi nghĩ Đường Tống nằm bên cạnh chắc cũng giống tôi.

Thức đêm mới biết đêm dài, giống như là một thế kỷ trôi qua vậy, tôi mở miệng kêu người bên cạnh.

“Đường Tống”.

Trong bóng tối, hắn lập tức trả lời tôi. “Ừ, anh nghe”. Hắn nói.

“Trên đường đi em nhiều lần bị mất ví tiền, đều là do anh giúp em tìm trở về sao?”

Đường Tống không trả lời.

Không thể phủ nhận, tôi nhìn thấy vết thương trên cánh của hắn, bà chủ khách sạn có nói qua, người giúp tôi lấy lại ví tiền bị ăn trộm đâm một nhát trên cánh tay.

Đường Tống vẫn im lặng.

“Còn có lúc ở trạm xe lửa gặp phải cướp, thiếu chút nữa gặp chuyện không may cũng là anh giúp em thoát khỏi nguy hiểm”. Tôi nói câu này thì đã không dùng câu nghi vấn.

Đường Tống như cũ không nói gì.

“Khoảng thời gian này, anh đều ở phía sau, âm thầm chăm sóc em, thật rất cảm ơn”.

Đường Tống nhẹ giọng nói, “Bảo vệ em, là việc anh phải làm”.

“Anh cảm thấy mắc nợ em sao?” Tôi nói. “Thật không cần thiết, Đường Tống, ngay cả Dương Dương, em cũng chưa bao giờ cảm thấy hắn mắc nợ Tần Lệ, huống chi là anh. Trong tình cảm không ai mắc nợ ai, anh cần gì phải hành hạ mình?

Dưới mền, Đường Tống chợt nắm lấy tay của tôi. “Anh theo em, đúng là vì đền bù, nhưng không phải đền bù vì cho rằng anh mắc nợ em”.

“Vậy là vì cái gì”. Tôi hỏi.

“Vì, đền bù những thua thiệt anh đã gây ra cho em”. Đường Tống chậm rãi nói. “Đền bù bởi vì anh sơ sót cùng lơ là, khiến hạnh phúc vốn có rời đi”.

“Có lẽ những hạnh phúc kia vốn cũng không phải là thứ anh cần, nó đi rồi, trong lòng anh cảm thấy trống trải, lúc này mới cảm giác được giá trị của nó. Nhưng trên thực tế, hạnh phúc của anh có lẽ ở chỗ khác”. Tôi có nhiều ngụ ý.

“Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như anh vẫn còn chưa phân biệt rõ những chuyện này, vậy thì anh không xứng đáng có được tình yêu của em ”. Đường Tống cũng có nhiều ngụ ý.

“Bà xã, chúng ta có thể thẳng thắn trực tiếp nói về chuyện này một lần không?” Thấy tôi thật lâu vẫn không nói lời nào, Đường Tống hỏi thăm.

“Không cần nói nhiều, cái gì cần hiểu, em đã hiểu rồi”. Tôi cự tuyệt.

“Nếu như anh nói, bắt đầu từ thời khắc anh kịp cứu em, anh đã quyết định xem em là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, mãi mãi không thay đổi, em có tin không?” Đường Tống hỏi.

Hô hấp của tôi nhất thời khó khăn, tâm tình khó tả này một lần nữa xông lên đầu. Tôi đã từng ước ao cái danh hiệu "Người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của Đường Tống", tôi bỏ phí tuổi thanh xuân, bỏ qua tất cả những cơ hội hạnh phúc khác, bỏ qua tự ái của người phụ nữ, chỉ là muốn lấy được cái danh hiệu này. Thế mà, vào lúc tôi từ bỏ cái danh hiệu này, nó lại từ trên trời mà giáng xuống, đặt ở trước mặt tôi, sau đó hỏi tôi có tin không, nó vẫn luôn nhìn tôi, chỉ là tôi không phát giác ra.

Tâm tình của tôi thật là khó nói lên lời.

“Em tin hay không tin, thì có ý nghĩa gì đâu? Đường Tống, rất nhiều chuyện đã thay đổi”. Tôi nhìn vào không trung hư vô, nhẹ giọng nói.

“Con người cùng sự vật luôn luôn thay đổ, chuyện gì cũng có thể xảy ra”. Đường Tống nói.

“Đường Tống, em rời khỏi, là muốn tìm lại chính mình . Trước khi chưa tìm ra, em sẽ không đưa ra bất kỳ quyết định gì”. Tôi nói.

“Anh cũng không ép em đưa ra cái quyết định gì, anh chỉ hy vọng em cho phép anh ở lại bên cạnh em”. Đường Tống nói.

“Anh đừng quấy rầy em, đừng làm em mất tự do, em sẽ không thấy rõ những thứ khác”.

“Nếu như đối với em anh là một sự quấy rầy, vậy em đi đến chỗ nào cũng sẽ không có được sự yên tĩnh”.

Nghe vậy, tôi dừng lại, thật lâu mới cố hết sức nói, “Đường Tống, em yêu anh, cũng không phải lỗi của em, đừng lợi dụng điểm này khi dể em”.

Đường Tống nắm tay tôi thật chặt, tôi thậm chí nghe đầu khớp xương nhẹ vang lên. “Tần Khinh, em nên biết, anh không có. Anh chỉ không muốn chúng ta lãng phí thời gian”.

“Ý anh là gì?”. Tôi lật người, nhìn hắn. “Anh muốn nói, lúc anh không yêu em thì em yêu anh, lúc anh yêu em thì em không yêu anh, như vậy chính là lãng phí thời gian, đúng không?”

“Lãng phí, chính là chúng ta cũng yêu đối phương, nhưng lại không nói ra, hối hận cả đời”. Đường Tống nói.

“Cũng có thể điều đó sẽ tạo nên hạnh phúc cho bốn người?” Tôi nói.

“Tần Khinh, hy vọng em tha thứ cho anh, đừng đẩy anh rời xa em”. Đường Tống cả người căng thẳng, giống như là đang đợi Thẩm Phán phán tội.

Tôi dứt khoát rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, nhắm mắt lại, không nói lời nào.

Tôi thật sự mệt mỏi, quá khứ, tương lai, từ bỏ, đạt được, cũng làm cho tôi mệt mỏi, tôi không thể hứa với hắn bất cứ điều gì.

Tôi chỉ có thể, ngủ say.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.