Ôn Lại Chuyện Xưa

Chương 10: Chương 10: Hãy tha thứ cho tôi vì tình yêu tự do phóng túng trong đời này (2)




Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, siết chặt ngòi bút trong tay hòng tiếp thêm dũng khí, nhưng làm cách nào cũng không mở miệng nổi.

Cậu ấy định uy hiếp tôi? Bịt miệng tôi? Không biết phải từ chối thế nào, tôi ngoái đầu nhìn Ngô Thừa Thừa, thấy cậu ấy cũng đang sửng sốt.

“Ơ mà Khương Lộc…” Cuối cùng Ngô Thừa Thừa cũng đã hoàn hồn, ấp úng nói, “Không phải buổi trưa cậu phải về nhà ăn à?”

“Đúng đúng.” Cuối cùng tôi cũng tìm được ít sức lực, dám nhìn vào mắt Ngụy Tiêu.

“À, thì ra cậu tên là Khương Lộc.” Cậu ấy cũng chẳng tránh, lại làm như không nghe thấy nửa câu sau, lặp lại một lần, “Buổi trưa ăn chung đi.”

Lần này đến Ngô Thừa Thừa cũng không biết phải gì, cậu ấy không biết vì sao tôi lại bị chị đại để mắt, cuống quít ngoái đầu tìm viện binh.

Nhưng trước đó các bạn nam đã được thầy gọi đi quét tuyết, cả Lý Miễn và Từ Chi Dương đều không có mặt. Giằng co không tới một phút, chuông tan học vang lên, tôi giật mình cái thót, nghe Ngụy Tiêu thong thả nói: “Đi thôi.”



Ngụy Tiêu đi trước, tôi đi sau. Đi được vài bước là cậu ấy lại cố ý đi chậm chờ tôi, nhưng một lúc sau tôi vẫn bị tụt lùi.

Không phải tôi cố ý kéo khoảng cách, mà thật sự chị đại này rất cao, tốc độ đi cũng nhanh.

“Cậu sợ tớ à?” Cậu ấy dừng lại tiếp, mất kiên nhẫn ngoái đầu hỏi.

“Không phải, do cậu đi nhanh quá.” Tôi nhấc chân đuổi theo, sau mấy giây, tôi lấy hết can đảm nói, “Tớ sẽ không nói với ai là cậu hút thuốc.”

Ngụy Tiêu không nói gì, một lúc sau lôi một gói thuốc lá trong túi áo khoác ra nghịch. Tôi thấy rõ, chính là loại mình thường đến tiệm tạp hóa mua cho bố.

Tôi bất giác lùi về sau một bước, cơ thể bật chế độ chống cự.

“Làm… làm gì thế?” Không phải ép tôi cũng hút đó chứ?

Ngụy Tiêu thấy tôi sợ sệt thì ném gói thuốc lá vào thùng rác, thủng thẳng nói: “Tớ chỉ thử thôi, hút chẳng hay ho gì.”

Tôi há hốc, nghệch mặt nhìn hành động của cậu ấy, thật sự vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi.

“Gần đây có gì ăn không?”

“Hả?” Lúc này tôi mới hoàn hồn, cảm thấy đói thật, thế là đáp, “Hay đi ăn mì xào đi…”

Hai chúng tôi ngồi trong quán cơm, một người gọi một đĩa mì xào. Buổi trưa đông khách, thời gian đợi đồ ăn hết sức lúng túng.

Thế là tôi cố gắng hết sức tìm đề tài, nhưng lại lần lần lượt gạch bỏ, cảm thấy cậu ấy sẽ không hứng thú với Thủy thủ Mặt trăng, và có lẽ cũng không thích Hoàn Châu Cách Cách. Cuối cùng, tôi run rẩy nói: “Cậu cao ghê…”

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Tớ đi học muộn một năm.”

“Ồ.” Trong bụng tính, hóa ra Ngụy Tiêu lớn hơn chúng tôi một tuổi.

Sau đó lại im lặng, im lặng cho đến khi ăn xong. Rời khỏi quán ăn, vẫn còn một lúc nữa mới đến tiết học buổi chiều, cậu ấy trùm kín áo đi theo hướng ngược lại, coi bộ không tính về trường.

Chợt tôi không biết có nên đi theo hay không, ngay lúc do dự thì nghe thấy khúc nhạc dạo đầu vang lên sau lưng, chính là bài Biển trời vô biên mà Lương Hiểu Mẫn đã cho tôi nghe.

Lúc ấy tôi vẫn chưa học hát bài này, chỉ biết vui vẻ ngâm nga. Đi hai bước nương heo tiếng nhạc, phát hiện nhạc phát ra từ phòng học ở tầng 1, qua cửa sổ tôi thấy một nhóm sinh viên đại học đang tập luyện.

Lúc này mới nhận ra, đây là khu học viện âm nhạc.

“Cậu cũng nghe Beyond à.” Không biết Ngụy Tiêu đã đứng cạnh tôi từ lúc nào.

“Gion gì cơ?” Tôi khó hiểu.

Cậu ấy ngạc nhiên, song không đáp. Một lúc sau mới thở dài, nói: “Đi nào, vào nghe thử.”

Ngụy Tiêu nghênh ngang đi vào tòa nhà, cứ như thể mình là sinh viên đang đi học vậy. Tôi thấy cậu ấy đi vào phòng học nọ, không dám bám theo, chỉ đứng ngoài cửa nhìn quanh:

Trong mắt tôi Ngụy Tiêu như một người lớn, nhưng khi đứng trước mặt người lớn thật sự thì cậu ấy vẫn chỉ là đứa trẻ. Cậu ấy đứng sát tường, tập trung nhìn mấy anh sinh viên đánh trống, đàn ghi-ta ca hát.

Hình ảnh quái dị đó lại hài hòa đến lạ, có thể là đạt đến sự hài hòa trong âm nhạc. Một lúc sau ban nhạc dừng chơi, cười hi ha trêu cậu ấy.

Rồi tôi nghe thấy Ngụy Tiêu nói: “Em hát thử một lần được không?”

Giọng hát chính của ban nhạc là một anh sinh viên rất ngầu, mặc áo len cao cổ màu đen. Anh ấy cười rất tươi, nói: “Nhóc con lợi hại lắm, hát đi, bảo các anh ấy đệm cho.”

Tôi cứ thế đứng ngoài cửa nghe Ngụy Tiêu hát hết bài Biển trời vô biên, hát rất hay, hay hơn người đạt giải Xuất sắc cuộc thi Tiếng hát thiếu nhi, một chút.



Rời khỏi khu nhà học thì cũng sắp đến giờ vào lớp. Tôi và Ngụy Tiêu chạy về trường, mượn chuyện ban nãy mở lời:

“Sao cậu biết hát vậy?”

Ngụy Tiêu đáp bâng quơ: “Ở quán karaoke nghe người ta hát, thế là biết.”

“Nhà cậu mở quán karaoke thật à.” Tôi nhanh nhảu buột miệng, nói xong lại hối hận, nhưng không thể thu hồi được.

Hồi ấy quán karaoke là nơi rất mờ ám, bọn trẻ không hiểu, càng cảm thấy khó mở miệng.

“Ừ.” Nhưng phản ứng của cậu ấy khá bình thường, xem chừng không để bụng.

Tôi thở phào, lại hỏi: “Lần trước cậu nói bố của Trần Đông Đông hay đi karaoke, cậu biết hả, có thật không vậy?”

Cái cậu Trần Đông Đông này thật sự rất đáng ghét, nhưng bố cậu ấy cũng là hàng xóm của chúng tôi, đi làm hành chính. Nên tôi mới tò mò.

Chẳng ngờ Ngụy Tiêu lại ra vẻ giảo hoạt, nói: “Khách tới quán karaoke nhiều như vậy, sao tớ nhớ hết được?”

Tôi tỉnh ngộ: “Cậu lừa cậu ta… Cậu mà nói thế, lỡ bố mẹ cậu ấy cãi nhau thì sao.”

Cậu ấy chau mày nhìn tôi, vẻ khó hiểu: “Nếu cậu ta không chọc tớ thì tớ cũng chẳng việc gì phải lừa.”

Có lẽ Ngụy Tiêu nhìn tôi lúc ấy cũng như đang nhìn Đức mẹ Maria. Về sau tôi từng tò mò hỏi, tại sao một người như cậu ấy lại có thể chơi với tôi.

Cậu ấy giải thích, vì tôi là bạn nữ đầu tiên nói chuyện với cậu ấy kể từ khi chuyển trường.

Nhưng rõ ràng là cậu ấy bắt chuyện với tôi trước mà.



Trên đường về, hai chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, lúc sắp về tới trường thì trông thấy Lý Miễn và Từ Chi Dương hớt hải chạy tới, xa xa đằng sau là Ngô Thừa Thừa.

Ba người họ tìm tôi cả một buổi trưa.

Lý Miễn vừa đi tới là lập tức kéo tay áo tôi ra sau lưng, hỏi, “Đã có chuyện gì?”

“Đi ăn trưa…” Tôi đần mặt trả lời, rồi phát hiện Lý Miễn không phải hỏi tôi, mà nhìn Ngụy Tiêu hỏi.

Hôm đó ở trên đường tôi bị cậu ấy va trúng, Lý Miễn cũng có mặt. Có lẽ cậu ấy cho rằng tôi bị nhắm trúng, thế nên mới sốt ruột đối đầu.

Ngụy Tiêu không nói mà cũng chẳng có vẻ mặt gì, à, thực ra có thể nói là hơi xem thường. Tôi không dám trực tiếp chen lời, bèn kéo Từ Chi Dương “thông báo”: “Bọn tớ đi ăn mì xào, đến khu nhà học nghe hát, sau đó về.”

“Ừ, không có gì.” Từ Chi Dương vỗ vào mũ tôi, sau đó kéo Lý Miễn, “Phải vào học rồi, đi thôi.”

Lúc này mới giải tán. Sau đó ở trong lớp, ba cậu ấy hỏi tôi vì sao lại bỗng đi ăn với Ngụy Tiêu, tôi không thể tiết lộ chuyện phát hiện cậu ấy hút thuốc được, thế nên chỉ đáp ậm ờ, Lý Miễn còn vì thế mà giận tôi mấy ngày không thèm để ý.



Thời gian đó hễ cứ đi ngang học viện âm nhạc, tôi lại thường xuyên nghe thấy ban nhạc ca hát. Về sau tôi dẫn Ngô Thừa Thừa đến, hai chúng tôi còn đi tìm Lương Hiểu Mẫn, nhưng hầu như lần nào cửa phòng chị ấy cũng khóa, cũng không thấy người ở phòng máy đâu.

Cho đến một cuối tuần, chúng tôi mới gặp được chị ấy.

Lương Hiểu Mẫn nói mình bận thực tập.

“Thực tập gì?”

“Chị sắp tốt nghiệp rồi, nên phải thực tập, như thế mới có thể tìm việc.” Chị ấy đứng trước cổng trường mua cho bọn tôi khoai lang nướng, vừa chọn vừa nói.

“Chị sắp tốt nghiệp?” Ngô Thừa Thừa hỏi, “Giống bọn em tốt nghiệp tiểu học hả.”

“Đúng thế, nhưng các em tốt nghiệp rồi vẫn phải học tiếp, mà chị tốt nghiệp xong thì sẽ đi làm.”

“Đi làm ở đâu? Lên thành phố à?”

Lương Hiểu Mẫn do dự, cầm củ khoai lang nướng trong tay, thong thả nói: “Chị muốn vào nam.”

Tôi và Ngô Thừa Thừa đờ người, tin tức này chẳng khác sấm sét giữa trời quang. Phía nam là khái niệm rất xa xôi, là nơi chú bác đi công tác phải mất hai ngày ngồi tàu hỏa, là nơi không có tuyết rơi, cũng không khác mấy với nước ngoài của dì Dương.

Buổi tối, chúng tôi rời khỏi nhà trọ của Lương Hiểu Mẫn, hai đứa đều rất buồn. Lại đoán thầy chủ nhiệm có biết chuyện này không, câu trả lời là không biết.

Ít hôm sau, chúng tôi nhìn thấy thầy chủ nhiệm và Lương Hiểu Mẫn cãi nhau ở sân tập, ngay dưới ngọn đèn đường mà trước kia hai người đã hôn nhau.

Sau đó Lương Hiểu Mẫn nhờ tôi trả máy nghe nhạc cho thầy chủ nhiệm.

Đúng là thú vị, mọi chuyện đảo lộn thứ tự.

Rồi về sau nữa, khi chúng tôi học hết lớp 5 thì thầy chủ nhiệm nghỉ dạy, nghe nói là vào nam. Cô Lâm môn thủ công mỉa mai nói, thầy chủ nhiệm đi theo tiếng gọi của tình yêu. Các bạn không hiểu, chỉ có tôi và Ngô Thừa Thừa nhìn nhau cười.



Hiện tại.

“Vậy thầy chủ nhiệm với Lương Hiểu Mẫn có đến được với nhau không?” Anh nghe rất say sưa, bỗng hỏi.

“Làm gì có, hồi bọn mình tốt nghiệp tiểu học thì thầy quay về rồi.”

“Một mình hả? Sao Lương Hiểu Mẫn không về cùng?”

Tôi nghĩ ngợi, cười đáp: “Chắc là vì tình yêu tự do phóng túng.”

Anh im lặng.

“Nè, chị Hiểu Mẫn còn dự hôn lễ của tụi mình mà, anh hỏi gì lạ thế.” Tôi huých vào tay anh, chọc, “Em để ý trí nhớ của anh quá kém, có phải hồi nhỏ bị đông cứng tới ngốc rồi không?”

“Xì,” Anh vờ tức giận, nhích lại gần tôi, dù thấp giọng cũng không giấu được ý cười, “Anh lại phát hiện dạo này em rất gan đấy.”



“Đừng lộn xộn!”

“Không lộn xộn.”

“Để anh mở bài Biển trời vô biên, rồi cho em ôn chuyện sau.”

Anh phát nhạc trên điện thoại, nghe bài hát này, ký ức của tôi quay ngược về mùa đông năm đó, nhớ đến hai người. Một người là Ngụy Tiêu, một người là Lương Hiểu Mẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.