Ôn Lại Chuyện Xưa

Chương 53: Chương 53: Từ tiểu học đã để ý anh




“Nên mới nói kết hôn và hẹn hò rất khác nhau. Tổ hợp hai người trở thành gia đình, mà người nào cũng có thói quen đã hai mươi ba mươi năm, từ chuyện nhỏ như khẩu vị ăn uống cho đến chuyện lớn như quyết định cuộc đời, không có chuyện nhất quán được, cần phải mài giũa dung hòa.”

Tôi nhấp cà phê, nhìn Lương Tề ra vẻ đăm chiêu, hỏi: “Thế sao em lại quyết định kết hôn?”

“Ừm…” Cô nàng đáp, vươn vai mỉm cười.

“Nếu nghỉ kết hôn thì nhớ báo cho sếp Vương biết trước, chị mới nghỉ việc, em lại xin nghỉ nữa, kiểu gì ổng cũng phát điên cho xem.”

“Chuyện này em sắp xếp được, chị cứ yên tâm.”

Tôi đáp, lại nghĩ có phải bản thân nghiêm túc quá rồi không? Lương Tề là đồng nghiệp mới vào, bình thường chỉ trao đổi giới hạn ở công việc, chẳng mấy dịp trò chuyện riêng tư như ngày hôm nay, lại bị sự nghiêm túc của mình chấm dứt.

Thế là sau 2 phút im lặng, tôi chữa cháy: “Nhưng mà, cần nghỉ vẫn phải nghỉ thôi, kết hôn là chuyện vui, chị chúc mừng em trước.”

Cô ấy mỉm cười, tiếp tục câu chuyện vừa rồi: “Nghe nói vợ chồng chị quen nhau từ nhỏ, chắc hẳn sống chung dễ dàng lắm.”

“Nói sao nhỉ… Dù là người quen thì sinh hoạt chung vẫn phải cần thỏa hiệp, phải thích ứng, xích mích cũng là điều không thể tránh.”

Tôi vuốt ve mép cốc, cảm thán: “Nhưng khi về nhà biết có người đang chờ mình, cảm giác ấy khác lắm. Như lần này anh ấy đi công tác lâu ngày, trong nhà không người, chị cứ thấy thiêu thiếu…”

Bỗng điện thoại đổ chuông cắt ngang lười nói, là Lý Miễn gọi. Tôi mừng thầm, nhẹ tiếng a lô, nghe thấy anh nói: “Anh sắp đến rồi.”

“Hả? đến đâu?”

“Nhà.”

“… Anh về rồi sao?!” Tôi liếc sang Lương Tề, hạ giọng, “Anh về sao không báo trước với em?”

“Báo trước với em?” Anh bật cười, không che giấu vẻ mỉa mai, “Báo trước với em thì sao biết được trong nhà thành cái ổ gà thế nào?”

“Em đã nói với anh là sẽ dọn dẹp rồi mà, tự dưng đánh úp, có còn niềm tin cơ bản nữa không thế?” Tôi vừa đáp vừa rút lui, che điện thoại nói với Lương Tề là buổi trưa có chuyện về nhà một chuyến, sau đó chạy tới bãi đậu xe.

“Lý Miễn, giờ anh đến đâu rồi?”

“Sân ga.”

“Ừ.” Cũng may vẫn có thể về nhà trước anh, nhưng không ngờ tôi vừa mở cửa xe, anh đã nén cười nói, “Bây giờ đã đến trước cửa nhà.”

“…” Đóng cửa cái rầm, chơi tôi đấy hả?!

“Lái xe từ từ thôi, đừng chạy nhanh, nhà cửa để anh dọn.”



Kết hôn mấy năm, tôi phát hiện Lý Miễn là người rất thích gọn gàng, thích dọn dẹp không gian của mình. Mà thực ra có thể nhìn ra manh mối từ phòng thí nghiệm, hay những thứ hoa cỏ ở nhà trọ ngày trước, khi đó cảm thấy đấy là ưu điểm… Đương nhiên, đây thật sự là ưu điểm.

Nhưng tôi là kiểu người quần áo có thể xếp thì quyết không treo, đồ đạc có thể vương vãi thì không bao giờ dọn, đồ phế thải có thể tích trữ thì không nhớ mà bán, chăn mền có thể trải thì không bao giờ gấp… Là kiểu người như vậy.

Không ngờ quen biết lâu như thế, yêu nhau lâu đến vậy, lĩnh vực cần mài giũa hòa hợp nhất lại là việc nhà.

Gần đây Lý Miễn phải đi công tác bên ngoài, một người một chó chúng tôi sung sướng cực kỳ. Táp Táp không cần ăn thức ăn trong chậu, ngậm cục xương chạy loăng quăng giấu khắp nơi, tôi giả bộ không thấy, cho nó tự do.

Nhưng lần nào anh cũng gọi điện về hỏi:

“Đã ăn tối chưa? Đừng có gọi đồ ăn ngoài nữa.”

Liếc đống cơm hộp chất trên bàn: “Không hề gọi nha.”

“Táp Táp có gây chuyện không, nhớ để ý nó đấy.”

Cắn rách giày anh rồi: “Ngoan lắm luôn.”

“Nhà cửa… Thôi, cũng không mong em thu dọn.”

Xem thường ai thế hả: “Em đã dọn rồi.”

Có điều cần phải điều chỉnh thì một chút: Tôi tính sẽ tổng vệ sinh một lần vào trước ngày anh về, ai dè cha này lại chơi xấu?

Vừa ảo não vừa đi lên lầu, đứng trước cửa chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lấy chìa khóa ra mở cửa.



Trong nhà phát ra tiếng ù ù, là tiếng máy hút bụi. Tôi rón rén cởi giày, con chó ngốc buồn thiu đứng rúc trong xó, rên ử ử đi tới.

“Bị mắng rồi phải không.” Đưa mắt nhìn giày, sắp xếp lại, “Không cứu được mày đâu.”

“Oẳng!”

“Tốt nhất mau tha mấy thứ mày giấu ra đi.” Tôi lẩm nhẩm như thể nó thật sự nghe hiểu, “Hoặc phải giấu ở chỗ anh ấy không tìm thấy.”

Táp Táp ngoẹo đầu, lần nào thắc mắc cũng là cái vẻ này, làm người ta không kìm được nựng đầu nó: “Đáng yêu thế này sao anh nỡ mắng chứ, đúng không Khương Lộc?”

“…”

Xây dựng tâm lý xong mới hạ quyết tâm đi vào, thấy Lý Miễn mặc áo thun đứng trong phòng ngủ, đang tập trung hút bụi.

Anh gầy đi rồi, tóc cũng đã dài ra, ngẩng đầu lên trông thấy tôi thì ngẩn người, tiện tay tắt máy hút bụi, nhoẻn miệng cười.

“Cuối cùng anh cũng về rồi!”

Chính là lúc này, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, tôi chạy ào tới đu lên người anh, giả tấm tức khóc: “Em phát hiện chúng em không thể sống thiếu anh… Anh đi công tác lâu như thế, em ở nhà thảm chết đi được… Ngày nào về nhà cũng phát chán, không có tâm trạng làm gì!”

Cún ngốc rất ủng hộ chiến thuật này, chạy quanh chúng tôi bật lên bật xuống, oẳng oẳng mấy tiếng. Lý Miễn loạng choạng lùi về sau mấy bước, lúc đầu anh còn bình tĩnh thở đều, nhưng nhanh chóng thất bại: “Em thảm cái quỷ.”

“Thật mà, anh cứ thử ở nhà một mình một tháng trời đi, không thấy em và Táp Táp gầy đi rồi hả?”

“Nó mập thù lù ra, có phải em cho nó ăn mặn không, lông quanh mép vàng cả rồi kìa.” Anh nói, nhân tiện nhấc tôi lên, áng chừng cân nặng, “Em cũng không ốm.”

Vừa ôm vừa đi vừa nói, đi vòng qua máy hút bụi, cho tới khi lưng tôi chạm vào tủ quần áo, đối mặt với anh.

“Khóc thật hay khóc giả đấy, anh xem nào, chảy nước mũi rồi kìa.”

“…” Vẫn giơ tay lên lau, “Làm gì có.”

Lý Miễn buồn cười, mím môi nhìn tôi chằm chằm, bỗng nghiêm túc bảo: “Xem ra sau này không thể đi công tác lâu ngày được nữa.”

“… Có cần khoa trương thế không, em thấy trong nhà vẫn ổn mà.” Có chút bừa bộn thôi, nhưng là bừa bộn một cách trật tự.

“Không phải, anh không nói chuyện đó…”

Nụ hôn cuống quít vội vã, sau đó chậm lại rồi từ từ thêm sâu. Anh giơ tay cởi tất tôi ném ra ngoài, Táp Táp lập tức đuổi theo, tới khi nhận ra thì đã bị anh nhốt ngoài cửa.

Mặc kệ tiếng chó sửa, mặc kệ máy hút bụi, mặc kệ chăn bông chưa gấp, chuyện tới tự nhiên và cũng thích hợp như thế.



Buổi chiều xin nghỉ, ngủ một giấc thật đẫy, lúc mở mắt trời đã nhá nhem. Mỗi khi tỉnh lại luôn có cảm giác cô đơn vô cùng, thấy Lý Miễn vẫn nằm bên mới yên tâm. Chủ đề về hôn nhân lúc sáng lại hiện lên trong đầu, sở dĩ mọi người muốn thành gia lập thất, có nhẽ chăng là để vượt qua những mất mát nhỏ nhặt như thế trong cuộc sống.

Hai chúng tôi lơ mơ ngồi dậy, chuyện đầu tiên là cho chó ăn, kết quả trước khi ra ngoài, vừa xỏ giày vào thì bị cấn chân, lập tức thu về.

Trong giày có một khúc xương.

Chắc Táp Táp cũng không nhớ mình đã giấu ở đây, nó ngậm lấy chạy đi, chui xuống bàn bắt đầu gặm cắn. Lý Miễn đứng bên ôm trán liếc tôi, đeo dây xích cổ cho chó: “Thôi bỏ đi, chương trình của Ngụy Tiêu cũng sắp bắt đầu rồi.”

“Đúng rồi, hôm nay công chiếu.”

Sau mấy năm im hơi lặng tiếng, Ngụy Tiêu bất ngờ xuất hiện trên một chương trình thi đấu ca nhạc, thời gian trước có hiệu ứng rất tích cực. Chúng tôi điều chỉnh kênh, rủ nhau video call, hẹn cùng xem chương trình, không lâu sau, Ngô Thừa Thừa đã lên mạng: “Ôi chao, sao quảng cáo lâu thế này.”

“Chà chà, đã kết nối thành công với đầu cầu London.”

“Đầu cầu Bắc Kinh đâu rồi, Từ Chi Dương đang làm gì thế? Gọi cậu ấy đi.”

“Tới đây.”

Từ Chi Dương ngồi xuống trước ống kính, vẫn đang mặc áo sơ mi, trông có vẻ mới tan làm. Cậu nới lỏng cà vạt, nói: “Sợ lát nữa tớ lại có chuyện.”

“Bận rộn thế à?”

“Chuyện riêng.” Cậu cười, là nụ cười lan tận khóe mắt, không biết có phải để che giấu hay không, cậu đứng dậy đi rót nước.

Tới khi quay lại, cả đám đã ồn ào. Ngô Thừa Thừa nhao nhao: “Không được rồi, cuối cùng nhà ngoại giao Từ của chúng ta cũng nghĩ thông rồi.”

Lý Miễn rất vui, cách màn hình cụng ly với cậu, còn trêu: “Người đó, là Cao Viên Viên hay Thang Duy?”

Từ Chi Dương bị hỏi đến đỏ mặt, cậu rất ít khi như thế, khoát tay đáp: “Đợi xác định rồi sẽ nói với các cậu.”

Trong video mọi người trò chuyện say sưa, chương trình đã bắt đầu mở màn. Ngô Thừa Thừa vừa nhìn vừa hỏi: “Từ Chi Dương đã có mục tiêu, còn Ngụy Tiêu đã yên ổn chưa?”

Tôi đang định trả lời, chợt trông thấy một gương mặt quen thuộc dưới khán đài, lập tức ngớ người, kéo tay Lý Miễn: “Có phải là Lâm Hiếu Thành đó không?”

“Hả?”

“Người ngồi hàng trước, mặc đồ đen, có phải cậu ta không?”

Hai chúng tôi nheo mắt đợi camera lia tới, khoảng mấy phút sau, chuyện đã được xác thực: Lâm Hiếu Thành đến tận trường quay.

“Chết tiệt.” Tôi nhíu mày, không hiểu, “Hai người họ có chuyện gì thế?”

“Không phải em bảo đợt trước cậu ta xin Wechat của Ngụy Tiêu à.”

“Đúng, nhưng Ngụy Tiêu chê cậu ta mà!” Tôi đã bỏ lỡ gì sao, bản thân cũng ngập ngừng, “… Có phải không?”

Lý Miễn sửng sốt, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: “Có phải hồi hôn lễ của bọn mình… đã xảy ra chuyện gì không.”



Vừa xem chương trình vừa tán gẫu chuyện trò, rôm rả như ngày bé mở tiệc. Ngô Thừa Thừa giục Từ Chi Dương mãi, cuối cùng cậu ấy cũng đứng dậy rời đi.

“Tớ rút lui trước, có chuyện phải ra ngoài rồi.”

“Đi nhanh đi nhanh, bọn tớ mòn mắt chờ kết quả.”

Cậu mặc áo khoác vào, đưa mặt lại gần điện thoại: “Chương trình này có cần bình chọn gì không, nhớ báo với tớ.”

“Được rồi, đi hẹn hò lẹ lẹ đi, không thiếu một phiếu của cậu đâu.”

Từ Chi Dương không ý kiến, cười cười định kết thúc, bỗng khúc nhạc dạo đầu quen tai vang lên… Thật bất ngờ, Ngụy Tiêu hát bài Biển trời vô biên, chúng tôi ở những nơi khác nhau đồng thời sửng sốt.

Rồi ăn ý hát theo giai điệu, viền mắt ửng đỏ.

Hồi ức dần tái hiện theo câu ca. Là thời đại thân thương, là tuổi thơ không sầu khônglo, là tuổi thanh xuân đã qua, là một phần ba cuộc đời.

Thời gian đã cuốn chúng đi, và cũng thời gian lưu giữ chúng vĩnh hằng,

Thời gian đưa chúng tôi bước lên những con đường riêng rẽ, và cũng thời gian để chúng tôi luôn là chúng tôi.



Trời trong xanh, gió nhẹ mơn man, vào một sáng sớm ngày cuối tuần.

Tôi và Lý Miễn vừa đi siêu thị về, đang dạo bước trên đoạn đường trước nhà.

“Tiến sĩ Khương.”

“Hả?”

“Thi không đậu thì làm sao đây?”

Tôi im lặng, quay đầu lườm mắng, “Vẫn chưa có kết quả mà, anh phải ủng hộ em chứ? Không thi đậu sẽ khó chịu lắm.”

“Vậy phải hứa thi cho tốt đấy.”

Tôi mặc kệ anh, lắc bịch đồ trong tay, một lúc sau, không cam tâm ấp úng: “Chuyện đó, em phát hiện, có thể đúng là em đã để ý anh từ hồi tiểu học.”

“Cái gì?” Anh đưa tai tới, “Nói nhỏ quá.”

“Không phải đang ôn lại chuyện cũ à, khụ, có thật nói thật, em để ý anh trước, hồi tiểu học đã để ý anh.”

“À…” Lý Miễn à một tiếng thật dài, dừng bước nhìn tôi chăm chú, cười cười.

“Làm gì thế?” Bị nhìn đến mức lúng túng, cúi đầu tiếp tục lắc tay.

“Làm sao bây giờ, kết luận của anh không giống với em.”

“Gì cơ?”

“Sao anh có cảm giác mình để ý em trước nhỉ, hay là nhớ lại lần nữa đi, chắc chắn em đã để sót gì rồi.”

Tôi nghệt mặt. Cái gì đây, ban đầu là không ai thừa nhận mình thích trước, kết quả nhớ lại xong, lại bắt đầu tranh nhau chuyện này?

“Anh bị bệnh hả Lý Miễn, ai rảnh mà đi ôn chuyện với anh tiếp.”

“Nếu em không thi đậu thì có nhiều thời gian rảnh lắm.”

“Không nói được lời tử tế phải không?”

“Thậm chí còn có thời gian viết ra.”

“Anh câm mồm.”

Cứ thế đôi câu trên quãng đường về, vầng dương dần lên cao, người ngày một đông đúc, nhà đã ở trước mặt, tôi chợt hỏi: “Anh mới nói viết ra, viết ra có ai đọc không?”

Anh mỉm cười ấm áp: “Có anh đọc.”

KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.