Chẳng hiểu thế nào, Diệp Phi luôn cảm thấy bóng lưng vừa rồi của Tả Lộ Dư, rất mất mát.
Sau khi bị đẩy ra, Dương Dương nhận ra sự thất lễ của mình, cô chỉnh lại quần áo, nói với Diệp Phi: “Xin lỗi.”
Diệp Phi cúi đầu nhìn điện thoại, à một tiếng: “Không có gì.”
Tâm tư của nàng không ở trên người Dương Dương, trên màn hình điện thoại vẫn là tin nhắn của Tả Lộ Dư, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ trả lời Tả Lộ Dư một chữ: Ừ.
“Sao cô lại ở đây?” Lúc này Diệp Phi mới ngẩng đầu, nhìn gương mặt của Dương Dương: “Khóc?”
Dương Dương cúi đầu, hít một hơi, lại thở ra: “Diệp Phi, một tháng nay nhà tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Dương Dương nén nước mắt, chớp mắt mấy cái, rốt cục cũng kìm được: “Lúc trước tôi nói với cô, ba mẹ tôi ở nhà luôn cãi nhau, sau đó tôi về ở với ông bà, họ cãi nhau to, tôi sợ ba mẹ đánh nhau, về nhà mấy ngày thì họ ly hôn.” Cô thở ra một hơi: “Bà nội tôi bệnh không khỏi, qua đời tuần trước.”
Diệp Phi liếm liếm môi, nhìn Dương Dương đang khổ sở: “Cố gắng lên.”
Dương Dương lắc đầu: “Một tháng nay tôi đều ở nhà, mỗi ngày buổi tối mẹ luôn nói chuyện với tôi, hôm sau tôi còn phải hỗ trợ công việc, xong tang lễ của bà nội tôi mới đến được, là hôm qua, hôm nay vừa lúc bộ phận ăn liên hoan.”
Dương Dương xốc lại cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Phi: “Cô đến ăn với bạn sao?”
Diệp Phi gật đầu: “Ừ.”
Dương Dương lại cười: “Chúng ta trở về nói chuyện tiếp đi, cả tháng nay tôi không liên lạc với cô.”
“Việc này, tôi...”
“Dương Dương.”
Diệp Phi bị cắt ngang, Dương Dương quay đầu nhìn người gọi mình, vỗ vỗ cổ tay Diệp Phi: “Chúng tôi phải về hát, wechat tìm cô.”
Diệp Phi thấy Dương Dương vội vã rời đi, không thể làm gì khác đành nói tạm biệt.
Diệp Phi nhìn Dương Dương, thở dài, nàng mở ra wechat của Dương Dương, suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra nên gửi cái gì, vì vậy lùi ra ngoài tìm Triệu Lệ.
Diệp Phi: Tôi vừa mới gặp Dương Dương.
Triệu Lệ chưa trả lời ngay, Diệp Phi đành cất điện thoại trở về phòng ăn.
Mọi người thấy nàng trở về đồng loạt thu dọn đồ đạc, nàng hiểu mọi người muốn giải tán, cũng xách túi lên.
Khi ra ngoài, người bạn vẫn luôn ngồi cạnh nàng kéo lấy quần áo nàng, tiếp theo như là chơi tiếp sức, từng người từng người kéo nàng ra phía sau.
Diệp Phi khó hiểu: “Làm trò gì vậy?”
Người bạn đứng cạnh nói: “Hôm nay cậu không cần trả tiền đâu, cám ơn quà của cậu.”
Diệp Phi cũng không ép buộc.
Thanh toán xong mọi người ồn ào đòi đến quán bar, Diệp Phi nghĩ đến bóng lưng rời đi của Tả Lộ Dư, khoác lên vai người bạn: “Mình không đi được.”
Người bạn khó hiểu: “Sao, có việc à?”
Diệp Phi cười: “Về nhà dỗ vợ.”
“Vợ nào? Cô bạn của đồng nghiệp à?”
Nàng lắc đầu: “Không phải.”
“Lại đổi người khác à?” . Ngôn Tình Ngược
“Tả Lộ Dư đó.”
Người bạn bĩu môi: “Biến đi nha.”
Diệp Phi không đi, mọi người cũng không ép, sau khi mọi người lên xe, Diệp Phi cũng đón xe về nhà. Nàng cầm điện thoại lên, phát hiện Triệu Lệ đã trả lời nàng.
Triệu Lệ: Cô ấy cũng liên lạc với tôi.
Triệu Lệ: Nói ở nhà xảy ra chút chuyện.
Triệu Lệ: Trông tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Triệu Lệ: Còn nhắc tới cô với tôi.
Triệu Lệ: Tôi trả lời qua loa.
Triệu Lệ: Cô còn thích cô ấy không?
Diệp Phi xoa xoa lông mày, cúi đầu trả lời: Không phải nói rồi sao, tôi có vợ rồi.
Triệu Lệ: Thật hay đùa?
Diệp Phi: Gạt cô làm gì.
Diệp Phi: Hôm nay Dương Dương cũng nói mấy câu về chuyện nhà với tôi.
Diệp Phi: Tôi thấy cô ấy buồn lắm, tôi thực sự không chen miệng được.
Diệp Phi: Nếu không thì...
Diệp Phi: Cô nói giúp tôi đi?
Triệu Lệ: Khỉ ấy!
Triệu Lệ: Bắt tôi làm chuyện kiểu này?
Diệp Phi: Chị Triệu Lệ là tốt nhất.
Diệp Phi: Chị Triệu Lệ tốt nhất thế giới.
Diệp Phi: Người thì đẹp mà giọng còn ngọt ngào.
Diệp Phi: Ai gặp cũng yêu.
Triệu Lệ:...
Triệu Lệ: Để tôi xem thử, có cơ hội sẽ giúp cô nói.
Diệp Phi suy nghĩ chốc lát, mở ra phần mềm tìm kiếm, gửi một bức ảnh cho Triệu Lệ.
Diệp Phi: Xioo freeX, thích không?
Triệu Lệ: Diệp đại tiểu thư.
Triệu Lệ: Tiểu nhân nhất định sẽ làm cho tiểu thư!
Diệp Phi: Ha ha ha ha ha ha ha.
Diệp Phi: Cô đúng thật là một người tốt.
Diệp Phi cười cất đi điện thoại, không bao lâu xe đã chạy đến dưới lầu khu nhà. Nàng trả tiền xong vội vàng đi vào, khi đi thang máy, nàng mới phát giác bản thân có phần hốt hoảng.
Hốt hoảng điều gì?
Diệp Phi nghiêng đầu.
Nàng không làm gì cả, do Dương Dương hành động trước.
Thang máy đến rất nhanh, cho dù ở trong thang máy Diệp Phi đã tự thuyết phục bản thân, nhưng ra thang máy nàng vẫn vội vội vàng vàng bước về nhà.
Dù sao cũng đã hốt hoảng rồi, Diệp Phi dứt khoát mặt không đổi sắc tiếp tục hốt hoảng.
Nàng hốt hoảng mở cửa, hốt hoảng đổi giày, thấy phòng khách mở đèn, hốt hoảng một chút, hốt hoảng đi vào, hốt hoảng phát hiện Tả Lộ Dư ngồi trên sô pha, hốt thoảng thở ra.
Hốt hoảng quá nhiều, sắp không nhận thức được hai chữ hốt hoảng này, Tả Lộ Dư nhận ra sự tồn tại của nàng, cô quay đầu nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Phi nhếch miệng cười với Tả Lộ Dư: “Em về rồi.”
Tả Lộ Dư bật đèn mờ, đang xem phim, nghe Diệp Phi nói, cô nhàn nhạt ừ lại đưa đường nhìn trở về bộ phim.
Diệp Phi đi vòng qua, cách khoảng cách một người ngồi xuống cạnh Tả Lộ Dư.
“Xem phim à.”
“Ừ.”
“Hay không?”
“Cũng tạm.”
“À, lần trước chị tặng em một bộ Xioo, em lấy một ít tặng bạn em.”
“Ừ.”
“Chị không để ý chứ?”
“Không sao.” Cô ngừng vài giây, bổ sung: “Còn thích gì thì nói với chị, chị bảo Tiểu Vân gửi đến.”
Diệp Phi cười gượng mấy tiếng: “Tạm thời không có.”
Diệp Phi thấy Tả Lộ Dư dường như không có cảm xúc gì.
Không, trong tình huống bình thường, Tả Lộ Dư đều không có cảm xúc gì. Nhưng nàng vẫn cảm thấy Tả Lộ Dư không vui.
Ha ha ha, không phải vô nghĩa sao. Vợ bạn và một cô gái khác ôm nhau trước mặt bạn, bạn có thể vui vẻ được à?
Diệp Phi khụ một cái, rốt cục chen chủ đề vào: “Người lúc tối, là bạn em, nhà cô ấy xảy ra chút chuyện.” Để cho thấy lý do vì sao Dương Dương ôm nàng, Diệp Phi cường điệu: “Là chuyện lớn.”
Diệp Phi liếc nhìn Tả Lộ Dư, tiếp tục: “Nên cô ấy rất buồn, ngay lúc em đi ngang qua, cô ấy ôm em, coi như là an ủi.”
Diệp Phi cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi lạ lạ, vì vậy nàng lại thêm ba tiếng cười gượng: “Ha ha ha.”
Nàng liếm liếm môi, thấy Tả Lộ Dư cử động, dường như muốn nói gì, nàng lập tức im lặng chờ.
Quả nhiên Tả Lộ Dư lên tiếng, nhưng cô nói: “Em thích cô ấy nhỉ.”
Diệp Phi sửng sốt, đang định phủ nhận, Tả Lộ Dư còn nói: “Lâm Dương Dương.”
Diệp Phi kinh ngạc nhướng mày: “Sao chị... chị điều tra em?”
Tả Lộ Dư quay đầu đối mặt với ánh mắt của Diệp Phi rồi lại quay đi, đang chuẩn bị tiếp thu sự trách cứ của Diệp Phi vì cô đã lén lút điều tra chuyện riêng tư của nàng, nhưng Diệp Phi lại cười.
“Chị đã điều tra rồi, thì chị nên biết em và cô ấy không quen nhau.”
Diệp Phi nhích lại gần, thành thật khai báo: “Em từng thích cô ấy, nhưng là chuyện lúc trước.”
Tả Lộ Dư thở dài: “Nếu không có chị, bây giờ em và cô ấy đã quen nhau.”
Diệp Phi nghẹn lời. Nàng suy nghĩ giây lát, nói là nói như vậy.
Nàng lại suy nghĩ giây lát, cũng không phải nói như vậy, không có Tả Lộ Dư, nàng chắc vẫn đang theo đuổi Dương Dương, quen nhau, phải xem Dương Dương. Nhưng chuyện này, sao có thể nói được.
“Cuộc sống đâu có nhiều nếu như vậy, bây giờ em đang sống với chị.”
Tả Lộ Dư không đáp nữa.
Khi Diệp Phi còn độc thân, luôn có bạn bè tâm sự đêm khuya với nàng. Người bạn nói làm thế nào cũng không dỗ được bạn gái, lúc đó nàng cũng giúp nghĩ cách, nhưng người bạn gửi ảnh chụp màn hình qua, trông bạn gái có vẻ ổn, nhưng suy nghĩ nghiêm túc thì lại thấy không ổn.
Bạn gái giận không phải vấn đề, mà là vấn đề kéo theo.
Diệp Phi nghĩ, dường như bây giờ nàng đang gặp phải tình huống này.
Trông Tả Lộ Dư không phải đang giận, mà là đang không vui.
Tại sao không vui, nàng hiểu nhưng cũng không quá hiểu. Nhưng đã đưa ra lời giải thích rồi, nói thêm nữa nàng cũng không nói nên lời, sự thật là như vậy.
Nàng đành xem phim với nhau, theo thói quen cắn ống tay áo.
Làm sao bây giờ...