Diệp Phi bưng một ly sữa nóng, ngồi trên ghế ở ban công lầu một, mặc bộ đồ ngủ ấm áp, bắt chéo chân phơi nắng ban mai, nghĩ về cuộc đời.
Hôm nay thời tiết có phần âm u, nàng nhìn mặt trời đang dần ló ra khỏi đám mây dày từ hướng Đông, hơi nhíu mày, mím môi vuốt mép ly, tâm tư bay xa.
Mấy phút sau, Diệp Phi nhận được lời thăm hỏi sáng sớm từ Hồ Na.
Hồ Na: Xin chào Diệp đại tiểu thư.
Hồ Na: Diệp đại tiểu thư có tin vui không?
Diệp Phi hờ hững bĩu môi, cầm điện thoại ấn vào biểu tượng micro, lười biếng đáp: “Ừ ~.”
Hồ Na hưng phấn, tiếng chuông vang lên.
“Nhanh nhanh, kể đi.”
Diệp Phi lấy tay che ánh nắng: “Kể gì?”
“Ok không?”
“A.”
Hồ Na cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha, cược năm tệ cậu bị thịt!”
Diệp Phi liếc mắt, để điện thoại xuống mở loa ngoài, mở ra khung trò chuyện, gửi cho Hồ Na một bao lì xì năm tệ.
Hồ Na dừng mấy giây, tiếp theo: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Nói thật, không hề khoa trương một chút nào, hôm qua là lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Phi nói lắp. Chẳng những thế mà còn nói lắp vô cùng kinh khủng.
Nàng thật sự xấu hổ đến mức muốn tự tử, toàn bộ những lời lẳng lơ trong đầu đều héo hon.
Vì để giải thích và che đậy, giây tiếp theo nàng lập tức tiếp nối: “Mình kết hôn cũng lâu rồi, dù gì cũng phải làm, vậy chọn ngày không bằng đúng ngày, thế nào?”
Nàng nói: “Chuyện, chuyện chăn gối trong hôn nhân là chuyện rất bình thường.”
Lại bổ sung: “Em chưa bao giờ làm, rất muốn thử, a ha ha ha.”
Nói ba câu này xong, nàng vội vã cắn lưỡi.
Cái quái quỷ gì đây, thật là tệ hại! Nhưng ông Trời dường như muốn làm việc này tồi tệ hơn, thế là tiếp theo, xảy ra một cuộc đối thoại thậm chí còn kì lạ hơn.
Đương nhiên, trước khi đối thoại, Tả Lộ Dư vẫn luôn yên lặng bỗng nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng, đè nàng dưới thân mình.
Diệp Phi thậm chí không dám thở.
Trong bóng tối, Tả Lộ Dư nhìn nàng với ánh mắt như muốn thiêu đốt.
Quá gần, tay của Tả Lộ Dư vẫn đang nắm cổ tay nàng, bầu không khí thay đổi bất chợt.
Giọng nói của Tả Lộ Dư rất trầm, không còn bình thường nữa: “Em thật sự muốn?”
Diệp Phi nuốt nước bọt: “Đúng, đúng vậy.”
Tả Lộ Dư thở nhẹ, nhìn xuống, cô cúi đầu muốn hôn Diệp Phi, nhưng mới di chuyển, Diệp Phi lại vô thức rụt lại.
Tả Lộ Dư dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Diệp Phi: “Chị hôn em được không?”
Đầu óc Diệp Phi hoảng loạn, bây giờ nàng không chỉ căng thẳng muốn chết, dường như còn đang xấu hổ vì nói lắp, đột nhiên ngạo kiều lên, trả lời: “Không, không được.”
Tả Lộ Dư chớp mắt, không hỏi thêm, cúi đầu hôn lên cằm Diệp Phi.
Sau đó Diệp Phi đã bị ăn.
Diệp Phi cũng không biết mình bị chấn động cái gì, vậy mà lại trả lời không được.
Mấu chốt là nàng trả lời không được, Tả Lộ Dư cũng không hôn nàng?
Vậy nên ngay từ đầu, Diệp Phi hối hận muốn xanh ruột, vốn muốn tìm cơ hội kiếm cái hôn với Tả Lộ Dư, chỉ là không ngờ, miệng của Tả Lộ Dư thật sự quá bận rộn. Từ bắt đầu đến kết thúc, Diệp Phi cũng không tìm được cơ hội.
Ban đầu nàng vẫn còn tỉnh táo, suy nghĩ một lát sẽ áp trở lại, việc nàng chủ động hôn Tả Lộ Dư cũng rất tốt. Trước khi lên đây nàng đã hôn Tả Lộ Dư trong tưởng tượng, nếu thực hành sẽ không quá kém. Nhưng sau đó, kĩ thuật của người trên người nàng thật sự quá điêu luyện, nàng bị hành hạ đến nỗi mẹ ruột nàng cũng không nhận ra, chỉ lo ồn ào, quên hết mọi chuyện.
Cuối cùng quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng bị gọi đi tắm, sau đó ngủ mất.
Tiếp theo là ngày hôm sau.
Tiếp nữa là hiện tại.
Diệp Phi ngửa mặt lên trời thở dài.
Sau khi lời ít mà ý nhiều, nàng bị Hồ Na chế giễu không thương tiếc.
Diệp Phi mặc kệ Hồ Na, cũng không xỉa xói trở lại, dù sao nàng cũng rất muốn cười nhạo chính mình.
Diệp Phi thở dài: “Sáng sớm mình dậy thấy giường trống trơn, mình sâu sắc cảm thấy, mình đã trải qua tình một đêm.” Nàng vừa nói vừa dở khóc dở cười: “Rồi mình thấy chị ấy để lại một cái thẻ cho mình.” Diệp Phi lắc lắc chiếc thẻ đen trong tay: “Mình nghĩ mình đã bị mua d*m.”
Diệp Phi phỉ nhổ bản thân: “Cái thể loại động phòng mà nụ hôn đầu vẫn còn, không ngờ nó lại xảy ra với mình, khỉ nó chứ mình sống buồn cười quá đi...”
Hồ Na cười đến mức không còn là chính mình, đứt quãng nói: “Chị ấy, chị ấy có nói, tại sao, cho cậu, thẻ không?”
Diệp Phi lắc đầu: “Không có, lúc dậy thấy thẻ để trên điện thoại của mình, chắc là cho mình.”
Diệp Phi cảm thấy cũng nên hỏi vì thế nàng chụp thẻ lại, gửi cho Tả Lộ Dư: Có ý gì?
Tả Lộ Dư có vẻ không bận, trả lời Diệp Phi rất nhanh.
Tả Lộ Dư: Không có ý gì.
Tả Lộ Dư: Chỉ muốn cho em tiêu tiền của chị.
Diệp Phi dừng lại, vui mừng nở hoa, đọc từng chữ một cho Hồ Na nghe.
Hồ Na lặng im, nghiêm túc nói: “Tả Lộ Dư có anh chị em gì không? Nếu có, mình sẽ độc thân liền.”
“Không có, biến đi.”
Diệp Phi biết Tả Lộ Dư muốn biểu đạt ý tứ này, nhưng Tả Lộ Dư không biết ý tứ của mình quá điên rồ. Diệp Phi nhịn không được bắt đầu trêu chọc: Cục cưng.
Diệp Phi: Xài nhiêu cũng được à?
Diệp Phi: Một đêm của em trị giá bao nhiêu?
Tả Lộ Dư vẫn trả lời ngay lập tức.
Tả Lộ Dư: Đừng quậy.
Tả Lộ Dư: Cho em thẻ không liên quan với chuyện hôm qua.
Tả Lộ Dư: Em đem thẻ của ba trả lại cho ba đi.
Tả Lộ Dư: Xài của chị.
Diệp Phi chậc một tiếng, nở nụ cười, thấy Tả Lộ Dư gửi hai tin nhắn đến.
Tả Lộ Dư: Muốn gặp em.
Tả Lộ Dư: Buổi trưa ăn cơm chung được không?
Diệp Phi sừng sỡ nhìn màn hình, trái tim như muốn tan chảy.
Vợ của em à.
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, đêm qua mọi chuyện đều rất tốt đẹp, ngoại trừ việc không hôn môi khiến Diệp Phi tiếc nuối, biểu hiện của Tả Lộ Dư, có thể nói là vô cùng đáng khen.
Nàng ôi một tiếng, mới phát hiện vẫn chưa cúp điện thoại của Hồ Na.
“Cười ngáo ngơ gì vậy?”
Diệp Phi nín cười, khụ trong lòng: “Không có gì.”
Nói xong, nàng trả lời Tả Lộ Dư: Ừ, một lát em đến công ty tìm chị.
Hồ Na hỏi thăm vài câu về chuyện Dương Dương hôm qua, Diệp Phi nói không sao, Hồ Na lại chế nhạo vài câu, hai người cúp điện thoại.
Uống hết sữa, về phòng thay quần áo, nàng đứng trước gương, nhìn mấy vết thâm dưới cổ, đam mê trỗi dậy, lấy điện thoại chụp bờ vai trần, gửi wechat cho Hồ Na.
Diệp Phi: Cho cậu thưởng thức dấu hôn Tả Lộ Dư để lại trên người mình nè.
Hồ Na: Biến.
Hồ Na: Không coi.
Tất nhiên, bức ảnh này cũng không phải muốn gửi cho Hồ Na. Gửi một biểu cảm cho Hồ Na, nàng lùi ra ngoài mở wechat của Tả Lộ Dư, gửi ảnh qua.
Diệp Phi: Vợ ơi.
Diệp Phi: Chị coi đi nè.
Diệp Phi: Chị làm đau người ta rồi.
Diệp Phi không nhịn được nhìn chằm chằm màn hình nở nụ cười. Mặc quần áo và khăn quàng cổ, mặt mũi hớn hở cầm túi, tự làm một kiểu tóc mà đối với nàng nó rất phức tạp.
Tả Lộ Dư trả lời.
Tả Lộ Dư: Đau lắm không?
Tả Lộ Dư: Lần sau chị sẽ nhẹ hơn.
Diệp Phi đóng cửa phòng ngủ, nhìn điện thoại cười khúc khích.
Nàng biết Tả Lộ Dư không phải đang ve vãn nàng, Tả Lộ Dư đơn giản là trình bày, nhưng việc trình bày này cũng đủ khiến đầu óc Diệp Phi tràn đầy phế liệu. Nhưng Diệp Phi nghĩ, việc này, nàng dường như cần phải điều chỉnh lại.
Diệp Phi: Không.
Diệp Phi: Em thích.
Quả nhiên Tả Lộ Dư không đáp lại chuyện này, trực tiếp bỏ qua, hỏi: Em đi chưa?
Tả Lộ Dư: Có muốn chị gọi người đến đón em không?
Diệp Phi mím môi, cầm chìa khóa rời khỏi nhà.
Diệp Phi: Thôi.
Diệp Phi: Em bắt xe qua.
Khu nhà cách công ty của Tả Lộ Dư không xa, chưa đầy năm phút xe của Diệp Phi đã đến nơi.
Nàng từng nghe Xioo, nàng cũng từng đi ngang qua tòa nhà Xioo, nhưng nàng chưa bao giờ đến nơi này.
Bước vào cửa, nàng tò mò nhìn xung quanh một lúc, nhìn bày trí trong đại sảnh, nhìn đài phun nước nhỏ trong góc, đi dạo quanh những tác phẩm điêu khắc với hình thù kì lạ trước khi vào thang máy. Nhưng nửa đường lại vòng về, đi thẳng đến quầy lễ tân.
Diệp Phi cười với cô bé ở quầy lễ tân, cô bé thấy nàng lập tức đứng lên.
“Xin hỏi, Tả Tổng...”
Nàng còn chưa nói hết, cô bé cười ngọt ngào nói: “Cô là cô Diệp Phi phải không, cô đi vào thang máy phía bên phải, lên thẳng lầu mười lăm, đó là phòng làm việc của Tả Tổng.”
Diệp Phi nhướng mày kinh ngạc: “Cám ơn.”
Diệp Phi đi rồi, cô bé lễ tân lập tức ngồi xuống gửi tin nhắn vào nhóm tám chuyện của công ty.
Lễ tân: Xuất hiện rồi!
Với tin nhắn này, nhóm tám chuyện bùng nổ ngay lập tức.
Có rất ít tin đồn về Tả Lộ Dư, lần trước vẫn là lần phỏng vấn Lâm Dương Dương. Nhưng đáng tiếc, tính cách của Lâm Dương Dương quá yếu để làm nhân viên bán hàng, không được tuyển dụng. Nhưng Diệp Phi này có vẻ điện nước khá đầy đủ.
Tiểu Vân tự mình gửi ảnh đến, yêu cầu lễ tân phải đối đãi lịch sự, mời cô Diệp Phi lên thẳng phòng làm việc của Tả Tổng.
Đồng nghiệp một: Thế nào! Đẹp không?
Lễ tân: Đẹp!
Đồng nghiệp hai: Lâm Dương Dương đẹp hay Diệp Phi đẹp?
Lễ tân: Diệp Phi đẹp!
Đồng nghiệp ba: Cô ấy gọi Tả Tổng là gì? Tả Lộ Dư hay Tả Tổng?
Lễ tân: Tả Tổng.
Đồng nghiệp một: Ôi dào, không thân à.
Lễ tân: Có thể do ở bên ngoài nên gọi như vậy.
Lễ tân: Trông có vẻ không giống khách hàng, tôi nghĩ! Có vấn đề!
...
Tin đồn về Tả Lộ Dư là chuyện phiếm trong nội bộ dân sinh của Xioo. Lần trước Lâm Dương Dương đủ họ thảo luận mấy ngày, thiếu chút nữa xuất hiện truyện đồng nhân, lần này lại có thêm Diệp Phi.
Xem ra, năm nay Tả Tổng có đào hoa.
Dĩ nhiên, Diệp Phi đang đi thang máy không biết việc này, sau khi nàng cầm điện thoại gửi wechat “đến rồi” cho Tả Lộ Dư, thang máy đã đến tầng mười lăm.
Vừa ra thang máy, Tiểu Vân bước tới tiếp đón ngay, Diệp Phi cũng hào phóng cười với Tiểu Vân.
“Xin chào, tôi là Tiểu Vân trợ lý của Tả Tổng.”
Diệp Phi à một tiếng: “Xin chào, tôi biết cô, cô từng gửi đồ cho tôi.”
Tiểu Vân gật đầu cười, không nói lan man: “Tả Tổng còn đang họp, Tả Tổng bảo nếu cô tới, mời cô vào phòng làm việc của cô ấy chờ một lát, cuộc họp sẽ kết thúc ngay.”
Diệp Phi đi theo hướng Tiểu Vân chỉ, nhưng đi mấy bước, nàng dừng lại, hỏi câu: “Cô biết quan hệ của tôi và Tả Lộ Dư không?”
Tiểu Vân cười: “Cô là vợ của Tả Tổng.”
Diệp Phi nở nụ cười, bỗng nhiên hài lòng.
Nàng đi thêm mấy bước, lại dừng lại, hỏi Tiểu Vân: “Phòng họp ở đâu? Tôi đi xem thử.”
Tiểu Vân do dự một giây, thầm nghĩ Tả Tổng không có vẻ gì là nói không cho phép Diệp Phi sang, còn nghĩ phòng họp là cửa kính nên sẽ không có vấn đề gì. Tiểu Vân mỉm cười lịch sự với Diệp Phi, dẫn nàng đến phòng họp.
Không may là lúc này trong phòng họp, bầu không khí rất tệ.
Trong một không gian năm mươi mấy mét vuông có khoảng mười người đang đứng, chỉ một mình Tả Lộ Dư ngồi trên chiếc ghế đen. Tất cả mọi người cúi đầu không dám nói lời nào, Tả Lộ Dư một tay cầm bút, tay kia cầm văn kiện.
Lúc Diệp Phi đi qua, Tả Lộ Dư đang lật trang giấy, tốc độ và sức mạnh khi lật trang của cô đủ thấy rằng cô rất bất mãn. Trang tiếp theo cô chỉ nhìn lướt, sau đó trực tiếp đóng văn kiện lại, ném xuống bàn.
Diệp Phi không nghe được Tả Lộ Dư đang nói gì bên trong, nhìn từ cửa thủy tinh, cô há miệng không nói mấy chữ. Nhưng với mấy chữ này, những người đứng bên trong bị dọa đến mức không ai dám nói gì, cúi đầu thấp hơn.
Một người trong số đó nuốt nước bọt nâng lên một nụ cười giả tạo, bước tới như muốn giải thích gì đó, Tả Lộ Dư gõ nhẹ cây bút trong tay xuống bàn hai lần.
Diệp Phi gần như có thể tượng tưởng ra tiếng bút và mặt bàn chạm nhau.
Người đó nói vài câu, Tả Lộ Dư chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái, hắn lập tức im bặt, lại cúi đầu.
Diệp Phi tò mò, chỉ vào bên trong hỏi: “Đây là bị sao vậy?”
Tiểu Vân ồ một tiếng: “Họ không giải quyết được kế hoạch trong thời gian quy định, Tả Tổng không hài lòng.”
Diệp Phi nghe giọng của Tiểu Vân, trông như rất bình thường, nghi hoặc: “Ở công ty chị ấy thường trách cứ mọi người như thế này sao?”
Tiểu Vân lắc đầu: “Cũng không có, không làm tốt mới bị trách cứ.” Tiểu Vân suy nghĩ: “Mọi người đều hiểu chuyện, họ biết rất rõ những gì họ làm, Tả Tổng chỉ ra chỗ không tốt cho họ, họ hiểu, nhưng trong lòng họ rất sợ Tả Tổng.”
Diệp Phi gật đầu.
Tả Tổng trong phòng họp này, không có chút dáng vẻ nào như khi ở nhà, nếu nàng là cấp dưới của Tả Lộ Dư, nàng cũng sẽ sợ.
Diệp Phi nhìn một hồi, có lẽ nàng quá mức trắng trợn, Tả Lộ Dư nhận thấy điều kì lạ, cô dứt khoát quay đầu lại.
Khi ánh mắt của hai người chạm nhau qua ô cửa kính, Diệp Phi lập tức đá mày cười với người phía trong. Tả Lộ Dư sửng sốt, sau đó mỉm cười với Diệp Phi.
Tiểu Vân bên cạnh: “A á.”
Diệp Phi quay đầu, đang đợi Tiểu Vân nói mấy câu thúc đẩy tình cảm, nhưng lại nghe Tiểu Vân nói: “Tả Tổng cười lên thật là đẹp.”
Diệp Phi khựng lại.
Tôi biết vợ của tôi cười lên rất là đẹp.
Còn gì nữa không?
Tiểu Vân lại ngạc nhiên: “Tả Tổng đi ra rồi!”
Diệp Phi mím môi.
Những người xung quanh Tả Tổng thật là không biết nói chuyện, không ai nói được câu nào nàng muốn nghe cả.