Lúc đang ăn, Diệp Phi bỗng cảm thấy hứng thú với Tả Lộ Dư.
Nàng nghĩ nàng dường như chưa từng nghiêm túc trò chuyện với Tả Lộ Dư. Cho đến ngày kết hôn, trước khi quen biết, những chuyện đã xảy ra với Tả Lộ Dư, Diệp Phi không hề biết, chỉ dựa vào đôi lời từ tạp chí và trên mạng.
Nhớ đến Điền Cường Hoa ở quận này, Điền Cường Hoa và ba mẹ của Tả Lộ Dư còn là bạn thân của nhau, nàng hỏi: “Chị học phổ thông ở đây sao?”
Tả Lộ Dư ừ một tiếng: “Mẫu giáo, tiểu học, trung học, phổ thông, tất cả đều ở đây.”
Diệp Phi gật đầu: “Đại học thì sao?”
“Đại học A.”
“Trùng hợp vậy, em cũng đại học A, nhưng mà mình khác nhau. Chị không biết, khi đó thành tích của em chỉ vừa đủ, tình cờ là vé vớt. Trúng tuyển em vui lắm, bị chuyển chuyên ngành cũng rất vui, có thể vào đại học A, cực kì hài lòng.”
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn Tả Lộ Dư: “Em đoán thử, chị chắc là ngành tài chính hả?”
Tả Lộ Dư gật đầu: “Đoán đúng rồi.”
Diệp Phi chỉ vào Tả Lộ Dư: “Em biết lắm, khoa tài chính của trường mình là điểm cao nhất, có rất nhiều sếp bự từng tốt nghiệp.” Nàng cười nhìn Tả Lộ Dư: “Bao gồm cả chị.”
Tả Lộ Dư suy nghĩ: “Dương Oánh Oánh của tập đoàn Tử Nghiệp là khoa của chị, nhưng không chung một giới.”
“Không biết.”
“Em không tiếp xúc dĩ nhiên không biết.”
Người phục vụ bưng tôm lên, Diệp Phi kéo đĩa đến trước mặt mình rất tự nhiên, cẩn thận bóc vỏ, ném tôm vào bát của Tả Lộ Dư.
Diệp Phi nghiêng đầu: “Chị đoán thử, em ngành gì.”
“Ngành báo chí.”
Nàng nở nụ cười: “Đúng vậy, hiện giờ em làm cái này, dễ đoán quá.” Nàng lại bóc một con ném vào bát Tả Lộ Dư: “Nhưng mà, chị đoán hay là do lúc trước điều tra được.”
Tả Lộ Dư trông Diệp Phi không có vẻ không vui, do dự một chút: “Điều tra được.”
Diệp Phi gật đầu, tò mò: “Chị điều tra em cái gì?”
Tả Lộ Dư khó hiểu: “Chị điều tra em, em không giận sao?”
“Hành động bình thường thôi, kiểu như chị mà không điều tra thì sao chị có thể yên tâm cưới em về được.”
Tả Lộ Dư mỉm cười, ăn tôm Diệp Phi bóc cho cô.
Diệp Phi luôn nghĩ thoáng, sau khi kết hôn hai người thân thiết hơn, nhưng Tả Lộ Dư vẫn còn chút bận tâm, nếu Diệp Phi biết cô đã điều tra nàng như vậy, liệu nàng có khó chịu không? Bây giờ xem ra, Diệp Phi bình thản hơn cô nghĩ.
“Em không sợ chị tra được chuyện xấu em làm ngày xưa à?” Tả Lộ Dư bổ sung: “Lịch sử đen tối.”
Diệp Phi là một người tự luyến, cũng ăn một con tôm, ngẩng đầu: “Chị xem xong còn thích em, vậy chứng tỏ không có gì quá mức.” Nàng suy nghĩ: “Chuyện quá mức em làm ngày xưa, là hồi nhỏ cầm đầu bắt nạt bạn học, trốn học gian lận, đúng chuẩn một học sinh kém.”
“Nhưng toàn là lúc bé thôi.” Diệp Phi cười nhìn Tả Lộ Dư: “Em khác với chị, con người luôn phải lớn lên, lớn rồi dường như sẽ không thế nữa, đặc biệt là đi làm rồi, tính cách cũng ổn hơn.”
“Ổn?” Tả Lộ Dư nghi ngờ.
Diệp Phi nở nụ cười: “Hiện giờ em đã ổn hơn rất nhiều.”
Tả Lộ Dư nhướng mày, giả vờ gật đầu tán thành: “Ừ, ổn lắm.”
Trên đĩa không có nhiều tôm lắm, Diệp Phi nhanh chóng bóc hết, nàng lấy khăn ướt lau tay, nhìn Tả Lộ Dư ăn thêm một con tôm, nói: “Tả Lộ Dư, sau này chị chỉ ăn tôm em bóc thôi được không?”
Tả Lộ Dư ngẩng đầu: “Chị vốn chỉ ăn tôm em bóc thôi.”
“Thật à?”
“Ừ.” Tả Lộ Dư nói: “Hôm nay vì ăn với em, mới gọi món này.”
Diệp Phi vui vẻ trong lòng, nàng cũng có tính cách đặc thù của con gái, nhiều lần đầu tiên của một người phụ nữ như Tả Lộ Dư đều phát sinh với nàng như vậy, không cảm động là giả dối, nàng gần như hài lòng muốn chết.
Chỉ ăn tôm vợ bóc, nghĩ đến điều này, quá hạnh phúc. Nàng dứt khoát không ăn hai con tôm trong bát của mình, gắp thẳng cho Tả Lộ Dư.
“Hôm nay chị có thời gian rảnh?”
“Hôm nay rảnh, mới bàn chuyện hợp tác. Hôm qua vốn định về nhà với em, không ngờ em lại đến đây.”
“Nếu không hôm nay chị dẫn em đi dạo ở đây đi, đây là lần đầu tiên em đến.”
“Ở đây.” Tả Lộ Dư suy nghĩ: “Ở đây không có gì vui.”
“Ai cũng thấy quê mình chán, bây giờ chỉ còn nửa ngày, ít nhiều có thể đi dạo, nếu không được nữa.” Diệp Phi a một tiếng, như có chủ ý: “Mình đi mua quần áo đi.”
Diệp Phi nhìn trang phục của Tả Lộ Dư: “Chị thường mua quần áo như thế nào?”
“Dùng quen vài thương hiệu, họ có số đo của chị, mẫu mới ra, nếu có thích thì sẽ gửi đến.”
“Vậy à.” Nàng lại nói: “Em nghe nói, năng lực giám định và thưởng thức về cái đẹp và mùi hương của Tả Tổng Xioo rất cao, chai nước hoa đầu tiên mà bên chị sản xuất, là chị đề cử à?”
“Ừ.”
“Loại đó đến giờ vẫn rất được chuộng, mẫu mã cũng đẹp.” Diệp Phi nói: “Cho nên thương hiệu của chị có thể trở nên nổi tiếng, cũng không phải vô lý.”
Tả Lộ Dư cười: “Đó là loại hôm nay cho em dùng.”
“Thật à, đúng là dễ chịu.”
“Chị dùng lâu rồi, không có đổi.”
Hình như nghĩ đến gì đó, cô bổ sung: “Năng lực giám định thưởng thức về cái đẹp và mùi hương của chị, cũng bao gồm em.”
Diệp Phi vẫn đang nghĩ về chai nước hoa của Xioo mà nàng đã mua, muốn hỏi hiện giờ Tả Lộ Dư đã đứng trên đỉnh rồi liệu cô có còn tham gia sản xuất nữa không. Thế nên nàng suýt chút nữa đã bị sặc trước câu nói tình tứ bất thình lình của Tả Lộ Dư.
Diệp Phi dừng một lúc, một cảm giác tê dại dâng từ lòng bàn chân lên đến đầu.
“Tả Lộ Dư, em nghĩ hiểu biết của em về chị có sai sót rồi.”
Nàng vẫn cho rằng Tả Lộ Dư ngây thơ và cũng không biết gì về tình yêu. Nhưng giờ nghĩ lại, Tả Lộ Dư thật sự rất giỏi.
Dường như Tả Lộ Dư biết Diệp Phi muốn nói gì, nhấp một hớp trà rồi đặt sang một bên, khoan thai nói: “Lúc trước em từng hỏi, chị thích em cái gì, chị trả lời cái gì cũng thích.”
Diệp Phi nắm khăn, khuôn mặt chờ mong.
Tiết mục mới!
Tả Lộ Dư nhìn dáng vẻ của Diệp Phi, nở nụ cười: “Lúc đó em hỏi đột ngột quá, chị không trả lời đàng hoàng.”
Cô tiếp tục: “Chị không biết em đã xem phim Yên Chi Khâu chưa, trong phim thiếu gia Thập Nhị nói với Như Hoa, em có thật nhiều dáng vẻ khác nhau.”
Diệp Phi nhướng mày, phối hợp hỏi: “Dáng vẻ gì?”
Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, nhìn nàng đặt đôi tay lên bàn chống cằm, mỉm cười: “Nghịch ngợm, khi trang điểm, ngầu, dịu dàng, không đứng đắn, còn có như bây giờ giống như nước ấm, trong đôi mắt chỉ có một mình chị.”
Diệp Phi lại hỏi: “Chị thích cái nào nhất?”
“Thích hết.” Cô cười cười: “Mượn thêm một câu nói của người khác, Diệp Phi, em có hai cái tốt.”
Diệp Phi tiếp tục phối hợp: “Hai cái nào?”
“Như thế này cũng tốt, như thế kia cũng tốt.”
Nàng ngạc nhiên, cả người vô cùng khoan khoái.
Ha ha ha ha ha ha.
Vì hai người đang ở trong phòng ăn riêng, không có ai xung quanh Diệp Phi mới có gan không chút kiêng kị, đi thẳng tới, dang rộng chân ngồi lên đùi Tả Lộ Dư, không nói lời nào nâng mặt Tả Lộ Dư, hôn lên.
Đang hôn còn không quên chen nói: “Cục cưng à, chị tuyệt quá.”
Ra nhà hàng, Diệp Phi tìm kiếm trên điện thoại một hồi, quả nhiên không tìm thấy bất kì địa điểm thú vị nào trong thành phố này, nàng cất điện thoại, ôm lấy tay Tả Lộ Dư.
“Mình đi mua quần áo đi, chị chọn cho em, cho chị một cơ hội bồi dưỡng một cô vợ xinh đẹp.”
Tả Lộ Dư không có ý kiến gì, hai người lên xe, tài xế lái đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Bước vào, Diệp Phi kéo Tả Lộ Dư lên lầu hai.
Mới được Tả Lộ Dư rắc đường cả người, tâm trạng hiện giờ của nàng rất tốt, nếu không phải đang ở ngoài, nàng nhất định sẽ nhún nhảy tại chỗ.
Không có mục đích, đi thang máy lên lầu, họ bước vào cửa hàng đầu tiên.
Phong cách của cửa hàng này nghiêng về forest girl*, Diệp Phi nhìn một vòng rồi lười biếng ngồi lên ghế. Nàng nhìn Tả Lộ Dư một cái, Tả Lộ Dư hiểu ý, vô cùng ăn ý bắt đầu chọn quần áo.
*Forest girl: Hay còn gọi là mori girl, là một trong những phong cách thời trang đường phố đến từ Nhật Bản, với trang phục được lấy cảm hứng từ rừng xanh.
Nhân viên đứng gần nhất lập tức bước tới, Tả Lộ Dư chỉ nhìn một cái, không đợi nhân viên mở miệng, Tả Lộ Dư từ tốn nói: “Tôi sẽ tự xem, cám ơn.”
Nhân viên mỉm cười đáp vâng, đứng sang một bên.
Tả Lộ Dư xem rất kĩ, Diệp Phi nhìn Tả Lộ Dư cũng rất kĩ, ở đây nhìn sang chỉ có thể thấy góc nghiêng của Tả Lộ Dư, áo bành tô màu be, tay bỏ vào túi áo, không đeo kính.
Diệp Phi lại cười, cười nhỏ xong che miệng lại lén cười to.
Xin lỗi, nàng lại nhớ đến những lời Tả Lộ Dư nói ở phòng ăn.
Lời âu yếm, có phải cũng giống rượu, tác dụng chậm mạnh mẽ như thế?
Tại sao càng nghĩ lại càng ngọt chứ?
Nàng lặp lại trong lòng vài câu, thấy Tả Lộ Dư mang vài bộ quần áo đến, Diệp Phi nhướng mày đứng dậy.
“Cái này mặc ở trong, cái này là váy, chị thấy em có mặc váy, không ghét chứ?”
Diệp Phi nhận lấy: “Không ghét, cái gì cũng mặc.”
Quả thật cái gì Diệp Phi cũng mặc, có thể ngầu, có thể dễ thương, có thể ngự tỷ, cũng có thể nữ tính. Nhận thức của nàng về bản thân không cao, thấy cái gì đẹp thì mặc cái đó, nhưng trong mắt Tả Lộ Dư, nàng có thật nhiều hình dáng.
“Cái này mặc ở ngoài, cái này là áo khoác.” Tả Lộ Dư tiếp tục giải thích.
Diệp Phi cầm quầo áo, so thử trên người mình: “Em nhìn hiểu.”
Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng phòng thay quần áo: “Đợi em đi thử.”
Thay quần áo, lại nghĩ sâu xa về một vấn đề, hôm nay, Tả Lộ Dư hình như hăng hái hơn rất nhiều. Quả nhiên, khiếu nại đôi câu vẫn có hiệu quả.
Thay xong nàng đi ra ngoài, đứng trước mặt Tả Lộ Dư. Tất nhiên, nàng không mong chờ khuôn mặt của Tả Lộ Dư sẽ xuất hiện biểu cảm “ô vợ tôi thật xinh đẹp“.
Tả Lộ Dư nhìn nàng, đúng là không có biểu cảm gì đặc biệt, thậm chí còn khách quan nói: “Số nhỏ nhất rồi, vẫn còn rộng.”
Diệp Phi quay đầu nhìn gương, Tả Lộ Dư đang nắm lấy eo áo, rộng hơn rất nhiều, gật đầu, nàng cũng cảm thấy hơi rộng.
“Cởi ra đi.”
“Hả?” Diệp Phi khó hiểu: “Vậy có mua không.”
“Mua, rất đẹp.”
Nàng cười: “Quý cô làm việc thật năng suất.”
Tả Lộ Dư hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Phi, cô chuyển hướng: “Thế này đi, đừng cởi, đứng cho nhân viên khen một phút rồi mình mua.”
Diệp Phi ngửa đầu cười: “Thôi thôi, em cởi là được mà.”