Ôn Lương

Chương 33: Chương 33




Mua sắm một buổi chiều, Diệp Phi có hơi mệt mỏi.

Ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài gió thổi, Diệp Phi vô thức co người sang Tả Lộ Dư.

“Có lạnh không?”

Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không lạnh.”

Xe đậu ngay bên ngoài, thừa dịp cơ thể vẫn chưa bị lạnh Diệp Phi chạy chậm mở cửa sau ngồi vào, Tả Lộ Dư cũng theo vào.

Tả Lộ Dư vừa ngồi xuống, Diệp Phi lập tức tìm một tư thế thoải mái dựa vào vai cô.

“Em ngủ một lúc.” Diệp Phi nói.

Tả Lộ Dư ừ.

Thật ra ở trên xe ngủ không ngon lắm, thỉnh thoảng sẽ tỉnh dậy.

Lần đầu tiên tỉnh dậy, nàng vẫn còn dựa vào vai Tả Lộ Dư, lần thứ hai tỉnh dậy, đầu nàng đã gối lên đùi Tả Lộ Dư.

Dường như nghe thấy tiếng điện thoại của Tả Lộ Dư vang lên, Tả Lộ Dư nhỏ giọng trả lời mấy câu, hình như xe vào cây xăng, sau đó tiếp tục chạy.

Diệp Phi hoàn toàn tỉnh dậy, xe vẫn còn ở trên đường cao tốc, nàng dụi dụi mắt nhìn điện thoại: “Sắp đến hả?”

Một tay Tả Lộ Dư cầm máy tính bảng, thấy nàng muốn dậy, dùng lực giúp nàng một tay.

“Sắp đến rồi.” Tả Lộ Dư trả lời.

Diệp Phi vươn vai, nhưng không gian xe quá nhỏ, nàng không vươn được, thế nên nàng nghiêng đầu, tựa vào lòng Tả Lộ Dư.

Vừa dựa vào, nàng lập tức cảm thấy sau gáy cọ vào cái gì đó, mỉm cười, lắc đầu rồi cà cà.

Tả Lộ Dư khựng lại, hai người đều ngẩng đầu nhìn về phía tài xế đang nghiêm túc lái xe đằng trước.

Diệp Phi ngồi thẳng hơn, đến bên tai Tả Lộ Dư, thì thầm bằng giọng nói mà chỉ mình cô mới có thể nghe thấy: “Vợ em mềm quá.”

Nàng đội cả mũ áo khoác lên, che mặt, đưa lưỡi móc vào vành tai của Tả Lộ Dư một chút.

Tả Lộ Dư lập tức tắt máy tính bảng, ghế sau tối sầm lại.

Diệp Phi khẽ cười, bàn tay lưu manh đi vòng qua áo khoác của Tả Lộ Dư, đưa tay vào. Chỉ vừa nắm lấy áo len, đang muốn vén lên, bàn tay bị Tả Lộ Dư nắm lấy.

Tả Lộ Dư nhỏ giọng, cảnh cáo: “Diệp Phi.”

Diệp Phi cười, lấy tay ra, tiến lại gần, khẽ ngửi cổ Tả Lộ Dư.

“Hít hít vợ.” Giọng nói của nàng đầy sự ngả ngớn.

Tả Lộ Dư khẽ thở dài, lại nhìn tài xế, nhỏ giọng: “Đừng quậy.”

Diệp Phi bị chọc cười, ngồi ngay ngắn lại.

Vẫn còn một đoạn đường, Diệp Phi ngại buồn chán, nàng thấy Tả Lộ Dư đặt một tay trên máy tính bảng, kéo lấy cánh tay rảnh rỗi còn lại của Tả Lộ Dư, mở bàn tay ra đặt lên đùi hướng lòng bàn tay lên trên.

Nàng dùng ngón tay viết lên bàn tay. Tả Lộ Dư lập tức dừng lại bàn tay đang lướt máy tính bảng, cẩn thận phân biệt.

Về.

Nhà.

Lại.

Hít.

Vợ.

Tiếp.

Tả Lộ Dư nắm chặt bàn tay, nắm lấy ngón tay của Diệp Phi.

Diệp Phi nhẹ nở nụ cười, vỗ vỗ chân Tả Lộ Dư, lại nằm xuống.

Chẳng bao lâu, xe chạy đến nhà, Diệp Phi cám ơn tài xế, cùng Tả Lộ Dư lấy hành lí từ cốp sau ra.

Trời đã khuya, hai người chia ra tắm, mặc dù đã ngủ một giấc trên xe, Diệp Phi vẫn cảm thấy buồn ngủ. Nàng nhắm mắt sấy khô tóc rồi trực tiếp nhào lên giường.

Sau đó Tả Lộ Dư làm gì nàng hoàn toàn không biết.

Buổi chiều bị cuộc trò chuyện của mọi người kích thích, nàng vốn nghĩ buổi tối sẽ làm Lộ Dư.

Không không.

Thật ra nàng vẫn luôn muốn làm Tả Lộ Dư, và luôn cảm thấy mình có khả năng này. Dù sao ở trước mặt nàng, Tả Lộ Dư thật sự thụ. Nhưng không biết tại sao, vừa lên giường, Tả Lộ Dư lại công vô cùng, rất chủ động, cũng rất biết trêu chọc, vài cái đã khiến Diệp Phi bị tê liệt, tất nhiên là mặc cho người xâm lược.

Diệp Phi tỉnh lại, nửa đêm, nàng cảm thấy khát.

Mơ mơ màng màng ngồi dậy, nàng sờ sờ bên cạnh, nước đặt trên bàn.

Diệp Phi nhắm mắt lại, Tả Lộ Dư cũng dậy.

“Khát nước?”

Diệp Phi mở mắt ra, lại nhắm lại: “Ừ.”

Hiện giờ nàng nửa tỉnh nửa mê, mọi thứ đều theo bản năng, hình như nàng nhìn thấy Tả Lộ Dư cũng ngồi dậy, nàng uống nửa ly rồi đưa qua: “Chị uống không?”

Tả Lộ Dư nhận lấy uống một hớp.

Trong đêm đen, rõ ràng Diệp Phi không nhìn thấy, nhưng vẫn bắt được vị trí của Tả Lộ Dư rất chính xác, nghiêm túc nhìn khối đen trước mặt.

Ngồi mấy giây, Diệp Phi tỉnh táo hơn, nàng nghe thấy tiếng Tả Lộ Dư đặt ly nước ở phía bên kia, lại nhắm mắt nằm xuống.

“Tả Lộ Dư, lúc em ngủ dưới lầu, nửa đêm chị thường xuống rót nước cho em phải không?”

Tả Lộ Dư trầm giọng ừ.

Diệp Phi lại bắt đầu nửa tỉnh nửa mê: “Vậy sao chị không nói với em.”

Như là tự lẩm bẩm, Diệp Phi thì thào nói thêm: “Theo đuổi em thì phải cho em biết chứ.”

Trong màn đêm Tả Lộ Dư chớp mắt mấy cái. Một lúc sau cô mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy em có thích chị không?”

Cô đợi thật lâu, không nghe Diệp Phi trả lời, thở phào nhẹ nhõm, cũng nhắm mắt lại.

Hôm sau Diệp Phi dậy cùng với Tả Lộ Dư. Nàng rất ngoan, không làm trễ nải thời gian của Tả Lộ Dư, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, nhanh chóng xuống lầu.

Buổi sáng Tả Lộ Dư nấu bún gạo. Dĩ nhiên, Tả Lộ Dư nấu gì không quan trọng, quan trọng là cô mặc gì nấu.

Hôm nay cô mặc một cái áo khoác màu rượu đỏ thẫm, tóc buộc lên, Diệp Phi dựa vào ghế quan sát, nhìn cô lấy gia vị, thêm gia vị, bưng bát, nấu xúp.

Nàng lấy điện thoại trong túi ra, chọn một bộ kính lọc, chụp bóng lưng Tả Lộ Dư, vẫn chưa đủ.

Chụp Tả Lộ Dư nêm nếm.

Chụp Tả Lộ Dư cúi đầu nhìn lửa.

Chụp Tả Lộ Dư ngẩng đầu cầm cái bát.

Chụp Tả Lộ Dư quay lại nhìn nàng.

Thật sự rất đẹp, Diệp Phi tấm tắc trong lòng. Để không ảnh hưởng đến bữa ăn của Tả Lộ Dư, Diệp Phi ăn rất nhanh, gần như đồng bộ với Tả Lộ Dư.

Nàng theo Tả Lộ Dư vào nhà vệ sinh súc miệng, lại cùng Tả Lộ Dư đi đến cửa.

Bây giờ Tả Lộ Dư mới hỏi: “Sao vậy? Theo chị mãi?”

Diệp Phi cười, không chờ Tả Lộ Dư đổi giày, nàng bước tới ôm lấy eo cô.

“Đưa chị vợ đại nhân đi làm.”

Trong áo bành tô của Tả Lộ Dư rất ấm, tay Diệp Phi không nhịn được cọ cọ mấy cái. Vừa cọ như vậy, lại không ngừng được. Nàng dứt khoát vén áo Tả Lộ Dư lên, cho tay vào.

“Diệp Phi.” Tả Lộ Dư lập tức chặn tay nàng.

Diệp Phi cười ha ha, cũng không buông ra, tay vòng qua phía trước, nắm một cái.

“Vợ em thật là điện nước đầy đủ.”

Tả Lộ Dư khẽ thở dài: “Chị phải đi làm.”

Diệp Phi cong cong mắt: “Trả lời em một câu, em sẽ cho chị đi.”

“Em hỏi đi.”

“Trong hoàn cảnh nào mà người ta phải mặc áo len cao cổ suốt mấy ngày?” Diệp Phi chỉ vào cổ áo của Tả Lộ Dư.

Tả Lộ Dư dường như biết được tâm tư xấu xa của Diệp Phi: “Để che giấu cái gì đó?”

Diệp Phi gật đầu cười: “Đáp đúng rồi.”

Nói xong, nàng tay chân lanh lẹ tiến tới, kéo cổ áo Tả Lộ Dư xuống, hôn lên rồi hút một cái thật mạnh.

Tả Lộ Dư ôm lấy Diệp Phi, phát ra một tiếng đau. Chỉ vài giây Diệp Phi đã rời đi ngay, nàng hài lòng nhìn cổ Tả Lộ Dư, nở nụ cười.

“Áo len cao cổ của chị nhiều không?”

Tả Lộ Dư bất đắc dĩ: “Không nhiều cũng phải nhiều.”

Diệp Phi cười, lùi về phía sau, rút tay ra khỏi người Tả Lộ Dư, chỉnh quần áo gọn gàng, sau đó vỗ vỗ vai Tả Lộ Dư: “Đi làm đi, tối gặp.”

Tả Lộ Dư lại thở dài, mím môi nhìn Diệp Phi rồi mới rời khỏi nhà.

Tả Lộ Dư đi rồi, Diệp Phi về giường ngủ bù, không biết qua bao lâu, chuông điện thoại vang lên đánh thức nàng. Diệp Phi híp mắt nhìn, là cuộc gọi của Hồ Na, giờ nàng mới nhớ ra, hôm qua Hồ Na nói sẽ đến tìm nàng.

“Alo.”

“Còn ngủ à, mình đến cửa khu nhà rồi, biết chắc cậu chưa ăn, mình mang cho cậu một phần nhé?”

“Ừ, cám ơn cậu.”

Khi Hồ Na đến, Diệp Phi đã xuống lầu, Hồ Na đặt đồ ăn lên bàn cơm, thấy Diệp Phi đi tới, cô nói: “Ngủ chung chưa?”

“Quý cô thật là quan tâm.”

Hồ Na kéo ghế ngồi xuống: “Không đúng sao, luôn luôn nhớ đến cuộc sống hôn nhân của ba Tả.”

“Biến, mình không có đứa con gái như cậu.”

Nàng mở hộp cơm ra, trả lời: “Mình dọn lên lầu rồi.”

“Vậy mới đúng chứ.”

Cô chống đầu nhìn Diệp Phi ăn, lại nói: “Hôm qua mình lướt nhóm chat, tối nay cậu định dẫn Tả Lộ Dư đi gặp mọi người à?”

“Ừ.” Nàng gắp một miếng thịt ném vào miệng: “Một đám nhận Bạch Vãn Nguyệt, kiên quyết muốn nhận ba nên mình dẫn đi.”

“Vậy mình cũng đi, đáng lẽ tối nay có hẹn.”

Diệp Phi tò mò: “Cậu hẹn hò gì? Bạn trai cậu tới?”

“Chia rồi, tìm cái khác.”

Nói đến đây, Hồ Na hưng phấn, lấy điện thoại trong túi ra: “Cho cậu xem thử nhật kí trò chuyện của bọn mình.”

Diệp Phi ghét bỏ: “Có cái gì bị cấm xem không.”

“Thanh thủy văn, xem được.”

Hồ Na mở, lướt đến mấy ngày trước.

Hồ Na: Tôi rất thích cậu.

Hồ Na: Có hứng thú làm bạn trai của tôi không?

Hồ Na luôn chủ động, Diệp Phi cũng không ngạc nhiên: “Quen bao lâu? Nhanh vậy đã tỏ tình rồi.”

“Hai ngày.”

“Hai ngày đã tỏ tình, đối phương là ai?”

“Tiểu chó săn*, sinh viên năm ba, rất dễ thương.”

*Tiểu chó săn: Chỉ người tuổi còn trẻ, có sức sống, rất được yêu thích.

Diệp Phi ghét bỏ liếc Hồ Na, Hồ Na cười, tiếp tục lướt điện thoại.

“Mình không định cố gắng tán tỉnh, kết quả, cậu xem cậu xem.”

Hồ Na lướt xuống, là tiểu chó săn trả lời.

Tiểu chó săn: Mới hai ngày.

Tiểu chó săn: Đã nói yêu.

Tiểu chó săn: Tình cảm kiểu này.

Tiểu chó săn: Tôi không cần.

Tiểu chó săn: Điều tôi cần không phải là mới mẻ nhất thời.

Tiểu chó săn: Tôi muốn thật dài thật lâu.

Tiểu chó săn: Chị.

Tiểu chó săn: Tôi và chị nhân sinh quan bất đồng.

Tiểu chó săn: Quãng đời còn lại sẽ không tương bồi*.

*Tương bồi: Ở bên cạnh nhau.

Hồ Na đọc từng tin nhắn do tiểu chó săn gửi đến, đọc đến quãng đời còn lại sẽ không tương bồi, cô cười đến mức đau sốc hông.

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Hồ Na tiếp tục: “Thằng bé thật sự nghiêm túc nói cái này với mình, đêm đó mình cười nửa tiếng đồng hồ.”

Diệp Phi phối hợp nở nụ cười, hỏi: “Không phải là từ chối cậu à, sao tối còn hẹn hò?”

“Mình theo đuổi người khác cậu còn không hiểu sao? Tìm một lần tình gặp, tìm một sở thích giống nhau, người ta nói nhân sinh quan khác nhau, mình sẽ cho một cái nhân sinh quan giống nhau, cái gì người ta thích, mình sẽ chống cằm, đôi mắt sáng ngời, sùng bái nghe người ta nói, ở bên cạnh thì tỏ vẻ tại sao anh lại tuyệt vời như thế.”

Hồ Na quơ tay: “Con trai không phải thích trà xanh như vậy sao?”

“Ha ha ha.”

“Bỏ đi, không nói cái này.” Hồ Na cất điện thoại: “Tối cậu dẫn Tả Lộ Dư đến, mình có hơi lo.”

“Lo cái gì?”

Hồ Na bĩu môi: “Cậu cũng biết, mọi người điên lên cái gì cũng dám chơi, chị ấy có cảm thấy khó chịu không?”

Diệp Phi xua tay: “Không có gì khó chịu, bọn họ dám đụng Tả Lộ Dư thử coi.”

Hồ Na nghe xong ôi chao một tiếng: “Sợ quá à Diệp đại tổng công.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.