Ôn Lương

Chương 35: Chương 35




Diệp Phi nhìn thấy Tả Lộ Dư là khi cửa thang máy mở ra. Tả Lộ Dư đã tháo kính, thấy Diệp Phi đứng ở cửa, cong mắt nở nụ cười.

Diệp Phi bước tới nắm lấy tay Tả Lộ Dư, oán trách: “Đã bảo chị ở dưới lầu chờ mà, em xuống đón chị.”

Tả Lộ Dư bật cười: “Chị biết đường lên mà.”

Diệp Phi thở dài trong lòng, chị biết lên thế nào là một chuyện, em xuống đón chị là một chuyện khác.

Nói đến cũng là chuyện nhỏ, Diệp Phi không tiếp tục, nàng sóng vai đứng cạnh Tả Lộ Dư, hỏi: “Chị đã đến nơi như thế này chưa?”

“Đến rồi.”

Diệp Phi gật đầu, nàng cũng chỉ thuận miệng hỏi, Tả Lộ Dư như vậy, chắc chắn ít nhiều gì cũng đã đến nơi thế này, nói chuyện uống rượu chăm sóc khách hàng, không quá thường xuyên.

Nàng lại hỏi: “Chị biết hát không?”

“Không.”

“Độ rượu thì sao?”

Tả Lộ Dư thành thật trả lời: “Tạm được, thường thì sẽ không say.”

Diệp Phi ừ, lại hỏi: “Lát nữa chơi trò chơi, chị có thể chơi thoáng không?”

Tả Lộ Dư suy nghĩ: “Chơi kiểu gì?”

Diệp Phi tự hỏi một lúc, cười gượng: “Bạn em có thể chơi hơi điên.” Nàng lại suy nghĩ: “Hôn em trước mặt người khác, chị có thể chịu được không?”

Tả Lộ Dư khựng lại: “Tụi em, đã chơi cái gì?”

Diệp Phi lại cười gượng, nuốt nước bọt, nghĩ thầm, hôn môi coi như nhẹ.

“Thì... mọi người đều là người lớn.” Diệp Phi dùng sức nắm tay Tả Lộ Dư: “Yên tâm, nếu chị không đồng ý thì có thể cản em, em có thể uống rượu.”

“Ừ.”

Diệp Phi hỏi điều này, chủ yếu muốn biết ranh giới của Tả Lộ Dư nằm ở đâu.

Về trò chơi, về việc thoáng, mỗi người có một mức độ chấp nhận khác nhau. Nhóm bạn của nàng đã quen với những điều hoang đường, trừ chuyện quá đáng thì cái gì cũng dám cái gì cũng làm. Nhưng cũng có người không chấp nhận, xấu hổ.

Diệp Phi còn nhớ rõ, có một lần một người bạn dẫn theo một người bạn khác giới. Bình thường nếu bạn bè dẫn theo bạn mập mờ như thế này, tất cả mọi người đều thích làm người xúc tác. Kết quả không ngờ, cô bé đó là một cô gái ngoan, bị người bạn hôn môi qua một chiếc khăn tay, xấu hổ khóc tại chỗ.

Lúc đó lúng túng vô cùng, thậm chí có người không hiểu tại sao vì cô bé rõ ràng không có vẻ gì là từ chối, trước khi chơi vẻ mặt còn chờ mong, cuối cùng chơi xong lại khóc. Cũng may là sau đó bọn họ đã đến được với nhau.

Cụ thể thì Diệp Phi không tìm hiểu thêm, nhưng việc này cho mọi người và cho nàng một bài học, trước khi chơi, vẫn nên hỏi rõ ràng sẽ ổn hơn.

Trông tâm trạng của Tả Lộ Dư rất tốt, tuy cô có phần khó tưởng tượng nổi khi nghe Diệp Phi nói, nhưng nghĩ là bạn của Diệp Phi thì có lẽ cũng không xấu.

Trước khi Diệp Phi kéo Tả Lộ Dư vào phòng ăn, Tả Lộ Dư còn tình cờ gặp được người quen.

Người này Diệp Phi không biết, là đối tác làm ăn của Tả Lộ Dư, thấy Tả Lộ Dư không đeo kính, đối phương còn tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng một lúc sau, lập tức trở nên khách sáo.

Hai người bắt tay, đối phương cười nói: “Thật trùng hợp Tả Tổng.”

Tả Lộ Dư cũng gật đầu: “Thật trùng hợp.”

Hai người giả dối lịch sự một trận, nói chuyện vô nghĩa thêm một lúc, đối phương nói lần sau mời Tả Tổng dùng bữa, kết thúc chủ đề.

Đối phương rời đi, nụ cười lịch sự của Diệp Phi cũng buông xuống, khẽ cười: “Ở đây cũng có thể gặp được người quen à Tả Tổng.”

Tả Lộ Dư đi theo nàng, trả lời: “Thành phố A rất nhỏ.”

Phòng ăn của Diệp Phi rất quanh co, nhưng lúc đi nàng đã nhớ rất kĩ, trái trái phải trái trái. Nhưng mới đi trái trái phải trái, vừa rẽ qua, Diệp Phi nhìn thấy một người đàn ông đứng dựa vào tường hút thuốc cách đó không xa, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thành phố A đúng là rất nhỏ.”

Tả Lộ Dư nhìn theo tầm mắt của Diệp Phi, hỏi: “Quen biết?”

Diệp Phi gật đầu, vỗ vỗ cổ tay Tả Lộ Dư: “Cho chị xem, em chào hỏi người quen thế nào.”

Nàng “này” với bên kia một tiếng.

Người đàn ông thấy Diệp Phi lập tức nở nụ cười, ném điếu thuốc trên tay vào thùng rác.

“Trùng hợp vậy.” Nàng chỉ vào người bạn kia: “Đây không phải là, Bành Vu Yến của thành phố A sao?”

Người bạn cười: “Thang Duy của thành phố A! Thật là trùng hợp quá.”

Tả Lộ Dư bật cười.

Diệp Phi nghiêm túc hỏi: “Về khi nào?”

“Buổi sáng, hôm nay là sinh nhật của em họ.”

“Em họ sinh nhật vui vẻ.” Nàng quay đầu nhìn Tả Lộ Dư: “Đây là Hồng Kiệt, bạn em.”

Tả Lộ Dư nói xin chào, Hồng Kiệt cũng lịch sự cười, hắn nhìn Diệp Phi và Tả Lộ Dư nắm tay, nghi ngờ nói: “Đây là?”

Diệp Phi à một tiếng: “Vợ của mình, Tả Lộ Dư.”

Hồng Kiệt cũng a một tiếng: “Nhớ rồi, cậu đăng wechat, chúc mừng nhé.”

Không trò chuyện gì, nói liên lạc sau, Diệp Phi kéo Tả Lộ Dư rời đi.

Lại rẽ một cái, Tả Lộ Dư mới thong thả mở miệng: “Bạn của em đều rất thú vị.”

“Ừ.” Diệp Phi đặt tay lên nắm cửa, quay lại nói giỡn với Tả Lộ Dư: “Nếu chị không vui thì nháy mắt với em, em sẽ bảo vệ chị.”

Tả Lộ Dư cười cười, đẩy cửa với nàng, đi vào.

Phòng ăn không giống ban đầu, khi Diệp Phi dẫn Tả Lộ Dư vào, bên trong tối đến mức nàng không dám động đậy, bầu không khí yên lặng, thậm chí nàng đã nghi ngờ đây là một căn phòng trống, còn lùi ra ngoài nhìn số phòng.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Phi nghi hoặc.

Đột nhiên bên tay phải có tiếng động, Diệp Phi nghe thấy tiếp bụp, ngọn đèn nhỏ trên trần bỗng sáng lên, sau đó là tiếng nổ của pháo hoa nối tiếp vang lên.

“Bùm bùm bùm.”

“Tân hôn hạnh phúc!”

“Tân hôn hạnh phúc!”

...

Diệp Phi nở nụ cười, gỡ miếng giấy màu dính bên mép ra, cười nhìn mọi người: “Chuẩn bị khi nào vậy, có lòng.”

Hồ Na ở bên kia hô lên: “Chứ còn gì.”

“Hèn gì các cậu xách túi lớn túi nhỏ vào.” Diệp Phi vung tay: “Cám ơn nhé.”

Nàng xoay người, ôm eo Tả Lộ Dư, kéo cô ra đằng trước: “Giới thiệu với mọi người, bà Diệp.”

Mọi người cười điên cuồng, reo hò một hồi.

Người cách Tả Lộ Dư gần nhất lên tiếng chào hỏi, lịch sự đưa tay ra muốn bắt tay với Tả Lộ Dư, Diệp Phi nhạy bén, trước khi Tả Lộ Dư vươn tay, nàng đánh bàn tay người bạn một cái, cười nói: “Mình bắt thay chị ấy.” . truyện ngôn tình

Mọi người cười vang.

Diệp Phi và Tả Lộ Dư mỗi người được đưa một ly rượu, mọi người ồn ào cạn ly, đòi xem rượu giao bôi.

Lúc Diệp Phi rót rượu cho Tả Lộ Dư, nàng dựa vào Tả Lộ Dư nhỏ giọng hỏi: “Rượu giao bôi được không?”

Tả Lộ Dư gật đầu.

Thế là Diệp Phi vừa ôm eo Tả Lộ Dư, vừa cười uống rượu giao bôi với cô, uống xong, nàng dốc miệng ly xuống, tỏ vẻ mình đã uống cạn.

Thấy người bạn sắp mở ra tiết mục mới, Diệp Phi kéo Tả Lộ Dư đi về chỗ ngồi: “Đủ rồi nha, định phá động phòng à?”

Tiết mục kết thúc, mọi người dọn dẹp đồ đạc, Diệp Phi kéo Tả Lộ Dư ngồi xuống vị trí cũ.

Hồ Na thò đầu chào hỏi Tả Lộ Dư, Diệp Phi ngồi còn chưa nóng mông bên kia đã đẩy xúc xắc đến, Diệp Phi theo thói quen lắc mấy cái.

Người bạn đẩy xúc xắc đến không nể nang nói: “Diệp Phi, dẫn vợ theo, thua tính thế nào? Uống rượu nữa thì chán quá.”

Diệp Phi nhìn người nọ: “Cậu muốn thế nào?”

“Diễn một đoạn đi.”

Diệp Phi liếm liếm môi, quay lại nhìn Tả Lộ Dư, lấy một cục thịt bò trên bàn, dựa vào lòng Tả Lộ Dư, nhanh chóng kéo cổ áo len của Tả Lộ Dư ra, bỏ cục bò vào, thấy thịt bò vướng ở cổ, lại nắm áo len mấy cái cho thịt bò hoàn toàn rớt xuống.

*Cục thịt bò: Thịt bò sấy khô, cắt theo từng viên hình vuông nhỏ, được bọc giấy bạc.

Diệp Phi xoay người lại, cố sức lắc xúc xắc: “Đến đây, mình thua thì sẽ tự đưa tay lấy thịt bò ra.”

Hồ Na nghe vậy, oa một tiếng.

Diệp Phi hỏi người bạn: “Cậu cược cái gì?”

Người bạn: “Mình thua thì uống, một ly bia.”

Vẻ mặt nàng khó hiểu: “Cậu có gan lặp lại lần nữa?”

Người bạn ngửa đầu cười lớn, thấy Diệp Phi cũng đã chịu chơi rồi, vậy cô cũng phóng túng: “Mình thua, thì...”

“Mút một quả dâu đi Tiểu Quyên, không phải cậu thích chơi cái này nhất à, chơi với Hồ Na, hai cậu thua thì một người bị mút một người mút.” Một người bạn khác xem trò vui kiến nghị.

Tiểu Quyên quay lại liếc một cái: “Cậu chơi đi, muốn coi trò vui mà không dám bỏ tiền à.”

Người kia chưa kịp đáp lại, Hồ Na đã phấn khích: “Chơi chơi, ba đứa mình chơi, mười ván, thua nhiều nhất bị phạt.”

Diệp Phi nở nụ cười: “Lý thú ha, gộp phe đối phó mình?”

Hồ Na liếc Diệp Phi: “Cậu không thích thì đừng chơi, mình thấy mắt cậu đã sắp chui vào quần áo của Tả Lộ Dư rồi, đồ lưu manh!”

“Thua thì đừng khóc!” Diệp Phi nói.

Giống như còn chưa đủ, Hồ Na nhích tới nói với Tả Lộ Dư: “Chị biết mấy hôm trước Diệp Phi nói chị thế nào không?”

Tả Lộ Dư tiếp lời: “Nói tôi thế nào?”

“Cậu ấy nói kĩ thuật trên giường của cậu ấy giỏi nên thuần hóa được chị.”

Diệp Phi phụt một tiếng, lập tức đứng dậy bụm miệng Hồ Na.

Bên này bụm miệng kịp, bên kia bạn bè bắt đầu ồn ào: “Mình làm chứng, đúng là Diệp Phi nói, cầm micro nói, rất kiêu ngạo.”

“Ê!” Diệp Phi chống nạnh cười nhìn mọi người: “Các cậu đừng bán đứng mình như vậy, ân tình nơi ven hồ Đại Minh* đều đã quên sao! Là ai đã vất vả cực khổ giành Bạch Vãn Nguyệt cho các cậu!”

*Ven hồ Đại Minh: “Ngài còn nhớ Hạ Vũ Hà nơi ven hồ Đại Minh sao” đây là câu hỏi của Hạ Tử Vi (Hoàn Châu Cách Cách) khi gặp Càn Long. Nhưng hiện giờ được dùng để trêu chọc có mới nới cũ, thất hứa, phụ tình,... theo nghĩa vui vẻ, không có ý xấu.

Mọi người: “Tả Lộ Dư.”

Diệp Phi hừ một tiếng, nũng nịu ghé vào lòng Tả Lộ Dư, uất ức nói: “Vợ ơi, các cậu ấy bắt nạt em!”

Trông Tả Lộ Dư vô cùng hài lòng, vợ mình bị bắt nạt cũng hài lòng, Diệp Phi ngã xuống, cô vỗ vỗ đầu Diệp Phi, không nói gì.

Trò chơi bắt đầu.

Vì để Tả Lộ Dư tham gia vào, Diệp Phi ăn dưa hấu để Tả Lộ Dư ra trận.

Như mở ra một sới bạc, toàn bộ người trong phòng ăn vây quanh, nhạc nền cũng được giảm âm.

Diệp Phi đẩy xúc xắc đến trước Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư nhích ra bên ngoài một chút.

Động tác vô cùng thành thạo, cô nhẹ nhàng nhấc một chân đặt lên chân kia, tay còn lại đặt lên đầu gối, đầu hơi nghiêng, đưa tay vén đi những sợi tóc mái vướng bận trên mặt.

Tả Lộ Dư ngước mắt, mở miệng: “Ai trước?”

Phòng ăn yên tĩnh lại, Tiểu Quyên và Hồ Na liếc nhau, vẻ mặt đưa đám nói: “Tiêu rồi, sao chưa bắt đầu mà mình đã thấy mình thua rồi.”

Uy nghi của Tả Lộ Dư quá mạnh mẽ, khí chất lại tốt, cử chỉ đều mang ý vị sâu xa. Cô cầm xúc xắc lắc cũng không nhiều, chỉ lắc nhẹ rồi đặt lên bàn.

Mọi người đều gào thét trong lòng.

Hồ Na nói: “Em trước, sáu sáu.”

Tiểu Quyên liếc nhìn xúc xắc của mình, tiếp nối: “Bảy ba.”

Tả Lộ Dư chỉ liếc nhìn Tiểu Quyên, mím môi ngồi thẳng lưng, dứt khoát mở cốc xúc xắc ra trước: “Tôi không có.”

Hồ Na Tiểu Quyên liếc nhau, tự mở cốc của họ.

“Sáu ba, Tả Lộ Dư thắng!”

Thật sự giống như đánh bạc, nhóm bạn đứng bên cạnh Tả Lộ Dư hét lên.

Diệp Phi giơ tay bảo mọi người bình tĩnh: “Thao tác cơ bản, thao tác cơ bản.”

Trò chơi tiếp tục.

Ván thứ hai, Tiểu Quyên thua.

Ván thứ ba, Hồ Na thua.

Ván thứ tư Tiểu Quyên lại thua, cả người Diệp Phi đều phơi phới, ôm vai Tả Lộ Dư, nói với hai người trước mặt: “Các cậu có chơi được không vậy? Có cho mình cơ hội đụng chạm vợ mình không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.