Rút thưởng Dư Niên Sơ, danh sách được công bố vào mùng hai tết, với tên gọi quà tết muộn, năm mươi người đầu tiên được rút bình thường. Đúng như lời của Tả Lộ Dư, quả thật có phần của Diệp Phi, thứ năm mươi mốt, Xioo đã đặc biệt thêm một người may mắn.
Xioo không giấu giếm, cũng không sợ bị nói xấu, viết thẳng trên bài đăng.
“Người thứ năm mươi mốt là người may mắn được thêm vào (nhưng thật ra là do đích thân Tả Tổng dặn dò hắc mạc).”
Năm mươi người tham gia, danh sách không bỏ lỡ ai. Cư dân mạng truyền tai nhau, chẳng bao lâu đã tìm ra người hắc mạc thứ năm mươi mốt, hóa ra là vợ của Tả Lộ Dư, điều này làm weibo chính thức của Xioo trở nên náo nhiệt, không ai không hài lòng, cung cấp lợi ích thỏa đáng, còn bất ngờ bị ăn cơm chó.
Bài đăng weibo mà Diệp Phi chia sẻ cũng bị tìm kiếm, bình luận tăng, rút thăm kết thúc vẫn được chia sẻ, lượng người theo dõi Diệp Phi và Tả Lộ Dư nhanh chóng tăng lên.
Lấy lòng vợ như thế rất hay ho, một giờ sau khi danh sách công bố, hai người lên bảng xếp hạng tìm kiếm.
Có người nói đó là chuyện tình thú giữa Tả Tổng và vợ, có người nói là do công ty cố tình quảng cáo, trên mạng liên tục có những bình luận sôi nổi, tràn ngập các đoạn truyện ngắn về chủ tịch và vợ yêu.
Diệp Phi biết tin vì trong nhóm điên cuồng tag nàng, bảo nàng đi xem.
Lúc đó nàng đang ăn dâu tây, vui hớn hở, thấy bình luận nào hài hước còn cho Tả Lộ Dư xem thử.
Bảng xếp hạng tìm kiếm nhanh chóng thay đổi, chỉ mấy giờ đã bị chìm xuống, Diệp Phi hóng chuyện xong gõ điện thoại của mình một cái, hỏi: “Đây là ý tưởng của ai? Của chị?”
“Không phải, nhưng chị đã đồng ý.”
“Công ty của chị quảng cáo ghê gớm đó.”
Dù là tết, Tả Lộ Dư cũng không được rảnh rỗi, mới mùng hai, ở nhà, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác vang lên.
Ở với ba mẹ thêm một ngày nữa, mùng bốn tết, Tả Lộ Dư lại bận rộn.
Diệp Phi nghỉ đến mùng bảy, Tả Lộ Dư như vậy, nàng lại nhàn rỗi.
Cả hai đều làm việc ở thành phố A, đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều.
Tả Lộ Dư bận, Diệp Phi bắt đầu đi chơi với bạn bè, Vu Mộng khai giảng muộn, Hồ Na lại xin nghỉ trở về, tất cả bạn bè biết ăn nói đều được nghỉ, mấy ngày này phải nói là ăn chơi trác táng.
Diệp Phi coi như biết kiềm chế, không có Tả Lộ Dư ở bên, nói chuyện uống rượu nàng cũng chú ý hơn, lấy thân phận một người đã có gia đình tránh được không ít phiền phức.
Thời gian trôi nhanh, kì nghỉ luôn luôn ngắn ngủi, không bao lâu, tiễn từng đám bạn, ngày toàn dân đi làm cũng đến.
Ngày đầu tiên đi làm, sếp phát lì xì lấy lộc “khởi đầu thuận lợi”, số tiền không lớn nhưng khiến mọi người phấn chấn.
Tòa soạn phỏng vấn đại đa số đều là danh nhân ở mọi lĩnh vực, tiếng tăm bình bình, từng phỏng vấn những ông lớn, cũng từng phỏng vấn tầng lớp thấp nhất, phần lớn thời gian đều an phận đưa tin, không phô trương quá mức, được các danh nhân ưa thích.
Diệp Phi thích công việc này, đầu tiên là nàng thích nghe các nhà nghệ thuật từ mọi lĩnh vực kể về hành trình phát triển và những điều thú vị họ từng trải, thứ hai là đi công tác cùng nhóm đồng nghiệp, đi khám phá những điều chưa biết.
Thế giới to lớn, thật sự có đủ những điều lạ.
Đợt nghỉ tết chừa lại một số bản thảo để đầu năm viết, mới đi làm, chưa trò chuyện thú vị của năm mới mọi người đã bắt đầu bận rộn.
Cuộc sống trở lại nhịp điệu trước đây, từng ngày trôi qua, mãi đến buổi sáng mùng mười, báo thức nhắc nhở vang lên, nàng mới nhớ ra chiều nay mình có hẹn với thợ xăm.
Hoàn thành công việc của mình, Diệp Phi ném một miếng khoai tây chiên vào miệng, cầm lấy một hộp bánh quy, trượt cái ghế đến cạnh Triệu Lệ.
“Triệu Lệ yêu dấu.”
Triệu Lệ nhận lấy bánh quy từ Diệp Phi: “Gì vậy Diệp đại tiểu thư?”
“Chiều tôi có hẹn với thợ xăm của cô, cô có rảnh không? Đi với tôi.”
Triệu Lệ thu nhỏ khung video lại, cho Diệp Phi nhìn ghi chú ngoài màn hình: “Giờ, tôi bận quá.”
“Ơ kìa, tôi đi một mình hả, tôi cũng không biết đường, dễ tìm không?”
“Thật sự, tìm rất khó.”
Ăn của người thì phải làm cho người, miệng Triệu Lệ còn đang nhai bánh của Diệp Phi, vung tay lên: “May rồi, nếu không thì tôi giới thiệu một người bạn dẫn cô đi, cô ấy đã từng xăm ở đó, mấy hôm trước nói xế chiều hôm nay đi dặm màu xăm, có thể dẫn cô đi, cũng là một người thú vị, rất biết ăn nói, lải nhải vào tai cô, nghe sẽ hết đau liền.”
“Được đó.”
Triệu Lệ cười cười, hỏi: “Muốn thật à?”
“Muốn.”
“Cô ấy bán mặt nạ mắt.”
“...”
“Nghe tôi nói trước đã, ha ha ha, cô ấy đúng là biết ăn nói thiệt, tôi không dụ cô, chỉ là hở ra một tí sẽ chào hàng mặt nạ mắt cho cô.”
“Bán mặt nạ mắt tất nhiên biết ăn nói.”
“Cô tự xem đi, dù sao là hai người đi chung, nếu muốn thì tôi nói với cô ấy một tiếng.”
Diệp Phi suy nghĩ một lúc: “Được rồi, ai cũng làm việc, đi một mình tôi sợ lắm, mặt nạ thì mặt nạ, cùng lắm thì tôi mua một hộp.”
Việc này đã quyết định như thế, Diệp Phi lại trượt về tiếp tục công việc.
Diệp Phi không định nghỉ trưa, làm việc của mình xong sớm, buổi chiều xin sếp nghỉ.
Xuống lầu báo địa chỉ cho tài xế, Triệu Lệ gửi tin nhắn đến, nói đã cho người bạn địa chỉ, lát nữa sẽ ở tầng trệt chờ nàng.
Diệp Phi cám ơn, xem tên wechat do Triệu Lệ gửi đến, do dự hồi lâu nàng mở ra nhìn tường nhà, thấy toàn bộ là mặt nạ mắt, nàng tắt điện thoại, chọn không thêm bạn.
Xe chạy được nửa tiếng thì đến địa điểm, Diệp Phi cám ơn tài xế rồi xuống xe, nàng mở ra hình Triệu Lệ gửi đến, đang muốn tìm người bạn kia là ai thì đột nhiên một người đã lâu chưa gặp xuất hiện trong tầm mắt.
Hai người nhìn nhau, bắt chuyện nhất định là phải bắt, Diệp Phi cất điện thoại đi tới.
“Dương Dương, thật là trùng hợp.”
“Trùng hợp quá, sao tự nhiên lại đến đây?”
“Chờ một người bạn.”
“Tôi cũng chờ bạn.”
Đúng là trùng hợp, hai người chờ bạn ở cùng một địa điểm, cùng một cửa hàng, dưới cùng một bảng hiệu.
Diệp Phi bỗng cảm thấy xấu hổ, xe nhà nàng còn đậu bên lề đường, Diệp Phi không biết nhìn đi đâu, nghĩ thầm, nếu không thì nói chuyện gì đó?
Hình như cũng không có gì để nói, bỏ đi.
Đứng chờ năm phút, Diệp Phi cầm điện thoại lên nhắn tin cho Triệu Lệ.
Diệp Phi: Cô có chắc là bạn cô đến rồi chưa?
Triệu Lệ không trả lời, Diệp Phi tiếp tục chờ.
Lại đợi thêm mấy phút, đầu óc Diệp Phi bất chợt lóe lên một suy đoán táo bạo, nàng mở điện thoại, mở hình người bạn mà Triệu Lệ gửi, quay sang hỏi Dương Dương: “Bạn cô là người này?”
Dương Dương sửng sốt: “Đúng, đúng rồi.”
Hai người nhìn nhau, hiểu ngay, đồng loạt bấm điện thoại.
Không lâu sau Triệu Lệ cũng trả lời tin nhắn của Diệp Phi, không đến một phút, Diệp Phi đã hiểu đại khái toàn bộ câu chuyện.
Rất đơn giản, người bạn của Triệu Lệ bận việc đột xuất, bảo Dương Dương ở gần đó đi với nàng đến tiệm xăm, Dương Dương không hiểu ý của người bạn, tưởng rằng người bạn đã hẹn ngày, muốn Dương Dương cùng đi dặm màu.
Diệp Phi mở địa chỉ Triệu Lệ đã gửi, quan sát hồi lâu, nàng rất khẳng định với bản lãnh của mình sẽ không tìm được tiệm xăm kia.
Nàng ho khụ khụ, đến cũng đến rồi, nàng cười với Dương Dương, hỏi: “Việc này, dẫn tôi đi?”
“Ừ.”
Nghĩ đến cũng mấy tháng không gặp, nếu đã nhờ cậy Dương Dương dẫn đường, Diệp Phi tất nhiên cũng lịch sự hơn.
Dương Dương dẫn nàng vào tòa nhà, vào thang máy, chờ xung quanh yên tĩnh hơn, nàng mở miệng phá vỡ sự yên lặng, hỏi: “Đi làm chưa?”
“Đi làm rồi, hôm nay đang quảng cáo ở gần đây, tôi đã bán hết phần của mình nên tan ca sớm.”
“Mặt nạ mắt?” Diệp Phi tò mò.
Dương Dương bật cười: “Không phải, là phiếu giảm giá có hạn, tôi bán hàng cho một công ty thiết bị điện.”
“Cũng tốt.”
“Lúc trước Hoan Hoan đến xăm, tôi cũng đi với cậu ấy.”
“Hoan Hoan là ai?”
“Hình vừa nãy.”
“À, là cô ấy à.”
“Nghe cậu ấy nói hơi đau một tí, cô sợ đau không?”
Diệp Phi nuốt nước bọt, trả lời qua loa: “Không sợ.”
“Ừ.”
Hai người không nói nữa, Diệp Phi ngẩng đầu nhìn số trong thang máy, mơ hồ hơi xấu hổ.
Thật sự rất khó tìm được nơi này, thảo nảo nàng xem bản đồ cả buổi cũng không hiểu, cứ tưởng là tòa nhà vừa vào, kết quả Dương Dương dẫn nàng đi qua khu nhà sau tòa nhà, nếu không phải được người quen giới thiệu, người đi chung còn là Dương Dương, Diệp Phi thật cảm thấy mình sắp bị bán.
Không bao lâu, cửa tiệm huyền thoại đã đến.
Vì xăm hình mà nàng trở nên phấn khích và căng thẳng, nàng không biết, nàng và Dương Dương đi vào không lâu, vị tài xế thân thương của nàng đã chụp một bức ảnh của nàng và Dương Dương, gửi cho tài xế của Tả Lộ Dư.
Tài xế của Diệp Phi do tài xế của Tả Lộ Dư giới thiệu, mà tài xế của Tả Lộ Dư đã làm cho Tả Lộ Dư lâu như vậy, đương nhiên sẽ biết một chút tin đồn về Dương Dương, vì thế ban đầu khi giới thiệu công việc, anh ta đã nói như nói đùa với tài xế của Diệp Phi, sau này nếu Diệp Phi một mình gặp ai, đặc biệt là Dương Dương, “nhất định” phải nói cho anh ta biết!
Hôm nay không chỉ là một ngày trùng hợp bình thường, tài xế của Tả Lộ Dư buồn chán ngồi trên xe, nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại, vừa mở ra xem ảnh, Tả Lộ Dư lên xe.
Thế nên bức ảnh này, bị Tả Lộ Dư thấy được.
Tả Lộ Dư thấy ảnh, bầu không khí trong xe bỗng thay đổi, kiểu bắt gặp này chẳng khác nào là chuyện bắt kẻ ngoại tình, sợ đến mức thiếu chút nữa khiến tim tài xế ngừng đập.
Tả Lộ Dư không nói gì, chỉ duỗi tay từ phía sau, tài xế lập tức đưa điện thoại.
Tiểu Vân cũng lên xe, Tiểu Vân liếc nhìn, lẳng lặng liếc nhau với tài xế.
Trên tay Tả Lộ Dư, hình ảnh Diệp Phi và Dương Dương nói chuyện với nhau thật vui, Diệp Phi và Dương Dương nhìn nhau cười, Diệp Phi và Dương Dương sóng vai bước vào tòa nhà, toàn bộ đều ánh vào đôi mắt cô.
Tả Lộ Dư xem xong, chỉ hỏi một câu: “Trong tòa nhà này có gì?”
Tiểu Vân ngồi phía trước hoảng sợ, dựa vào trí nhớ của bản thân, cô lập tức nói: “Là một trung tâm mua sắm nhỏ, có cửa hàng quần áo, tiệm cà phê, còn có một rạp chiếu phim nhỏ.” Tiểu Vân suy nghĩ một chút, vẫn thành thật khai báo: “Mấy tầng trên cùng là khách sạn.”
Tả Lộ Dư không có biểu cảm gì, trả lại điện thoại cho tài xế, giọng điệu bình thản, hỏi: “Ảnh chụp khi nào?”
Tài xế: “Mới vừa rồi.”
Cô thản nhiên: “Gửi ảnh cho tôi.”
Tài xế đáp “vâng” một tiếng.
Tả Lộ Dư ở phía sau không có dặn dò gì, Tiểu Vân thấy vậy báo địa chỉ cho tài xế, xe rốt cuộc cũng khởi động.
Trong xe cực kì yên tĩnh, tài xế không dám nói lời nào, Tiểu Vân cũng không dám mở miệng, hai người liên tục nhìn nhau, bầu không khí rất quái dị.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lại chợt mở mắt, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Diệp Phi.
Bên kia nhanh chóng nghe máy, cô vẫn dùng giọng điệu như thường, trầm giọng hỏi: “Ở đâu? Đang làm việc à?”
Diệp Phi hoàn toàn không suy nghĩ, trả lời: “Đúng rồi, sao vậy?”
Không ai nghe thấy cô khẽ thở dài: “Tối nay muốn ăn cơm với nhau không?”
“Không được, em hơi bận.” Diệp Phi ở đầu kia cười cười.
“Ừ.”
Cúp điện thoại, cô tùy tiện ném điện thoại sang một bên, điện thoại và ghế va chạm phát ra tiếng động khó chịu.
Cô tháo kính, mệt mỏi nhéo nhéo mũi.