Ôn Lương

Chương 64: Chương 64




Hai ngày sau, dưới sự giới thiệu của Tôn Giai, Tả Lộ Dư và Diệp Phi gần như đã đi hết những nơi lý thú trên đảo, nhân tiện mua rất nhiều đặc sản gửi về.

Ngày cuối rời đảo X, trên đảo hạ cơn mưa nhỏ, Tôn Giai tiễn họ ra sân bay, tặng bưu thiếp cho hai người, cuối cùng muốn chụp ảnh chung.

Ngày mưa đường trơn trợt, xe chạy chậm, Tôn Giai không kịp thời gian vội vã từ biệt hai người rồi cất bước.

Sau khi tách ra, Tôn Giai mỉm cười nhìn bóng lưng hai người, nhẹ nhàng thở dài, lấy điện thoại ra đăng weibo.

“Ngày họ về, đảo X khóc.” Kèm theo ba bức ảnh, một tấm chụp chung, một tấm chụp bóng lưng gắn bó của hai người, cuối cùng là thời tiết đảo X. Trước khi đăng lên, Tôn Giai lại lùi về, tag thêm “@Diệp Phi @Tả Lộ Dư @Trang chính thức Xioo“.

Diệp Phi biết đến weibo này vào nửa giờ sau, khi nàng và Tả Lộ Dư lên máy bay. Lần trước, bài đăng weibo kia lên bảng xếp hạng tìm kiếm một thời gian, mấy ngày sau Diệp Phi vẫn thường được bạn bè người thân hỏi thăm. Bây giờ nàng vẫn chưa ngồi ngay ngắn đã nghe từng đợt thông báo của điện thoại.

Tả Lộ Dư nhìn lại nàng, nàng nhún nhún vai: “Chắc là Tôn Giai đăng weibo.”

Weibo của Tôn Giai chưa đến mức độ lên bảng xếp hạng tìm kiếm, nhưng nó đã bùng nổ đối với những người theo dõi Tả Lộ Dư và Diệp Phi.

Hai cô gái có ngoại hình xinh đẹp, có thể khai thác câu chuyện về hai người, và còn đã kết hôn, thật khó để những người thích ăn ngọt không để ý.

Khi Diệp Phi mở weibo của Tôn Giai, nàng thấy đã hơn trăm lượt chia sẻ, và hơn một nghìn bình luận.

Bình luận nổi bật một: “Có bao nhiêu cơ hội để được ngồi ghế VIP ăn đường! Tôi ghen tức! Tôi hận!”

Bình luận nổi bật hai: “Ăn đường, không phát sóng trực tiếp, chị em à, điều này không cần thiết!”

Bình luận nổi bật ba: “Tiếp theo vợ vợ chủ tịch muốn đi đâu? Xin hãy thông báo! Xin được vô tình gặp gỡ!”

...

Diệp Phi nhìn một lượt, thọt tay Tả Lộ Dư: “Ôi, mình sắp trở thành hot weibo à?”

Tả Lộ Dư chưa kịp trả lời, Diệp Phi đã tự làm trò một câu: “Ra ngoài có cần mang vệ sĩ không?”

Đảo X ngày mưa, thành phố M rất nắng, thành phố ở Tây Bắc, không khí khô ráo, xuống máy bay Diệp Phi đã cảm nhận được.

“Chị đã đến đây chưa?”

Tả Lộ Dư nắm tay Diệp Phi: “Đến hồi đại học, giảng viên đưa bọn chị tới, đi thi bán tự túc, nhân tiện du lịch.”

Diệp Phi đi mấy bước chợt hỏi: “Dương Oánh Oánh cũng đi à?”

Tả Lộ Dư gật đầu: “Có em ấy.”

Tay nàng bỗng siết chặt: “Cái gì? Em hỏi khéo như thế à?”

“Đó là lần đầu tiên chị gặp em ấy.”

Diệp Phi bĩu môi: “Sau đó cô ấy biến thành fan cuồng số một của chị.”

Tả Lộ Dư thả tay Diệp Phi ra, ôm eo nàng, nhỏ giọng nói: “Không phải em nói em mới là fan cuồng số một của chị sao?”

Diệp Phi quay đi: “Không bằng Dương Oánh Oánh.”

Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi hơi ngước cằm, cảm thấy buồn cười.

Một lát sau, Diệp Phi thấy Tả Lộ Dư không để ý tới mình, quay đầu hỏi: “Dương Oánh Oánh thích chị không?”

“Không thích chị.”

“Hay người ta thích chị mà chị không biết?”

Tả Lộ Dư bật cười: “Không thích thật.”

“Cũng đúng, nếu thích thì đã theo đuổi chị lâu rồi.” Diệp Phi dời qua một chút: “Tả Lộ Dư, nếu Dương Oánh Oánh theo đuổi chị trước khi chị biết em, chị có chấp nhận không?”

“Không.”

“Tại sao? Cô ấy cũng khá tốt.”

“Chị không thích em ấy. Nếu như thích, không cần em ấy theo đuổi.”

Nàng cảm thán, sự chua xót thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Tả Lộ Dư vẫn hành động rất quyết đoán.

Diệp Phi lại tò mò, hỏi: “Tả Lộ Dư, chị có cái gì muốn mà không được không?”

Tả Lộ Dư chợt hiểu Diệp Phi đang nghĩ điều gì: “Em lại đang nghĩ gì?”

“Có hay không?”

Tả Lộ Dư tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Hình như không có, thứ chị muốn không nhiều lắm.”

Diệp Phi bổ sung vào câu nói của Tả Lộ Dư: “Từ đầu tới cuối chỉ muốn một mình em thôi ha ha ha ha.”

Tả Lộ Dư nghi hoặc.

“Không có gì không có gì.”

Diệp Phi chưa từng đến Tây Bắc, kế hoạch buổi tối là cùng Tả Lộ Dư ăn các món Tây Bắc chính thống, mới ăn được một nửa, Diệp Phi đã không còn hứng ăn uống.

Nàng không quen với thức ăn ở nơi đây, đợi Tả Lộ Dư ăn no, nàng lại tìm một quán cơm miền Nam để lấp đầy cái bụng của mình.

Tả Lộ Dư nói nàng kén ăn.

Nàng dong dài biện minh cho mình một lúc, Tả Lộ Dư nheo mắt liếc một cái, Diệp Phi lập tức: “Đúng vậy, em kén ăn, thế nào!”

Tả Lộ Dư ôm Diệp Phi vào lòng mỉm cười.

So với Diệp Phi, Tả Lộ Dư ăn tất cả mọi thứ, lần trước nói chuyện phiếm với Diệc Thanh hơn một giờ, nói đến món ăn yêu thích của Tả Lộ Dư, Diệc Thanh nói trước đây Tả Lộ Dư có tôm không thích ăn lắm, Tả Lộ Dư cảm thấy vị của tôm khá kì lạ, sau này Diệp Phi đến, thứ duy nhất không ăn cô cũng ăn.

Nhưng Diệc Thanh còn nói, dường như Tả Lộ Dư không thích ăn món gì, chưa bao giờ thấy cô đặc biệt gọi món nào.

Thế nên Diệp Phi lại hỏi: “Tả Lộ Dư, chị có thích ăn gì không?”

Tả Lộ Dư bất thình lình gật đầu.

Đôi mắt nàng sáng lên: “Món gì?”

“Tôm.”

Diệp Phi khựng lại, nàng bật cười, ôm eo Tả Lộ Dư thặt chặt, cảm thấy kì lạ kêu lên: “Rốt cuộc em đã gả cho một báu vật gì đây chứ!”

Ngày hôm sau, hai người cùng ngắm bình minh như dự định, xem triển lãm hoa, cuối cùng tham gia một bữa tiệc của thị trấn.

Mấy hôm nay vì có thể nghỉ ngơi thật tốt, chín giờ hai người đều sẽ về khách sạn, nhưng đêm nay, khi tàn tiệc đã chín giờ rưỡi, hai người vẫn không có ý định trở về.

Tả Lộ Dư đã có sắp xếp riêng, không nói.

Diệp Phi biết Tả Lộ Dư có sắp xếp, cũng không nói.

Hai người hiểu nhưng không nói ra, tìm một cửa hàng ăn một phần heo sữa quay, tiêu hao từng phút, mãi đến mười một giờ rưỡi, Tả Lộ Dư mới thanh toán rời đi.

Tả Lộ Dư nắm tay nàng, chậm rãi đi đến một đồng cỏ rộng lớn, ngọn đèn đường màu vàng phủ sau lưng, kéo dài vô định không biết đến nơi tận cùng nào.

Xung quanh cực kì yên lặng, đến gần mười hai giờ, Tả Lộ Dư lấy một chiếc bật lửa từ trong túi.

Đầu óc nàng bất chợt động kinh: “Hút thuốc?”

Tả Lộ Dư: “...”

Diệp Phi cười rộ lên: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi.” Nàng nắm tay Tả Lộ Dư: “Ôi ôi, sao em hơi căng thẳng.”

Tả Lộ Dư nắm tay nàng, đưa cái bật lửa ra: “Đừng căng thẳng, đi về phía trước ba bước, trên cây có một sợi dây, lấy xuống, đặt xuống đất, đốt nó.”

Diệp Phi hưng phấn nhận lấy: “Chơi vui như vậy à.”

Tả Lộ Dư vỗ vỗ vai nàng: “Cẩn thận cái tay.”

Diệp Phi chạy chậm đến, dựa vào ánh đèn yếu ớt phía sau tìm được sợi dây mà Tả Lộ Dư nói, sợi dây thắt thành một chiếc nơ bướm rất nhỏ, trên nút thắt có một tấm thẻ, Diệp Phi cầm lấy nhìn, bên trên viết: “Phi Phi của chị, sinh nhật vui vẻ.”

Diệp Phi tháo cái nơ ra, lấy tấm thẻ xuống, bỏ vào túi, tiếp đó mới đặt sợi dây xuống đất, dùng bật lửa đốt lên.

Lửa theo kíp nổ chạy đi, kíp nổ rất dài, ngọn lửa rất nhỏ, xung quanh có gió, nhưng vẫn không tắt.

Một phút sau, ngọn lửa bắt đầu thay đổi, chữ dần dần hiện ra, ngay từ đầu Diệp Phi nghĩ rằng là chúc mừng sinh nhật, nhưng xem hồi lâu, đã nhầm.

Mấy phút sau, cuối cùng ngọn lửa dừng lại không di chuyển nữa, hiện lên toàn bộ diện mạo.

Diệp Phi thì thầm: “Trần thế vị nhiễm yên*.”

*Trần thế vị nhiễm yên: Trần thế không nhuộm khói.

Lời nói kết thúc, Tả Lộ Dư bổ sung: “Chúc mừng sinh nhật.”

Diệp Phi nhào vào lòng Tả Lộ Dư: “Thích.”

Tả Lộ Dư lấy cằm đè lên đôi má nàng, cà cà.

“Tại sao em là khói?”

Tả Lộ Dư thành thật giải thích: “Vốn định viết vợ, nhưng chị nghĩ có thể em không thích.” Tả Lộ Dư cười cười: “Em có thể chấp nhận lãng mạn, nhưng không thể chấp nhận buồn nôn.”

Diệp Phi gật đầu, búng tay: “Hiểu em.”

“Về phần khói, chẳng qua là chỉ cảm thấy nó đọc thuận miệng thôi, không có ý gì đặc biệt.”

Diệp Phi: “...”

“Ha ha ha ha ha, em thích lý do này, chị rất hiểu em, ha ha ha.”

“Chị là người đầu tiên tặng em món quà như thế này sao?”

Diệp Phi gật đầu: “Người đầu tiên.”

Tả Lộ Dư cười cười, lấy ra một bó từ phía sau: “Nếu như vậy, giờ chị tặng hoa sẽ không bị lẻ loi.”

Tả Lộ Dư đưa tới: “Chị chưa từng tặng em hoa nữa.”

“Ôi!”

Diệp Phi nhận hoa, gần như vui muốn chết, hưng phấn hôn lên môi Tả Lộ Dư một cái.

Tiếp theo, Tả Lộ Dư lại lấy một cái túi nhỏ từ phía sau.

Diệp Phi nhướng mày: “Còn nữa à.”

Tả Lộ Dư gật đầu: “Đồng hồ.”

Diệp Phi nghiêng đầu mở hộp: “Chị tặng lại những thứ em từng tặng chị à.”

Tả Lộ Dư lắc đầu, chỉ vào ngọn lửa vẫn chưa tắt ở phía sau Diệp Phi: “Chị có cái này.”

“Ôi dào.” Diệp Phi cười: “Chị đắc ý nhỉ.”

Tả Lộ Dư lại giải thích: “Chị chưa từng tặng đồng hồ cho em.”

Diệp Phi thuận miệng nói: “Sẽ không có cài áo chứ?”

Tả Lộ Dư cúi đầu: “Ở trong túi.”

“Có thật à.”

Tả Lộ Dư lấy đồng hồ đeo lên cho Diệp Phi: “Quà có mấy thứ như vậy, thật sự không tìm được món gì đặc biệt, chị thấy những người khác còn có thể tặng một ít son môi, nước hoa, mỹ phẩm. Chị thì những thứ này thậm chí còn không được nằm trong danh mục lựa chọn, nên chị chỉ có thể ra sức ở những thứ khác.”

Diệp Phi vừa nghe vừa cười, đợi Tả Lộ Dư đeo đồng hồ xong, nàng ôm lấy cổ Tả Lộ Dư, hai chân lơ lửng đu cả người lên.

“Cực vui!” Nàng cong mắt cười: “Rất thích, chị tặng gì em cũng thích.”

Trên đường về khách sạn, Diệp Phi dành chút thời gian nhận lì xì từ người thân bạn bè, cám ơn từng người. Đến phòng, Diệp Phi phát hiện Tả Lộ Dư còn mua một chiếc bánh kem nhỏ.

“Sinh nhật này còn khá đúng thủ tục.”

“Ngày mai bữa sáng ăn mì trường thọ.”

Diệp Phi không đói bụng, Tả Lộ Dư cũng không đói, hai người chỉ ăn tượng trưng mấy miếng, Diệp Phi dang chân ra ngồi lên đùi Tả Lộ Dư.

Không làm gì, họ cứ chị nhìn em em nhìn chị như vậy.

Tả Lộ Dư vén một ít tóc bên tai nàng, dùng mu bàn tay áp lên má nàng.

“Không uống rượu, sao mặt lại đỏ như vậy?”

“Oi bức thôi.”

Diệp Phi đỏ mặt trông rất đáng yêu, Tả Lộ Dư nhấc cằm nàng, liếc bánh kem, hỏi: “Nhân vật chính hôm nay có muốn làm con nai không?”

“Nai à.” Diệp Phi lắc đầu: “Hôm nay ăn nhiều quá, hôm nay làm hamster.”

Nàng đưa má trái tới: “Vẽ bên này.”

Tả Lộ Dư dời bánh qua, lấy một chiếc nĩa mới, chấm một ít kem, vẽ hai chiếc răng cửa lên mặt Diệp Phi trước.

“Chị chờ một chút.” Nàng lấy điện thoại ra, bấm vào video và chuyển ống kính về phía mình.

“Tiếp đi.”

Tả Lộ Dư cầm nĩa ăn tiếp tục.

Vẽ mũi, vẽ râu, vẽ đầu, vẽ mắt, vẽ tai.

Diệp Phi nhìn chú hamster dần dần thành hình, khích lệ: “Giỏi quá, thật đáng yêu.”

Tả Lộ Dư chấm thêm chút bơ, vẽ thêm phần thân mập mạp, cuối cùng là đuôi.

“Wow, đáng yêu quá.” Diệp Phi quay mặt về điện thoại tiếp tục quay: “Tả Lộ Dư chị biết vẽ nữa à.”

“Không, học một ít ở trường tiểu học, trẻ con có trí nhớ tốt nên nhớ đến giờ.”

“Ngoài hamster còn vẽ được cái gì?”

“Con cọp, khỉ, thỏ, nai và mèo.” Tả Lộ Dư cười: “Em chọn đúng, nếu chọn cái khác, chị sẽ không biết.”

“Vậy chứng tỏ mình tâm linh tương thông.”

Diệp Phi muốn dựa vào lòng Tả Lộ Dư, nhưng lại bị ngón trỏ của Tả Lộ Dư chọt lên trán, đè nàng lại.

“Kem.”

Diệp Phi ngửa ra sau, vừa ngửa vừa oán: “Đây là chê em.”

Tả Lộ Dư bất đắc dĩ, dang đôi tay: “Rồi, ôm một cái, đến đây.”

Diệp Phi xua tay: “Không không, giỡn với chị thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.