Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 13: Chương 13




Edit: Cải Trắng

Ôn Nguyễn cười không nổi.

Đặc biệt là khi bị Phó Tri Hoán tóm tại trận, dùng giọng điệu khàn khàn trầm thấp nhại lại mấy lời bản thân vừa ba hoa chích chòe. Ôn Nguyễn cảm giác như mặt mình bị đặt lên than hồng, nướng chín đến đau rát.

Chuyện xấu hổ nhất trần đời này là bị đương sự bắt được ngay lúc mình đang chém gió tung nóc nhà với hội chị em bạn dì, hơn nữa, người đó còn kéo mình lại đọc đoạn đối thoại đầy ngượng ngùng kia bằng giọng điệu rất chi là diễn cảm.

Theo cô thấy thì kế hoạch cưa crush của cô chưa kịp bắt đầu đã vắt giò lên cổ chạy luôn vào chung kết rồi.

Không được…

Không thể dễ dàng nhận thua như thế được.

Thế là Ôn Nguyễn gồng mình tỏ vẻ ung dung: “Anh nghe lầm rồi, người em nhắc tới không phải anh.”

Nói đến đây, cô thoáng ngừng lại, sau kiên định bổ sung: “Em đang nói tới Bá Tước.”

Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cứ lôi Bá Tước ra làm lá chắn.

“Bá Tước?”

Phó Tri Hoán cười nhẹ, hai chữ nhả ra đượm ý vị sâu xa.

Phía trước là cơn áp bách khổng lồ, Ôn Nguyễn đành gồng thêm chút nữa đè nén sự hoảng loạn, ngay thẳng nói: “Đúng thế, chẳng qua là em muốn cải thiện mối quan hệ giữa em và Bá Tước, hoàn toàn không có chút hứng thú với anh.”

Ai ngờ vừa dứt câu, cô lại nghe tiếng Tần Tố San ở phía xa vọng lại: “Nguyễn Nguyễn, mày làm gì ở quầy thanh toán mà lâu thế? À phải rồi, có muốn tao nhờ người sang viện kiểm sát thám thính xem anh đẹp trai nhà mày…”

Nghe đến từ “anh đẹp trai”, Ôn Nguyễn giật nảy mình, nhanh nhẹn xoay người, bước ba bước thành hai bước, chạy về phía Tần Tố San nhanh tay bịt chặt miệng cô bạn.

Nguy hiểm thật!

Phó Tri Hoán đứng cách đó không xa vẫn ung dung nhìn cô, không chỉ nhìn mà còn hơi nhướn mày, híp mắt lại, ý cười bên môi càng đậm hơn.

Ôn Nguyễn nuốt nước miếng.

Tình huống gì thế này! Đúng là biết cách dồn con người ta vào tuyệt vọng mà.

Nhưng may mà Phó Tri Hoán không định tiếp tục trêu cô. Anh lười biếng đứng tựa mình vào quầy thu ngân, hất cằm, lạnh nhạt nói: “Nhớ sạc điện thoại.”

“Ừm ừm ừm.” Ôn Nguyễn gật đầu như giã tỏi.

Sau đấy, anh lại nói: “Nhớ trả tiền cho tôi.”

“Em biết rồi…”

Quỷ hẹp hòi.

*

“Vậy nghĩa là cái anh đẹp trai tung nóc mình gặp được ở nhà hàng chính là anh đẹp trai nhà mày? Vãi thật, chả trách mày không cầm lòng được.”

Càng nói, Tần Tố San càng kích động: “Nhưng tình huống này vẫn nằm trong dự liệu của tao. Văn phòng chúng ta khá gần viện kiểm sát, có thể gặp anh ấy ở đây cũng không có gì kỳ quái.”

Ôn Nguyễn giờ đang trong tình trạng hồn đi để lại thân xác, ra khỏi nhà hàng mà người cứ phiêu phiêu. Tần Tố San bên cạnh lải nhải cái gì, một chữ cô cũng nghe không lọt tai.

Phải thận trọng cả trong lời ăn tiếng nói lẫn công việc hàng ngày.

Đạo lý ấy Ôn Nguyễn phải dùng hơn hai mươi năm cuộc đời mới hiểu rõ và ngày ngộ ra chân lý chính là hôm nay.

Tần Tố San đi được nửa đường bỗng dưng nhớ ra chuyện khác, dừng chân, vỗ tay đánh bộp một cái: “À phải rồi, mày nghĩ xem, Phó Tri Hoán làm trong viện kiểm soát, liệu có khi nào quen biết cả chồng chưa cưới của mày không?”

Câu nói đó thành công kéo hồn Ôn Nguyễn quay về thể xác. Cô rùng mình, đứng thẳng lưng, nghiêm túc suy ngẫm vấn đề nghiêm trọng này.

“Không được.”

Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Ôn Nguyễn trịnh trọng nói: “Từ hôm nay trở đi, tuyệt đối không được để Phó Tri Hoán biết thân phận của tao, cũng không được để bất kỳ ai biết tao là đại tiểu thư Ôn thị.”

“Hả?” Tần Tố San ngạc nhiên.

Ôn Nguyễn nghiêm túc phân tích: “Mày nghĩ mà xem, văn phòng chúng ta gần viện kiểm sát, nhỡ có người nào đó miệng rộng để lộ thông tin, Nhị thiếu gia nhà họ Phó tìm tới cửa thì tao phải làm sao? Nhỡ đâu bọn họ vì tao mà đấu đá kịch liệt, đánh nhau đến…”

“Ngưng ngay.”

Tần Tố San đau hết cả đầu, thở dài, nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt Ôn Nguyễn nói: “Tao tình nguyện tin hai người họ đánh nhau vì suất đậu phụ thối của anh trai bán hàng rong dưới tòa nhà còn lại đúng một suất còn hơn tin hai người đó đánh nhau vì mày.”

“Tổn thương rồi đó. Chúng ta block nhau đi.”

Hai người cười đùa cả chặng đường, lúc tiến vào khu làm việc, đi ngang qua phòng trà nước, loáng thoáng có tiếng thảo luận truyền tới…

“Luật sư Ôn đến đây sáng nay là người như nào đấy?”

“Nghe nói đó là học trò do chính tay giáo sư Tô hướng dẫn, có vẻ rất được coi trọng đấy.”

“Tôi cóc thèm quan tâm cô ta là học trò của ai. Ai mà chẳng phải cực khổ tự mở rộng mối quan hệ của mình? Tôi làm việc ở đây bao nhiêu năm như vậy mà chưa được giáo sư Tô cho cơ hội gì đâu, dựa vào cái gì mà cô ta được giáo sư Tô săn sóc như vậy? Nghe nói thầy còn định tự tay mở rộng mối quan hệ trong giới cho cô ta, dù là học trò cũng phải đối xử bình đẳng với nhân viên tí chứ.”

Ôn Nguyễn biết người vừa nói.

Người đó hình như tên Trâu Âm Vân. Sáng nay lúc cô chào hỏi các đồng nghiệp khác, thái độ cô ta đúng kiểu khịt mũi coi thường, cư xử rất hờ hững.

Tần Tố San ngừng bước, nhăn mày, nụ cười bên môi tắt lịm: “Cái cô Trâu Âm Vân kia phải thi lấy chứng chỉ hành nghề ba năm mới đỗ, nếu không phải dựa vào chút quan hệ trong gia đình, chưa chắc giáo sư Tô đã cho phép cô ta bám dính lấy văn phòng này lâu vậy. Xử lý phi tố tụng(1) cũng làm không nên hồn, bị khách hàng khiếu nại không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà giờ còn trách giáo sư Tô?”

(1)Phi tố tụng: Đây là chức nghiệp chỉ luật sư sẽ tiếp nhận ủy thác từ công dân, pháp nhân hoặc các tổ chức mà những ủy thác ấy sẽ không đem lên tòa án hay Ủy ban trọng tài (đây là một ban biên tập giải quyết các tranh chấp ràng buộc có tên tiếng Anh là Arbitration Committee). Nó trái ngược với luật sư tố tụng.

Tuy rằng giáo sư Tô rất thưởng thức tài năng của Ôn Nguyễn nhưng ông luôn khuyến khích học trò của mình tự phát triển nhân mạch trong giới và tích lũy kinh nghiệm qua các vụ án đã thụ lý.

Lời nói của Trâu Âm Vân hoàn toàn vô căn cứ nhưng nó vẫn thành công kéo ấn tượng của các đồng nghiệp về Ôn Nguyễn xuống thấp.

“Làm gì có chuyện đó? Sáng nay lúc cô Ôn tới chào hỏi bọn mình, tôi thấy cô ấy khá dễ ở chung mà. Hơn nữa tôi nghe mọi người đồn rằng, trước đây năng lực nghiệp vụ của cô ấy rất mạnh.”

“Quên đi, cô thấy bộ dáng lòe loẹt của cô ta không? Vừa nhìn đã biết là cái gối thêu hoa.”

Tần Tố San tức đến xì khói, đang định chạy ra mắng cho bọn họ một trận thì bị Ôn Nguyễn kéo lại.

Ôn Nguyễn cười nói: “Thôi.”

“Thôi là thôi thế nào?”

Trâu Âm Vân bình thường làm mình làm mẩy ở văn phòng, Tần Tố San đã khó chịu rồi, nay thấy cô nàng mắc bệnh công chúa nói xấu bạn thân mình, lửa trên đầu bốc ngùn ngụt: “Ngày thường gặp chuyện thế này, mày còn nóng tính hơn cả tao cơ mà?”

Ôn Nguyễn vỗ vỗ bả vai Tần Tố San ý bảo bạn xuôi xuôi, im lặng cười mỉm một lúc mới nói: “Thời gian ở chung còn dài, không cần gấp.”

Tần Tố San nghe không hiểu: “Ý mày là?”

“Ý tao là…”

Ôn Nguyễn thoáng ngừng tạo điểm nhấn, sau đó hơi nheo mắt, nhếch môi, bình tĩnh nói lưu loát một lượt: “Nếu không phải tao vừa tới văn phòng, cần xây dựng tình cảm tốt với đồng nghiệp trong công ty thì chắc chắn tao sẽ nhảy xổ ra cho cô công chúa bé bỏng đó biết thế nào là nỗi khổ nhân gian. Bắt cô ta ba quỳ chín lạy trước văn phòng đọc diễn cảm bộ luật.”

“Bảo tao diêm dúa? Này đúng là nói thừa, từ trên xuống dưới người tao đắp cả chục triệu, tao không diêm dúa thì đến lượt cô ta diêm dúa à? Mày bảo cô ta mắc bệnh công chúa? Tao còn hơn cả thế đấy! Hơn nữa người như tao có thù tất báo. Trâu Âm Vân đúng không? Tên này vào ghi chú trong điện thoại tao rồi. Thời gian còn dài, để đấy tao dùng trà sữa, socoda, bánh kẹo thu phục các đồng nghiệp khác đã, sau đó tao sẽ báo thù việc cô ta khua môi múa mép.”

Nói một hơi dài mà không thở gấp, thậm chí trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào làm người ta ngứa ngáy.

Sau đó, Ôn Nguyễn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nện bước đi vào bên trong, thuận miệng bắt chuyện: “Mọi người muốn uống trà sữa không? Uống vị gì? Hôm nay để tôi mời nha, coi như đây là quà gặp mặt mọi người.”

“Hả, buổi tối đi uống rượu á? Được luôn, tối nay tôi mời khách.”

“Ha ha ha ha, không sao đâu, mới gặp mặt tôi hào phóng thế thôi, về sau tôi keo kiệt lắm đó nha.”

Những đồng nghiệp đúng giờ có mặt ở văn phòng ai cũng sôi nổi hưởng ứng, bầu không khí uể oải tan biến trong nháy mắt.

Tần Tố San nhìn theo bóng lưng Ôn Nguyễn, trong lòng chỉ hiện lên đúng một câu…

Phụ nữ thật đáng sợ.

*

“Năm đó, vào ngày em gái chúng ta bị sát hại, quả thật có một cô bé nữa mất tích.” Phó Minh Hoành thở dài, nói: “Cơ mà vụ đấy không liên quan gì đến vụ nhà mình, bởi tên tội phạm bắt cóc cô bé kia chỉ muốn tống tiền thôi, hơn nữa sau đấy còn sợ tội tự sát.”

Ánh mắt Phó Tri Hoán chợt trở nên nặng nề: “Anh có biết cô bé kia tên gì không?”

“Anh không biết.” Phó Minh Hoành thử lục lọi trí nhớ, xong cũng lắc đầu bó tay: “Nghe nói cha mẹ cô bé không muốn con mình chịu ảnh hưởng bởi các tác động bên ngoài nên xin phía cảnh sát không công khai danh tính.”

Phó Tri Hoán: “Em hiểu.”

“Sao đột nhiên em lại hỏi thế?” Phó Minh Hoành khó hiểu hỏi: “Vụ án ấy không liên quan gì tới cái chết của em gái bọn mình, chỉ là trùng hợp…”

“Đọc quá nhiều các án kiện, anh sẽ thấy rằng rất khó để tin trên thế giới này có sự trùng hợp.”

Phó Tri Hoán cười nhẹ. Tuy cười nhưng giọng điệu lại chẳng chút hơi ấm: “Cảm ơn anh.”

“Haiz!” Phó Minh Hoành bất lực gọi giật lại Phó Tri Hoán đang chuẩn bị cúp điện thoại: “Hôm qua Ôn Phong Thần tới nhà mình, có nhắc đến chuyện từ hôn.”

Phó Tri Hoán khựng lại, hơi cụp mắt, ánh mắt tựa như đang phóng ra xa, ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ ngoài cửa sổ, lại cũng như đang thất thần.

Sau một hồi im lặng, anh cất tiếng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Phó Minh Hoành không nhịn được mà bật cười: “Anh cứ tưởng em nghe tin này sẽ thấy vui.”

Phó Tri Hoán không tiếp lời Phó Minh Hoành, chỉ lặp lại câu hỏi ban nãy: “Sau đó thì sao?”

“Cha không đồng ý ngay, nói tối nay hai bên lại gặp mặt rồi quyết định sau, nhưng đến 90% là từ hôn thành công.” Phó Minh Hoành cười nói: “Chúc mừng em, tự do rồi nhé.”

“…”

Người đầu bên kia điện thoại lặng thinh, bất thường đến mức người chậm tiêu như Phó Minh Hoành cũng cảm giác được.

Nhưng không để anh kịp đặt câu hỏi, bên kia đã vang lên tiếng cười nhẹ. Tiếng cười ấy không mang theo bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ khiến người nghe thấy lạnh sống lưng.

Phó Tri Hoán lười nhác tựa lưng vào ghế, lần nữa mở miệng đã không đề cập đến chuyện đính hôn, bâng quơ nói sang chuyện khác: “Thay em hỏi thăm sức khỏe ông nội nhé.”

“Tút tút tút tút…”

Phó Minh Hoành nghe tiếng ngắt cuộc gọi, trong đầu hiện một loạt dấu chấm hỏi.

Gì vậy?

Sao cứ có cảm giác Nhị thiếu gia không vui cho lắm?



Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran làm lòng người nóng nảy.

Phó Tri Hoán tiện tay ném điện thoại lên bàn, khuỷu tay chống trên tay vịn, mười ngón tay đan nhau, cứ vậy kề đặt trước ngực.

Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió điều hòa thổi.

Anh yên lặng nhìn chằm chằm bàn làm việc một lát rồi kéo ngăn kéo thứ hai dưới bàn ra và ngồi thẳng dậy, đưa tay lấy…

Trong ngăn kéo có một hộp nhẫn.

Nó là một đôi với chiếc nhẫn Ôn Nguyễn ném đi không lâu trước đây.

“Anh Phó, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

Phó Tri Hoán ngước mắt, tiện tay cất hộp nhẫn vào túi áo rồi đứng lên…

“Ừm, đi thôi.”

Bữa tiệc kéo dài đến hơn chín giờ mới tan cuộc. Buổi tụ họp lần này khác với những buổi tiệc xã giao khác, nó giống như một buổi hội đàm hơn.

Phó Tri Hoán không uống rượu và cũng may những người ngồi đây toàn người đức cao trọng vọng, không có thói quen ép uổng người khác uống. Bữa tiệc trôi qua rất yên bình, bầu không khí hài hòa.

Sau khi hàn huyên vài câu, Phó Tri Hoán tiễn bậc bề trên về trước, đến lúc xoay người rời đi mới phát hiện mình quên chìa khóa xe trên bàn cơm.

Lúc vòng lại nhà hàng lấy đồ, tự dưng giữa đám đông ồn ào huyên náo, anh nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc…

“Hả? Tôi không uống được nữa đâu, tửu lượng tôi không tốt. Hơn nữa giờ cũng khuya rồi, tôi muốn về nhà.”

“Nào nào uống đi, hôm nay là ngày đầu tiên cô tới làm mà, không uống lại mất vui.”

Phó Tri Hoán cau mày, nương theo tiếng tìm người.

Thông qua cánh cửa khép cửa, anh có thể thấy Ôn Nguyễn ngồi giữa đám người đang tì tay đỡ trán, sắc mặt vì phản ứng với cồn mà đỏ phừng, nhìn có vẻ như rất khó chịu.

Nhưng người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh lại không tha cho cô, liên tục mời rượu.

Chậc.

Đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại, lòng chợt dâng lên cơn bực tức không rõ nguyên do, đầu ngón tay cũng trở nên nóng bỏng lạ thường.

Cô tiểu thư này biết cách giày vò người khác thật đấy.

*

Diễn đi.

Cho mày diễn.

Tần Tố San ngồi đó, tay chống cằm, nhìn chằm chằm diễn viên Ôn Nguyễn đang vào vai “người say bí tỉ”. Cô chẳng thấy lo lắng tí nào, thậm chí còn lười biếng ngáp dài.

Chơi với Ôn Nguyễn đã lâu, Tần Tố San tiếp nhận được không biết bao nhiêu hiện tượng không hợp lẽ thường ở cô.

Ví dụ như việc bề ngoài cô kiểu “tôi uống được chút rượu là say rồi á” nhưng thực tế chút cồn ấy không là gì.

Bữa tiệc nào có Ôn Nguyễn, cô luôn uống rượu đến phút chót, cuối cùng vẫn đủ tỉnh táo đưa đám ma men kia về nhà.

Nhìn Trâu Âm Vân nhiệt tình nốc rượu Ôn Nguyễn, thậm chí còn chơi đểu kiểu “cô hai ly tôi một ly”, Tần Tố San suýt chút nữa cười thành tiếng.

Trâu Âm Vân quả là tấm chiếu mới.

“Dừng được rồi đấy, đừng khiến Trâu Âm Vân xấu xí quá.”

“Không sao đâu, tao tính cả rồi, để cô ta uống thêm ly nữa…”

Trong lúc đôi bạn thân khe khẽ trò chuyện, phía cửa bỗng truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu…

Phó Tri Hoán lười biếng đứng tựa vào cửa, đáy mắt thoáng ý cười, hất cằm về phía Ôn Nguyễn, nói: “Bạn nhỏ, đến giờ về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.