Edit: Cải Trắng
Khi nói, chân mày Phó Tri Hoán khẽ nhíu lại.
Tuy giọng điệu anh nghe ung dung hờ hững nhưng lại khiến cho người khác cảm nhận được sự áp bách nghẹt thở.
Ngay lúc này, tất cả mọi người trong võ quán đều dừng việc mình đang làm lại, mắt nhìn chăm chăm sang bên đó.
Phút chốc, cả võ quán rơi vào tĩnh lặng.
Ôn Nguyễn nhạy cảm phát hiện ra, khi Trần Giáo hỏi câu đó, Phó Tri Hoán đã không phủ nhận.
Thế là, cô nhanh tay mở wechat, gửi tin nhắn cho cô bạn Tần Tố San ban nãy mình phải mặt dày xin xỏ năn nỉ ỉ ôi mới dỗ dành được.
[Ôn Nguyễn]: Phó Tri Hoán mới nói tao là người anh ấy đưa tới mày ạ, giờ phải làm sao nhỉ? Gấp! Online chờ!
[Tần Tố San]: Sau đó thì sao?
[Ôn Nguyễn]: Tính giác ngộ của mày thấp thế? Bốn bỏ lên năm là anh ấy đang tỏ tình với tao rồi.
[Tần Tố San]: [suy nghĩ của bạn quá ảo.jpg] Cái mày gọi là bốn bỏ lên năm có phải là từ 6 nhảy thẳng lên 100 không?
Có đứa bạn thân chuyên cắt ngang làm mất hứng là một chuyện rất đáng buồn.
Thế là, Ôn Nguyễn bình tĩnh block cô bạn.
Mọi chuyện đúng là không nên vui đùa quá trớn, thấy bầu không khí giữa hai người họ căng thẳng đến cực điểm, Ôn Nguyễn quyết định đứng lên can.
Dù sao thì chuyện cũng do mình mà ra, thêm đó phải nể mặt cha Triệu Tử Thâm chút, không nên để sự việc đi quá xa.
Ai mà ngờ chưa để cô kịp đứng lên, cha Triệu Tử Thâm lại vòng sang cản.
“Chú Triệu, hai người họ…”
“Cho chúng nó đánh.”
Cha Triệu mỉm cười đưa cho Ôn Nguyễn khăn lông, ý bảo cô hãy dùng nó để lau mồ hôi.
Ôn Nguyễn nhận khăn nhưng không dùng, đặt tạm lên đầu gối mình, muốn nói thêm nhưng chẳng nói được: “Cơ mà…”
“Không sao, đừng xen vào, Tiểu Phó sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu.”
Chú Triệu miệng nói, đồng thời cũng khom người ngồi xuống bên cạnh, tay vỗ vỗ đùi, ra vẻ chuyên chú quan sát: “Tiểu Trần còn trẻ, cả người tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết cực kỳ, mà mới cầm được mấy giải thưởng đã vênh váo đắc ý ra mặt. Lần này chú bảo Phó Tri Hoán tới cũng là muốn nó làm Tiểu Trần tỉnh táo hơn.”
Ôn Nguyễn nghe là hiểu.
Hóa ra Phó Tri Hoán ra tay dạy dỗ người không hoàn toàn là vì mình.
Chẳng qua là có chú Triệu nhờ vả, anh liền nương theo sự việc vừa rồi thuận nước đẩy thuyền tìm cớ mà thôi.
Ôn Nguyễn cụp mắt, không biết vì sao lại thấy hơi hụt hẫng.
Chú Triệu chẳng những không cản mà còn vui vẻ đi lên làm trọng tài.
Trần Giáo cưỡi lên lưng hổ khó leo xuống, đành căng da đầu đồng ý. Anh ta giãn gân cốt mà lòng căng thẳng, không ngừng nghĩ…
Tuy ông Triệu rất hay nhắc đến Phó Tri Hoán coi anh ta như học trò cưng, một tài năng được mình bồi dưỡng thành công nhưng người ta đâu theo con đường võ chuyên nghiệp, hơn nữa cũng bao nhiêu năm trôi qua rồi, có khi giờ thực lực còn không bằng mình.
Có khi phần lớn mấy lời ông Triệu nói còn là nói quá ấy chứ, nhìn thể trạng là biết Phó Tri Hoán không cường tráng bằng mình rồi. Chắc đến 90% là thổi phồng bốc phét.
Nghĩ vậy, lòng anh ta cũng bình tĩnh hơn.
Lúc sau ngẩng lên nhìn Phó Tri Hoán, ánh mắt anh ta trông tự tin hơn hẳn.
Phó Tri Hoán liếc mắt cái là nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Trần Giáo, có điều anh không để tâm mà chỉnh lại bộ Judo trên người, làm lễ mở màn: “Xin được chỉ giáo.”
Ôn Nguyễn thấy hơi lo.
Tuy biết năng lực của Phó Tri Hoán rất tốt nhưng cô cũng hiểu trong Judo, thể trọng ai hơn sẽ chiếm ưu thế.
Nhìn qua có thể thấy Trần Giáo phải nặng hơn 100kg, còn Phó Tri Hoán chỉ đâu đó trong khoảng hơn 70kg.
Xét theo góc độ này, Phó Tri Hoán sẽ là bên chịu thiệt.
Nhưng rất nhanh sau đó, Ôn Nguyễn đã thấy mình lo lắng vậy là quá thừa.
Tuy lúc mới bắt đầu không thể suy đoán được ai thua ai thắng vì cả hai đều tới lui rất nhuần nhuyễn, cơ mà rất nhanh sau đó thể lực và trạng thái tâm lý của Trần Giáo không theo kịp nhau thành ra rất nhiều thao tác mắc sai lầm.
Còn Phó Tri Hoán lại rất thành thạo, trầm ổn điều tiết từng nước đi.
Động tác nào cũng tinh gọn chuẩn chứ không lớ ngớ chập chững, hô hấp vững vàng không hề căng thẳng.
Mồ hôi chảy xuống theo phần viền xương quai hàm, nhỏ giọt xuống đất.
Tim Ôn Nguyễn run lên.
Này là sức mạnh của hormone hả?
Mà Tần Tố San chọn ngay lúc này tấn công cô bằng một loạt tin nhắn, ép cô phải thêm lại wechat mình.
[Tần Tố San]: Mày quên những gì chúng ta giao hẹn trước đấy rồi hả! Không được block đối phương quá nửa tiếng đồng hồ! Nếu không phải mời người đó một bữa.
[Ôn Nguyễn]: Ồn quá, tao đang ngắm trai!
Tần Tố San tức hộc máu.
[Tần Tố San]: Gửi ảnh mau, không thì tình bạn này chấm dứt.
Ôn Nguyễn quan tâm đến tâm trạng bạn thân, mở máy ảnh chụp bừa hai cái rồi úp điện thoại xuống xem tiếp.
“Rầm…”
Động tác của Phó Tri Hoán rất nhanh gọn, góc áo tung bay, xen lẫn trong tiếng ma sát còn có tiếng gió gào.
Sau đó là âm thanh vang lên như có vậy gì đó chạm đất. Hai vai Trần Giáo đụng đất trước, phần lớn diện tích phần lưng cũng vậy.
“Bắt đầu áp!”
Nhưng không chờ trọng tài đếm đủ 25 giây, Trần Giáo tự biết mình không thể thay đổi kết quả, giãy dụa cũng vô ích nên đành đầu hàng: “Tôi thua.”
Phó Tri Hoán nghe vậy lập tức thu tay, chắp tay làm tư thế đáp lễ tiêu chuẩn.
Xung quanh yên tĩnh khoảng mấy giây, sau đó một tràng vỗ tay bùng lên.
Có vài người sớm đã khó chịu với dáng vẻ vênh váo của Trần Giáo sau khi anh ta cầm giải thưởng, giờ có cơ hội tức khắc mượn tiếng vỗ tay vang dội phát tiết sự bất mãn của bản thân.
“Tiểu Trần, thua không sao cả.”
Chú Triệu đi tới vươn tay nâng Trần Giáo dậy, bắt đầu sắm vai phản diện nói: “Cậu rất tài năng, về sau nên khiêm tốn mới có khoảng trống tiến bộ.”
Trần Giáo tức nghẹn nhưng không thể không phục, gật đầu, tiến lên một bước vươn tay với Phó Tri Hoán: “Xin cảm ơn sự chỉ bảo của ngài Phó.”
Phó Tri Hoán cúi đầu nhìn cánh tay đang vươn ra của Trần Giáo, cười khẽ, đưa tay nắm hờ: “Không cần cảm ơn.”
Dứt câu, anh hơi đổ người về phía trước, ghé vào tai Trần Giáo, thấp giọng nói: “Nhưng mà có cái này cần sửa, tôi làm vậy không phải là để chỉ bảo cậu.”
Trần Giáo sửng sốt.
Phó Tri Hoán mím nhẹ môi, khóe miệng hơi nhếch lên rồi đứng dậy.
Bộ trang phục Judo bị mồ hôi thấm ướt, dính vào cơ thể phác họa rõ nét phần đường cong lưng gợi cảm.
Lúc này ở khu nghỉ ngơi cũng có vài cô gái ngồi chờ rồi có cả nhân viên nữ của võ quán.
Kể từ lúc Phó Tri Hoán lên sàn đấu, ở đây thường xuyên có tiếng rì rầm bàn tán của các thiếu nữ.
Ôn Nguyễn ngồi ở khu đó nghe được rõ mồn một những gì mọi người bàn luận.
“Nói thật, tớ đến võ quán chờ em trai nhiều lần như vậy rồi, chưa lần nào tớ thấy anh chàng nào đẹp trai hơn anh này.”
“Đẹp trai thật, kiểu người như này sau khó mà gặp được lắm. Hay thử tiến lên đi?”
“Thôi, hình như cái chị ngồi kia là người yêu anh ấy.”
“Ây da, không phải. Nãy tôi nghe chị ấy nói chuyện với chú Triệu, chính chị ấy bảo hai người chỉ là bạn bè bình thường mà. Cậu vẫn còn cơ hội đó! Hay là đi lên đưa khăn cho anh ấy?”
Không biết sao, tâm trạng sung sướng của Ôn Nguyễn lập tức tắt ngúm khi nghe vậy, lòng dâng lên chua xót khó nói.
Cảm giác buồn bã ấy hệt như hồi tiểu học biết được đồ ăn ở nông trường của mình bị người khảo sát địa hình trộm mất.
Mà nghĩ lại, hồi tiểu học buồn vậy là biết đồ ăn bị trộm căn bản là đồ của mình. Còn giờ Phó Tri Hoán và cô có quan hệ gì ràng buộc đâu cơ chứ, chả có tư cách được ghen.
Càng nghĩ, Ôn Nguyễn càng buồn khó tả.
Đặc biệt là khi đám người kia nói làm là làm, lập tức bảo người đưa khăn lông tới.
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn Ôn Nguyễn, thấy cô ngồi đấy gục mặt ỉu xìu thì cau mày, nói một câu “xin lỗi” với đối phương rồi cất bước tới chỗ cô.
Ôn Nguyễn nghe có tiếng bước chân tới gần lập tức ngẩng đầu.
Cái cô nàng mới nói ban nãy cũng đã đứng lên, thấy Phó Tri Hoán đi tới chỗ nằm trong phạm vi vươn tay của mình, lập tức giơ tay lên, muốn đưa khăn lông…
Nhưng, Phó Tri Hoán chẳng liếc ngang ngó dọc, khom lưng rất tự nhiên cầm khăn lông Ôn Nguyễn để trên đùi, vắt nó ngang cổ, cầm một góc khăn lau đi lớp mồ hôi trên trán.
Anh lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”
Cô nàng vừa nói thấy thế, xấu hổ khựng lại, hậm hực quay về chỗ.
Hành động của Phó Tri Hoán làm Ôn Nguyễn sững sờ.
Có điều, rất nhanh sau đó cô đã hoàn hồn nhận ra, anh thế này là vô tình hất văng hoa đào vây quanh mình.
Phân tích xong, Ôn Nguyễn vui mừng nhảy nhót.
Cô thay đổi biểu cảm ngay tức khắc, từ mếu máo như sắp khóc thành khóe môi nhếch nhẹ, bắt đầu liến thoắng nịnh nọt: “Không sao! Cảm ơn anh đã ra mặt bênh vực em! Nãy anh đẹp trai kinh khủng luôn ý! Mỗi một cái giơ tay nhấc chân của anh đều mang cảm giác siêu phàm thoát tục, áp đảo tứ phía, phong thái ung dung tự tin! Siêu, siêu, siêu đẹp trai luôn á!”
“…” Nghe Ôn Nguyễn ba hoa chích chòe tâng bốc, Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười.
Anh đưa tay day day huyệt thái dương, mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, khóe môi cong lên cười nhẹ.
Sau đó, anh khom lưng nói chuyện với Ôn Nguyễn, nhẹ nhả từng chữ: “Vậy định cảm ơn tôi như nào đây?”
Hơi thở nóng bỏng thổi đến bên tai, mang lại cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Ôn Nguyễn đơ ra.
Cô chỉ định dùng miệng ba hoa mấy câu tỏ lòng biết ơn thôi mà, anh muốn có quà cảm ơn thật đấy à?
Sau một hồi vò đầu bứt tai suy nghĩ, cuối cùng cô cũng tìm ra được một phương án giải quyết hợp lý: “Thế này đi, để em gửi cho anh bao lì xì 6 đồng nhé?”
Ôn Nguyễn nói là làm, dứt khoát rút điện thoại ra vào wechat gửi bao lì xì nhỏ qua cho anh.
Phó Tri Hoán: “…”
6.66 đồng
Ôn Nguyễn giải thích rằng: “Em cũng hết cách rồi, chỉ gom được 6 đồng thôi. Anh cũng biết rồi đấy, em hơi nghèo.”
Thuận tiện mượn cơ hội này nhấn mạnh thân phận của mình.
Phó Tri Hoán: Hay lắm.
*
“Lên nhà nghỉ ngơi sớm đi, mai chín giờ anh sẽ sang đón em.”
Giang Tử Trầm vẫy tay khom lưng chào hai người rồi khoác cặp chạy xoay người lên tầng.
Cha Giang Tử Trầm không có nhà, giờ cậu được gửi sang nhà mợ chăm.
Tuần nào cha Giang cũng sẽ gửi rất nhiều sinh hoạt phí tới thế nên cậu mợ thằng bé cũng vui lòng thêm bát thêm đũa.
Mãi cho đến khi cha Giang ngã bệnh nằm viện, bọn họ không chiếm được của hời nữa mới nháo nhào muốn tống Giang Tử Trầm đi.
Có điều bọn họ vẫn còn chút lương tâm, chưa nói thẳng cho đứa trẻ biết.
Phó Tri Hoán đứng dựa vào cửa xe chờ trong chốc lát, đến khi thấy đèn trên tầng ba sáng lên mới yên tâm xoay người vào xe.
Ôn Nguyễn ló đầu hỏi: “Không phải anh bảo sẽ đón Simon về nhà mình ở à?”
“Cha Giang Tử Trầm đã qua giai đoạn nguy kịch, cậu thằng bé biết tin lập tức thay đổi thái độ, không cho tôi đón thằng bé đi nữa.”
“Cơ mà chuyện này bọn tôi vẫn sẽ giấu cho đến khi lão Giang xuất viện, dù sao thì tình trạng hiện giờ của anh ấy cũng chưa ổn định hẳn, tôi sợ thằng bé thấy sẽ đau lòng.” Phó Tri Hoán khởi động xe, lạnh nhạt nói: “Người thân của Giang Tử Trầm đổi ý chắc vì muốn tiếp tục bòn rút số tiền sinh hoạt phí kia.”
Đạo lý đối nhân xử thế chưa bao giờ là một vấn đề đơn giản.
Nói là họ hàng nhưng đóng cửa lại đó sẽ là chuyện của hai gia đình khác nhau, nếu không có lợi ích làm tiền đề thì mấy ai nguyện ý làm người tốt chứ.
Bỗng nhiên, Ôn Nguyễn cảm thấy may mắn, may là Giang Tử Trầm chưa biết những chuyện này.
Bằng không, cậu sẽ rất buồn.
*
Giang Tử Trầm ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn theo chiếc xe bên dưới rời đi xong mới đóng cửa lại.
Cậu mở sổ nhật ký của mình ra, lật đến trang trống, cắn nắp bút suy nghĩ hồi lâu mới đặt bút xuống viết.
13/05/2019
Ngày hôm nay trời nắng, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Mình đã quen được một chị gái rất dịu dàng.
Nếu mẹ mình còn sống hẳn mẹ sẽ giống như chị ấy, đối xử với trẻ nhỏ rất nhẹ nhàng lại kiên nhẫn. Cha mình từng nói, mẹ là người cực kỳ dịu dàng luôn.
Chị gái mới quen có vẻ rất thích chú Phó.
Dù chú Phó không thừa nhận nhưng mà theo mình cảm nhận được thì chắc chắn chú ấy có chút xíu xiu thích chị gái kia.
Thật ra, mình đã biết chuyện cha đang nằm viện rồi nhưng không nói cho họ biết. Hình như mọi người đang cố gắng che giấu không muốn mình buồn nên mình cũng vờ như không hay biết để họ không đau lòng.
Hôm nay cậu mợ đối xử với mình rất tốt, hình như không định đuổi mình đi nữa.
Cứ ở một mình trong phòng mãi, mình buồn lắm. Nhưng ngày mai mình sẽ không phải một mình tới công viên giải trí nữa rồi, mình có thể giống các bạn nhỏ khác, ba người cùng đi.
*
Editor có lời muốn nói: Tác giả làm mình lú thật sự luôn ý =)))) mới chương trước còn để Giang Tử Trầm gọi Phó Tri Hoán là anh, chương này viết nhật ký lại cho thằng bé viết vào nhật ký là chú Phó, riết chả biết chú-cháu hay anh-em luôn. Thôi thì chúng ta cứ nhảy số theo tác giả nhé, còn cách xưng hô của Phó Tri Hoán với Giang Tử Trầm vẫn là “anh-em” nha.