Edit: Cải Trắng
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Dòng thời gian vào khoảnh khắc ấy như bị kéo chậm lại, khiến khoảng cách chưa đến hai, ba mét biến thành một bước thật dài.
Ánh mắt Phó Tri Hoán sâu hun hút, hờ hững như xa cả nghìn dặm.
Anh khi ở riêng và lúc làm việc là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng sáng hôm nay, anh còn dùng ánh mắt đượm ý cười nhìn cô nhưng lúc này lại lạnh nhạt như nhìn một người qua đường xa lạ không quen biết.
Phó Tri Hoán chỉ ngưng lại ở chỗ Ôn Nguyễn quan sát mất vài giây liền quay đầu nhìn thẳng phía trước.
Hai người lướt qua nhau.
Ôn Nguyễn cụp mắt, dịch người sang bên cạnh nhường đường.
Đúng lúc đó, ngón tay Phó Tri Hoán chạm nhẹ vào đầu vai cô, anh đè thấp giọng, nói: “Chờ tôi một lát.”
Ôn Nguyễn thoáng giật mình.
Một người từ trước tới nay luôn hờ hững, lạnh nhạt với mọi chuyện xung quanh giờ lại dành chút xíu sự quan tâm cho mình, cho dù ấy là một chuyện nhỏ chẳng đáng là bao nhưng nó vẫn khiến người ta nảy sinh ảo giác.
Cứ như thể chuyện đó đối với anh, không phải là chuyện có thể bỏ mặc.
Ngay lúc ấy, điện thoại của Ôn Nguyễn rung lên liên hồi.
[Tần Tố San]: [hoảng loạn] [hoảng loạn] Mày, báo động đỏ đây! Trả lời mau!
Rất ít khi Ôn Nguyễn thấy Tần Tố San hoảng sợ luống cuống như này.
[Ôn Nguyễn]: Sao thế?
[Tần Tố San]: Nay mày chưa xem vòng bạn bè hả?
[Ôn Nguyễn]: Tao chưa, sao vậy?
[Tần Tố San]: Chuyện mày phản đối liên hôn làm lớn đến mức bỏ nhà ra đi rồi sau đấy còn vác mặt lên TV khiến hơn nửa giới nhà giàu ở thành phố Đồng biết rồi.
[Ôn Nguyễn]: Sau đó thì sao?
Về chuyện bản thân bỏ nhà đi, Ôn Nguyễn thấy cũng chẳng giấu được bao lâu nên không có phản ứng gì.
[Tần Tố San]: Sau đó thì anh họ cậu, Tạ Yếm Trì ấy, phản ứng rất kịch liệt, quyết định noi gương cậu. Mới sáng nay này, trộm tiền trong nhà xong đưa cô người mẫu mình bao nuôi trốn đi, đặc biệt đăng tin đó lên vòng bạn bè, khiến cho đại tiểu thư có hôn ước với anh ấy tức điên lên.
Ôn Nguyễn lặng im trong chốc lát rồi bấm mở vòng bạn bè của anh họ mình lên xem.
Tin đầu tiên trong vòng bạn bè là một bức ảnh tự chụp ở sân bay.
Tạ Yếm Trì trong ảnh ôm cô người mẫu mạng, hất mặt trông vô cùng kiêu ngạo.
Ôn Nguyễn mệt tim: “…”
Anh họ cô là ví dụ điển hình cho kiểu người lăng nhăng hay thả thính. Mới cách đây không bao lâu, người nhà đã ấn định cho anh ấy một vị hôn thê xinh đẹp lại dịu dàng, với hi vọng anh có thể hồi tâm chuyển ý.
Không ngờ làm vậy chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn học theo cô bỏ nhà ra đi.
Trên vòng bạn bè có hai người là bạn chung nên hiện bình luận phía dưới:
[Người qua đường Giáp]: Cậu chủ Tạ, làm vậy không sợ bị cha mắng à?
[Tạ Yếm Trì] trả lời bình luận của [Người qua đường Giáp]: Không! Tôi bảo với ông ấy là tôi sẽ noi gương em họ, học theo những suy nghĩ tiến bộ của phụ nữ thời đại mới! Chống lại liên hôn gia tộc!
Ôn Nguyễn: “…”
Mẹ nó, dám lấy cô làm bia đỡ đạn à?
*
“Đồng chí cảnh sát, đây là toàn bộ thư Lục Kha Trần gửi cho tôi.”
Thái độ của Tần Tất Dương với cảnh sát càng khách sáo hơn lúc nói chuyện với Ôn Nguyễn. Ông đưa chồng thư dày cộm bằng hai tay rồi thu về đặt trên đầu gối, mười ngón tay đan nhau.
Mấy đồng chí cảnh sát ở đó gật đầu nhận lấy rồi hỏi thăm thêm mấy câu theo trình tự bình thường:
“Ông có quen người này không?”
Một cậu cảnh sát trong số đó đẩy ảnh chụp nạn nhân qua cho ông xem: “Cậu ta tên Cố Thần Trình, 18 tuổi, ba năm trước từng là bạn học cùng lớp con gái ông.”
Người trong bức hình tuy nhỏ tuổi nhưng lại để kiểu tóc dập xù xoăn nhẹ khá bắt mắt, thêm nữa là nét mặt cậu ta không hề phù hợp với độ tuổi.
Cố Thần Trình là tên nạn nhân bị chết đuối ở hồ Đông Dương.
Tần Tất Dương cúi đầu nhìn, sau đấy bàn tay đang đặt trên đầu gối siết chặt, mãi cho đến khi khớp xương trắng bệch mới nới lỏng.
Ông nói: “Quen. Sau khi Uyển Uyển xảy ra chuyện, tôi có đến trường học của con bé, lúc ấy mới biết hóa ra người hay bắt nạt con gái tôi là Cố Thần Trình cùng vài tên con trai khác.”
“Khoảng thời gian gần đây ông có gặp cậu ta không?”
“Không, vụ kiện năm đó có đi đến đâu đâu. Cậu biết đấy, tôi…”
Nói đến đây, Tần Tất Dương ngập ngừng, thở dài đánh thượt rồi cất lời nói tiếp, giọng nghe có chút buồn bã: “Hận còn không hết chứ nói gì đến gặp mặt? Hơn nữa tôi không muốn bị cuốn vào những chuyện trong quá khứ nữa, dù sao thì người đã chết cũng không thể sống lại.”
Phó Tri Hoán ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn sang hướng khác của phòng khách.
Ánh mắt anh rất bình thản. Rồi, bất chợt, anh cau mày, cất bước đi về phía phòng bếp.
Vợ và con gái của Tần Tất Dương đang ở trong đó, cẩn thận quan sát tình hình ngoài phòng khách.
Thấy Phó Tri Hoán đi về phía mình, bà Tần mím chặt môi đầy vẻ căng thẳng, vô thức đẩy con gái ra đứng sau để che chắn.
“Đây là tủ để đồ?”
Phó Tri Hoán đi đến chỗ giao giữa phòng khách và nhà bếp thì dừng lại, xoay người nhìn đăm đăm tủ gỗ để đồ.
Trên mặt tủ có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh Tần Tất Dương chụp cùng gia đình mới.
Mỗi một ảnh chụp Tần Tất Dương đều cười rất tươi, từ ánh mắt có thể thấy ông đang vô cùng hạnh phúc.
Bà Tần gật đầu, nói: “Đúng thế, cái tủ này nhà tôi hay dùng để đựng mấy thứ linh tinh nên bên trong bừa lắm.”
“Tôi có thể mở ra xem không?”
“Được, không sao.”
Tự dưng có cảnh sát tới nhà khiến bà Tần rất khẩn trương, chính vì thế, bà càng tích cực phối hợp với họ hơn.
Bà tìm chìa khóa rồi đi tới mở tủ.
Phó Tri Hoán ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát những món đồ trong tủ.
Bên trong quả thật toàn đồ linh tinh, không thì cũng là mấy món như tua vít hay có trong thùng dụng cụ, chưa kể còn có xà phòng mua dự trữ, nhang muỗi chưa dùng đến, hoặc là mấy mấy món đồ điện, cái đồng hồ nhỏ đã hỏng không sử dụng nữa
Phó Tri Hoán nhìn dần xuống dưới, sau đó anh khựng lại trước cuốn album được đặt ở kệ dưới cùng.
Anh đưa tay lấy, mở ra…
Bên trong là ảnh chụp người vợ quá cố và đứa con gái đã mất của Tần Tất Dương. Có ảnh cả gia đình chụp chung và cũng có ảnh riêng của cả vợ và con gái trong sinh hoạt hàng ngày.
Từ nhỏ đến lớn, không thiếu tấm nào.
Từ đó có thể thấy, tuy cuộc sống của Tần Tất Dương còn nghèo khó nhưng ông rất yêu gia đình mình.
Phó Tri Hoán đưa tay sờ gờ sách rồi nâng nhìn…
Cực kỳ sạch sẽ.
Được đặt trong tủ chất đầy những món đồ linh tinh, những thứ khác thì bụi bặm bám đầy nhưng riêng nó lại không vướng hạt bụi nào.
Phó Tri Hoán yên lặng cất album đi, đứng lên lại thuận miệng hỏi: “Chồng bà bình thường đi làm về lúc mấy giờ?”
“Ông ấy là thợ điện. Giờ không phải mùa hè nên thường thì cũng chỉ hay ra ngoài giúp người ta sửa với lắp điều hòa thôi, kiếm không được bao nhiêu. Tính ra thì là có việc mới ra ngoài, không thì ở nhà suốt.”
“Ừm, cảm ơn đã phối hợp.”
Phó Tri Hoán gật đầu, xoay người đồng thời mắt đảo qua phía cửa.
Liếc mắt cái là thấy Ôn Nguyễn mặc váy trắng.
Cô đứng dựa vào tay vịn cầu thang, cúi đầu xem weibo.
Nhưng bản thân lại không quá chú tâm xem những cái đó, ngón tay liên tục lướt trên màn hình, từng dòng chữ đến hình ảnh, chẳng có gì là đọng lại trong đầu cô.
Giờ suy nghĩ của Ôn Nguyễn rất loạn, trong lòng như đâm chồi bén rễ cả bụi tầm ma, khiến cô thấy vô cùng bực bội.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi trong phút chốc rồi lại mở mắt ra, nhấn vào phần tin nhắn của mình và giáo sư Tô, lướt lên trên tìm kiếm gì đó.
Mấy ngày trước, giáo sư Tô có gửi cho cô phương thức liên lạc với Lục Kha Trần.
Lúc ấy, Ôn Nguyễn vẫn còn do dự, không biết có nên nhận vụ án phiền phức mà chẳng đổi được một lời cảm ơn ấy không, ngập ngừng mãi nên đến giờ vẫn chưa nhấn thêm bạn với Lục Kha Trần.
Nhưng ngay giây phút này, cô lại đưa ra một quyết định, nhấn thêm bạn tốt với đối phương.
“Sao em lại tới đây?”
Vừa nhấn thêm Lục Kha Trần, bên tai Ôn Nguyễn vang lên một giọng nói quen thuộc, vẫn là cái ngữ điệu hờ hững mang theo chút lười biếng.
Phó Tri Hoán đứng dựa vào cửa, ánh mắt nhìn cô mang theo sự nghiền ngẫm: “Đây không phải là chuyện em nên tò mò đâu.”
“Em không tò mò, đây là công việc của em.”
Ôn Nguyễn cất di động, tay chống lên tay vịn, đứng thẳng dậy: “Lục Kha Trần là thân chủ của em, vậy nên em cần phải hiểu rõ vụ án này từ đầu đến cuối.”
“Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì Lục Kha Trần đến tìm em là để tố cáo việc bạn học tống tiền mình.”
Phó Tri Hoán bật cười, híp mắt nói: “Có vẻ không liên quan đến chuyện này nhỉ?”
“Kiểm sát trưởng Phó đang thẩm vấn em à? Mà cũng đúng, làm vậy cũng là tuân theo trình tự thôi.”
Ôn Nguyễn không đáp ngay mà cười hỏi ngược lại.
Đụng tới công việc, trước nay cô không bao giờ để bản thân bị thiệt.
“Cho em một lời khuyên.”
Lồng ngực Phó Tri Hoán bật ra tiếng cười trầm, anh đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: “Nếu em đã nhúng tay vào chuyện này thì tôi kiến nghị em nhanh khuyên Lục Kha Trần tự thú đi.”
Nghe vậy, Ôn Nguyễn cụp mắt, không còn nhanh nhảu dẻo miệng như ban nãy.
Giờ mọi chứng cứ đều đang chĩa mũi nhọn vào Lục Kha Trần, cho dù giờ vẫn tồn tại nghi vấn nhưng không thể khẳng định cậu ta không liên quan tí nào tới chuyện này.
Đúng lúc này, có đồng chí cảnh sát nghe điện thoại xong đứng lên đi tới chỗ Phó Tri Hoán, nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Kiểm sát Phó, có tòa soạn đã đăng vụ chết đuối ở hồ Đông Dương lên weibo rồi, đang gây xôn xao dư luận rất lớn.”
*
Người công khai vụ án là weibo có tích chứng thực tên “tòa soạn báo thành phố Giang”.
Trên bài viết, bọn họ không chỉ khái quát tình hình vụ chết đuối ở hồ Đông Dương mà còn nhắc đến kẻ tình nghi số một, Lục Kha Trần.
Không dừng lại ở đó, bọn họ bắt đầu moi lại vụ án ba năm trước liên quan đến cậu ta, trình bày sự việc bằng văn chương lai láng, đọc cứ như là tiểu thuyết trinh thám vậy.
“Ba năm trước có một nữ sinh bị bạo lực học đường gián tiếp hại chết, nơi cô ấy bỏ mạng là hồ Đông Dương. Ba năm sau, nam sinh từng có hành vi bạo lực học đường với cô gái ấy cũng mất mạng ở chính cái hồ đó. Nhìn qua thì hai vụ án này đều giống như là sự cố ngoài ý muốn, nhưng bạn học họ Lục lại xuất hiện ở gần đó ở cả hai vụ.”
“Cái này nên gọi là báo ứng hay sát hại báo thù đây?”
Tin vừa được đăng tải đã hấp dẫn một lượng lớn cư dân mạng quan tâm.
Vụ án ba năm trước đã đi vào quên lãng bị lật lại, thậm chí còn phát sinh ra nhiều luồng phân tích mới từ chi tiết vụ án năm đó.
Đủ loại âm mưu và phân tích được gợi lên, nhưng có một thứ không hề thay đổi đó là phần lớn suy đoán của mọi người, đều nhận định rằng Lục Kha Trần là hung thủ.
“Đã điều tra rõ ràng chưa? Tòa soạn báo này lấy chi tiết thông tin ở đâu ra thế?”
“Bọn này vừa đi hỏi thăm thử đây. Nghe đâu là sáng nay có người gửi thư nặc danh đến hòm thư của tòa soạn. Tuy nội dung chỉ nhắc đơn giản đến vụ án ở hồ Đông Dương, cùng với quan hệ giữa nạn nhân và Lục Kha Trần nhưng với sự nhạy bén của bản thân, phóng viên bọn họ tất nhiên là có thể phỏng theo đấy mà viết một bài cực dài.”
Nhờ sự thổi phồng của truyền thông mà vụ án đã nhận được sự chú ý cao độ từ cư dân mạng chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Hơn nữa, vụ án ba năm trước bị lật lại, mối liên kết rắc rối ấy làm dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Chính vì thế, chỉ cách đây ít phút, bên trên lập tức ra lệnh cảnh sát thành phố Giang phối hợp với viện kiểm sát điều tra rõ trong vòng hai tuần, làm rõ xem đây là sự cố ngoài ý muốn hay là một vụ án có thể khởi tố hình sự.
Cuộc họp khẩn cấp diễn ra đột xuất kết thúc, người tham dự ai nấy đều cau mày, sắc mặt nghiêm trọng lục đục rời đi.
Chỉ có Phó Tri Hoán là không động đậy. Anh tựa lưng vào ghế, tay xoay bút, hai mắt nhắm nghiền, cau mày như đang trầm tư nghiền ngẫm gì đó.
“Kiểm sát Phó, muộn rồi về thôi.”
Có đồng nghiệp rời đi trước thấy vậy liền khuyên.
Lúc này, Phó Tri Hoán mới mở mắt. Anh gật đầu, chỉnh lại cổ áo rồi đứng lên nói: “Ừm.”
Cậu đồng nghiệp kia cười, sóng vai đi cùng anh ở hành lang bên trong viện kiểm sát.
“Anh đừng lo lắng quá, viện kiểm sát chúng ta cứ làm tốt trách nhiệm của công tố là được, những việc khác không cần quan tâm đâu. Hơn nữa, với kinh nghiệm có được từ các vụ án bản thân xử lý, tôi dám chắc Lục Kha Trần không thoát khỏi liên can, có chứng cứ chỉ là việc sớm muộn, để bên cảnh sát lo.”
“Ừm, tôi hiểu.”
Phó Tri Hoán cụp mắt, lịch sự đáp lại mấy câu rồi quay người trở về văn phòng.
Lúc này, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối hẳn, xa xa có tòa nhà cao tầng vẫn lập lòe ánh đèn, khiến mọi thứ trở nên quạnh quẽ, đìu hiu.
Phó Tri Hoán ngả lưng lên ghế da, mệt mỏi nhắm mắt, tay liên tục xoa mi tâm để giảm căng thẳng.
Quả thật, xét từ góc độ nào cũng có thể nhận định Lục Kha Trần liên quan đến cái chết của Cố Thần Trình.
Nhưng, ngay từ lúc bắt đầu vụ án, Lục Kha Trần không hề có ý định đứng ra rửa sạch hiềm nghi của bản thân, việc cậu ta làm hoàn toàn ngược lại, như thể muốn chiêu cáo thiên hạ mình là hung thủ.
Nghĩ vậy, anh nhíu mày, mở mắt ra.
Anh ngồi dậy vơ lấy chiếc điện thoại nằm trên bàn, gọi đi: “Giúp tôi điều tra xem vụ án bạo lực học đường gián tiếp dẫn đến cái chết của Tần Uyển ba năm trước còn có người nào tham gia.”
Ngoài cửa sổ có chim đậu trên nhánh cây, lá cây xào xạc tạo thành tiếng ồn nho nhỏ.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Phó Tri Hoán trầm hơn hẳn.
Nếu Lục Kha Trần không có ý định che giấu việc mình là hung thủ thì sao lại không đứng ra nhận tội hay tự thú?
Hay là do cậu ta vẫn còn kế hoạch chưa hoàn thành?
Với cả, nếu anh đoán không sai thì mục đích của Lục Kha Trần không chỉ đơn giản là báo thù.
Cậu ta muốn cho chuyện này được biết đến nhiều hơn, gây sóng to gió lớn, làm cho người dân cả nước phải chú ý đến mình.
Lục Kha Trần muốn xuất hiện thật hoành tráng trước mặt bọn họ, mang đến một màn biểu diễn xuất sắc.
*
Sau khi rời khỏi nhà Tần Tất Dương, Ôn Nguyễn không về căn chung cư của Phó Tri Hoán mà lộn lại văn phòng luật sư.
Giờ này thì trong văn phòng chẳng còn ai, bóng đêm u ám bao trùm tựa như một con dã thú đang ngủ say, làm lòng người dấy lên nỗi lo sợ, bất an.
Ôn Nguyễn vươn tay ấn bật đèn đại sảnh.
Cô quay về đây đơn giản là vì môi trường nơi làm việc sẽ khiến cô tư duy sâu sắc hơn.
Phó Tri Hoán nói đúng.
Nếu Lục Kha Trần là tội phạm thì với tình hình như bây giờ, để cậu ta đến tự thú có thể giúp cậu ta có được mức giảm án phạt tốt nhất.
Nhưng…
Ôn Nguyễn lôi di động ra, nhấn mở wechat xem thử.
Lục Kha Trần vẫn chưa đồng ý lời mời kết bạn của cô.
Cô rũ mắt, ánh mắt mê man mơ hồ.
Phó Tri Hoán nói đúng, cô và Lục Kha Trần chưa chính thức thiết lập mối quan hệ giữa người ủy thác và người được ủy thác, thế nên cô hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc vụ án này.
Có điều, nghĩ đến những bức ảnh kia, cộng thêm chuyện Tần Tất Dương kể, trong lòng Ôn Nguyễn dần hình thành một suy nghĩ.
Từ lúc biện hộ cho Lục Kha Trần vào ba năm trước, Ôn Nguyễn đã nhìn ra được, với tính cách của cậu, lớn lên không thể nào thành kẻ đi bắt nạt người khác.
Nhưng lúc ấy Lục Kha Trần lại một mực nhận rằng lỗi do mình, khiến cô cảm thấy ở đây chắc chắn có điều khó nói.
Đến hiện tại, nếu người thật sự do Lục Kha Trần giết thì bí mật ba năm trước cũng đã đến lúc lộ diện.
Ôn Nguyễn không muốn bỏ mặc Lục Kha Trần.
Ba năm trước, tuy cô thắng vụ kiện nhưng lại khiến nó trở thành khúc mắc cả đời của mình.
Tuy Lục Kha Trần được phán vô tội, nhưng cô biết kể từ khi Tần Uyển qua đời, cậu chưa từng được đặc xá.
“Làm việc hăng say thế? Tối muộn như này rồi vẫn còn ngồi ở văn phòng. Chăm chỉ vậy có phải sếp em nên thưởng lớn cho nhân viên của mình không?”
Đột nhiên, một giọng nam đầy chọc ghẹo vang lên sau lưng Ôn Nguyễn.
Từng câu từng chữ trong lời người đàn ông kia đều mang ngữ điệu soi mói, nghe là có cảm giác người này rất hay bỡn cợt, đùa giỡn, nó khiến sống lưng Ôn Nguyễn cứng đờ, chết sững tại chỗ.
Cô quay đầu nhìn. Quả nhiên, đối diện xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Người đàn ông đứng tựa vào cửa văn phòng luật sư, miệng ngậm điếu thuốc, toàn thân từ trên xuống dưới là hàng hiệu, toát lên khí chất của một công tử nhà giàu.
“Sao thế? Nhìn thấy anh họ sao mặt lại buồn xo thế kia? Sợ anh bắt em về à?”
Tạ Yếm Trì nhướn mày, bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, tiện tay ấn tắt cho vào thùng rác bên cạnh rồi đứng thẳng dậy, đi vào trong: “Lấy cho anh cốc nước, ngồi máy bay cả ngày trời mệt quá.”
Anh ta tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, thả lỏng toàn thân như thể người không xương: “Đúng rồi, lấy nước lạnh nhé.”