Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 40: Chương 40




Edit: Cải Trắng

Ôn Nguyễn ung dung giơ tay lên xem đồng hồ, chậm rãi nói: “Ôi tôi xin lỗi nhé, tôi rất muốn trò chuyện thêm với cô Hạ nhưng mà giờ muộn mất rồi, không thể để ông Tần đợi lâu được.”

Nói đến đây, cô không quên mỉm cười đưa tay với Hạ Tử Cầm: “Vậy thì, hẹn gặp lại lần sau nhé.”

Hạ Tử Cầm nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nhìn người trước mặt cười tít cả mắt, gương mặt tươi rói. Nhưng cô ta vẫn phải cố nặn ra một nụ cười, đưa tay bắt lại: “Ừm, hẹn gặp lại.”

Có lẽ vì trong lòng đang sẵn cơn giận, lực tay cô ta cũng lớn hơn, như đang mượn cơ hội để phát tiết tâm trạng.

“A!”

Ôn Nguyễn cau mày, hừ nhẹ một tiếng rồi rút tay về.

Hạ Tử Cầm biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn mỉm cười lịch sự, giả đò quan tâm hỏi: “Cô sao thế? Ban nãy tôi không chú ý nên dùng lực hơi mạnh, có phải tôi làm đau cô Ôn rồi không?”

“À, không có gì đâu.”

Ôn Nguyễn cười nhẹ, nâng tay lên để cho Hạ Tử Cầm thấy miếng băng cá nhân dán trên tay mình, lơ đãng nói: “Sức cô Hạ không lớn lắm đâu. Chẳng qua là vừa rồi tôi cọ phải vết thương đêm qua, do tôi không cẩn thận làm vỡ bình hoa ở nhà anh Phó Tri Hoán xong lại tì tay lên mảnh vỡ.”

“Đêm qua.”

“Nhà Phó Tri Hoán.”

Lúc nói đến từ khóa, cô không quên nhấn nhá thêm chút cảm giác vô tội và vô ý vào bên trong câu từ.

Tức muốn tăng xông.

Sắc mặt Hạ Tử Cầm thay đổi, nhạy bén bắt được trọng tâm câu nói.

“Tất cả cũng tại tôi hấp tấp, nhưng mà hết cách rồi…”

Ôn Nguyễn nói đến đây thì cười híp mắt lại, trông rõ là vô tội, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng: “Ai bảo tôi là cô tiểu thư yếu ớt mong manh chứ.”

Tuy chỉ là một câu nói tự châm chọc bản thân bình thường nhưng Hạ Tử Cầm nghe vẫn hiểu Ôn Nguyễn đang kháy đểu.

Chắc chắn là cô đã nghe được lời bình luận ban nãy nên giờ cố tình chọc trúng chỗ đau của cô ta.

Giờ thì đến cả câu tạm biệt cho có thôi Hạ Tử Cầm cũng không có tâm trạng nói. Cô ta mím chặt môi, siết tay lại, để móng tay găm vào lòng bàn tay.

Một lúc sau, cô ta xoay người mở cửa xe ngồi vào rồi đóng sầm cửa lại, như đang phát tiết cho hả giận: “Lái xe!”

Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn theo chiếc xe màu đen chạy khỏi ngõ nhỏ, môi nhếch nhẹ, dẫm giày cao gót đi vê phía trước.

Con yêu quái cấp thấp này nhàm chán quá.

Tố chất tâm lý của chị gái ấy không ổn tí nào.

*

Ngồi trò chuyện với Tần Tất Dương, phân tích kỹ càng về vụ kiện tụng sắp tới xong cũng đã hơn 12 rưỡi trưa.

Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì vụ kiện này sẽ do Ôn Nguyễn đảm nhận.

Ôn Nguyễn nhận vụ án xong chỉ báo chuyện này về văn phòng, nộp hồ sơ theo đúng trình tự chứ không tuyên bố công khai.

Dù sao thì chuyện này cũng đụng chạm đến nhiều gia đình, với cả Tần Uyển đã qua đời, loại chuyện có liên quan đến danh dự mà phát tán lên mạng xã hội thì rất dễ khơi gợi lòng hiếu kỳ của một số người.

Theo như tìm hiểu, nhóm người Từ Bân Duệ đã phát tán ảnh chụp trong một nhóm nội bộ, nhỡ xảy ra chuyện rồi có người đào lại cũng không ổn, đây không phải là thứ mà gia đình cô bé muốn nhìn thấy.

Thế nên, Ôn Nguyễn không muốn dùng chuyện đó để tuyên truyền.

Sau khi chào tạm biệt Tần Tất Dương, Ôn Nguyễn đến trung tâm thương mại gần đó dùng bữa rồi nhân tiện dạo quanh làm mới tủ mỹ phẩm của mình.

Tần Tố San gọi điện tới cho cô: “Tối nay đi ăn với tao không? Nhân tiện chúc mừng mày nhận vụ án mới luôn.”

“Không đi.”

Ôn Nguyễn uống ngụm trà sữa trân châu, nói: “Tối nay tao phải ăn cơm với Phó Tri Hoán rồi.”

Tần Tố San cười khẩy: “Mày có biết đã bao lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm với nhau không? Đàn ông quan trọng hơn bạn thân hả?”

Ôn Nguyễn: “Ơ không phải, sao tự dưng mày lại sinh ảo giác, cảm thấy bản thân quan trọng hơn trai đẹp thế?”

Tần Tố San lặng thinh, sau cùng quyết định dừng cái chủ đề tự rước nhục vào thân này: “Thế có nghĩa là tối nay mày sẽ ngoài ăn tối với kiểm sát trưởng Phó hả? Mày được đấy Ôn Nguyễn, mới bao lâu mà đã cua được chàng rồi.”

“Không, tao sẽ xuống bếp nấu.” Cuối cùng, Ôn Nguyễn còn trịnh trọng bổ sung: “Muốn có được trái tim của người đàn ông trước hết phải nắm được cái dạ dày của anh ta. Thế nên tao sẽ tự mình xuống bếp, tranh thủ tóm lấy.”

Tần Tố San im lặng trong giây lát: “Nói thật nhé, ngoài mì gói với cả mì cà chua trứng ra thì mày chẳng nấu được cái gì hết. Mày không định để kiểm sát trưởng Phó sống qua đêm nay à?”

“Sao mồm mày xui thế? Cúp mày đây.”

Tuy Ôn Nguyễn cúp điện thoại nhưng rất nghiêm túc suy nghĩ câu nói vừa rồi của Tần Tố San.

Quả thật ngoài nấu mì ra, cô không biết làm ra món gì ăn được.

Vì thế cô mua đồ ăn sẵn về, chờ gần đến giờ Phó Tri Hoán tan làm gọi thêm tí cơm hộp nữa rồi bày sẵn ra đĩa là xong.

“Mình mua” nghĩ rộng ra thêm chút là thành “mình làm” mà.

Ôn Nguyễn quyết định làm theo những gì vừa nghĩ. Sau đó, lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ trang trí, đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Ngay từ đầu cô đã cảm thấy cách bày trí trong nhà Phó Tri Hoán rất đơn điệu, hay là cô mua chút đồ trang trí về nhỉ? Nhỡ đâu làm vậy sau này lúc ở nhà nhàm chán, Phó Tri Hoán nhìn mấy món như búp bê vải, chuông gió gì gì đó lại nhớ đến cô.

Thế là, Ôn Nguyễn xách túi lớn túi nhỏ về nhà, bắt đầu công cuộc bày trí.

Sau gần một tiếng đồng hồ bận rộn, cô đứng ở phòng khách tự đánh giá thành quả lao động của mình.

Ban đầu, màu sắc chủ đạo nhà Phó Tri Hoán là hai màu trắng đen, mang đến người ta cảm giác lạnh lẽo, giờ được điểm thêm chút đồ trang trí màu sắc tươi tắn nên trông có sức sống hơn hẳn.

Trông giống như không gian băng giá được đón ánh mặt trời, cái ấm áp ập tới xua tan đi giá lạnh.

Hoàn hảo!

Ôn Nguyễn kiêu ngạo hất cằm, ngẩng đầu lên tiện thể xem đồng hồ luôn.

Phó Tri Hoán sắp tan làm rồi.

Ôn Nguyễn nhanh chóng đi đặt thêm mấy phần cơm hộp, bỏ thức ăn chín mình mua sẵn vào lò vi sóng hâm nóng, cuối cùng trang trí thật tinh tế những món ăn bày biện trên đĩa, tiện thể vứt luôn túi đựng đi, giả bộ như tất cả do mình làm.

Xong xuôi, cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi yên trên sofa kiên nhẫn chờ Phó Tri Hoán về nhà.

Nhưng chờ mãi, chờ mãi, tới khi đã muộn hơn so với thời gian dự tính nửa tiếng, cô vẫn chưa thấy Phó Tri Hoán về.

Ôn Nguyễn cau mày.

Không lẽ anh có việc đột xuất?

Cô nhấn mở wechat, phần tin nhắn của hai người đang dừng lại ở cuộc trò chuyện sáng nay.

Hay anh bận quá?

Ôn Nguyễn thử gửi một tin nhắn qua.

Mười phút sau, vẫn như đá chìm đáy biển.

*

Một tiếng trước.

Trước khi tan làm, lãnh đạo mở cuộc họp những người phụ trách vụ án của Lục Kha Trần, nói thêm về các việc cần làm trong thời gian sắp tới.

Tan họp, Triệu Tử Thâm khoác vai Phó Tri Hoán nói: “Đi không? Ra ngoài xõa một bữa đi? Lâu lắm rồi chưa ăn cơm cùng nhau.”

“Không được.” Phó Tri Hoán xem đồng hồ: “Tối nay tôi có hẹn.”

Triệu Tử Thâm chớp mắt: “Có hẹn với chị gái luật sư cùng nhà đúng không?”

Phó Tri Hoán liếc anh ta một cái, không nói gì.

Triệu Tử Thâm nở nụ cười gian manh: “Ây dà, trước đây kiểm sát trưởng Phó còn mạnh mồm nói với tôi là một tuần sau tôi sẽ bắt cô ấy đi với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, tàn nhẫn. Bây giờ thì sao? Rung động rồi đúng không?”

Phó Tri Hoán dừng chân, quay đầu híp mắt, bình tĩnh nhìn chăm chăm Triệu Tử Thâm, không nói gì.

Rồi Triệu Tử Thâm là người đầu hàng trước, rụt cổ nói: “Sao thế?”

“Cậu có còn nhớ chuyện hồi đại học năm thứ ba, sau khi chia tay bạn gái cậu uống say không? Lúc đó cậu đã ôm cột giường khóc lóc gọi nó là em yêu cả đêm.”

Nói đến đây, Phó Tri Hoán thoáng ngừng, rồi nhẹ nhàng bổ sung: “Không nhớ cũng không sao, tôi quay video lại rồi.”

Triệu Tử Thâm: “…”

Phó Tri Hoán: “Vừa rồi cậu nói cái gì ý nhỉ?”

Triệu Tử Thâm: “Tôi xin lỗi.”

Khiêu khích thất bại trong phút chốc.

Mãi cho đến khi Triệu Tử Thâm thấy Phó Tri Hoán nhấn mở khóa xe mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, mở cửa xe đặt mông ngồi vào: “Cho tôi đi ké xe nhé? Tôi không lái xe tới, giờ tan tầm khó bắt xe quá.”

Phó Tri Hoán vứt chìa khóa cho anh ta: “Được, cậu lái.”

Triệu Tử Thâm bắt lấy: “Được thôi.”

Không đợi Triệu Tử Thâm kịp ngồi vào ghế lái, đằng sau chợt vang lên một giọng nữ hết sức dịu dàng: “Em chào hai anh, cảnh sát Triệu, kiểm sát trưởng Phó.”

Hai người quay đầu.

Cô gái đứng phía sau tên Bành Mạnh Ngâm, là người của phòng kiểm nghiệm dấu chân, khá thân thiết với Triệu Tử Thâm. Tuy cũng từng gặp Phó Tri Hoán vài lần nhưng hai người không giao tiếp gì nhiều.

Trong vụ của Lục Kha Trần, cô nàng có đi theo thầy giáo đến hồ Đông Dương để kiểm nghiệm vết chân, lần này tới đây đơn giản chỉ là thầy muốn cô tiếp xúc nhiều hơn với công việc.

Triệu Tử Thâm đứng tựa vào cửa xe, cười nói: “Đàn em, em chưa về à?”

Bành Mạnh Ngâm mỉm cười: “Dạ, giờ em gọi xe về đây.”

Triệu Tử Thâm sửng sốt, nhìn chùm chìa khóa xe trong tay, gãi đầu khó xử.

Anh ta nhớ chỗ Bành Mạnh Ngâm ở cách đây không xa, nếu đã gặp con gái nhà người ta rồi mà không đưa về được một đoạn cũng hơi ngại.

Triệu Tử Thâm liếc mắt dò xét Phó Tri Hoán: “Lão Phó, cho bạn bè chút mặt mũi đê!”

Phó Tri Hoán gõ vào cửa sổ xe, ngước mắt, lạnh nhạt nói: “Cậu tự quyết định đi, nhưng tôi muốn về nhà trước bảy giờ, không thể để cô gái nhỏ chờ lâu.”

Có người ở nhà đợi cái khác hẳn.

Triệu Tử Thâm liếc mắt nhìn thời gian, dù sao thì đường về nhà mình với Bành Mạnh Ngâm cũng tiện, chắc không lâu lắm đâu.

Sau cùng, anh ta mở miệng nói: “Đàn em, đi thôi, bọn anh đưa em về.”

*

Bành Mạnh Ngâm ngồi ở hàng ghế phía sau, nghe hai người ngồi đằng trước nói chuyện câu được câu chăng, thế rồi, cô nàng ngước mắt lên, mượn kính chiếu hậu nhìn bóng dáng Phó Tri Hoán phản chiếu trên đó.

Khóe môi cô nàng cong nhẹ.

“Khụ.”

Triệu Tử Thâm liếc mắt phát hiện biểu cảm của Bành Mạnh Ngâm, húng hắng ho một tiếng rồi cười nói: “Đàn em, em đừng nhìn chăm chăm kiểm sát trưởng Phó nhà chúng ta nữa, cậu ta có người chờ ở nhà rồi đấy.”

Bành Mạnh Ngâm thu hồi tầm mắt, cúi đầu cười nhẹ, sau đó tự sờ khóe môi mình: “Ấy? Kiểm sát trưởng Phó có bạn gái rồi à?”

“Cái này em phải hỏi cậu ta?” Triệu Tử Thâm bật cười, nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh: “Đang hỏi cậu đấy. Đến mức này rồi ngoài bạn gái ra thì có thể là gì nữa.”

Phó Tri Hoán quay sang nhìn Triệu Tử Thâm. Anh không nói gì cả, cứ bình tĩnh nhìn chăm chăm thôi.

Triệu Tử Thâm giật mình ngồi thẳng lưng: “Coi như tôi chưa hỏi.”

Phó Tri Hoán cười nhẹ, thôi nhìn anh ta. Nhưng đúng lúc đó, anh nhạy bén phát hiện ra ở chỗ nút giao có đèn giao thông, có một chiếc xe màu đen nhỏ đang di chuyển với tốc độ không bình thường lao thẳng về phía mình.

Anh cau mày, kêu lên: “Triệu Tử Thâm, phía bên phải.”

Triệu Tử Thâm ngước lên cái cũng phát hiện chiếc xe đen đang tới gần, lập tức đánh tay lái chuyển hướng.

“Rầm!”

Thời gian quay xe quá ngắn, cuối cùng vẫn bị chiếc xe kia đụng phải.

Bị đụng vào ghế bên cạnh chỗ lái xe, là ghế Phó Tri Hoán ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.