Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 43: Chương 43




Edit: Cải Trắng

Video thu được từ camera cho thấy…

Ôn Nguyễn trở về vào khoảng hơn hai giờ chiều, sau đấy cô bận rộn bóc những món đồ trang trí ra, hết dẫm lên ghế rồi lại nhón chân bày trí căn phòng.

Lắm lúc mệt quá thì cô trộm lười một chút, nằm ườn trên sofa ăn mấy miếng bánh quy, chờ hồi sức liền đứng dậy tiếp tục công cuộc trang trí.

Tiếp đó nữa, lúc gần tới giờ cơm, cô đã đặt mua cơm hộp rồi hâm nóng lại mấy món ăn mua tại một quán khá quen thuộc với anh, đắc ý bỏ giấy gói bày biện lên bàn. Không chỉ vậy, cô còn mua thêm hoa để cắm vào bình cho đẹp.

Sau đó, cô ngồi chờ anh, chờ mãi và chờ mãi.

Từ sáu giờ tối tới mười một giờ đêm.

Thỉnh thoảng, cô sẽ nhón chân trông mắt ra ngoài cửa sổ quan sát, đôi lúc thì ôm gối cuộn tròn người vào một góc trên sofa. Lát sau, cô ra vuốt ve bộ lông mềm mại của Bá Tước, tiện thể nó ăn thức ăn cho mèo. Chốc chốc lại đi vào phòng bếp mang đồ ăn đi hâm nóng.

Phó Tri Hoán chăm chú theo dõi video thu được từ camera trên máy tính, ánh mắt anh sâu hun hút, tay siết chặt lại đến mức nổi gân xanh.

Kể từ sau khi nuôi Bá Tước, anh đã lắp một cái camera ở khu vực công cộng, mọi hình ảnh thu được từ camera sẽ chuyển hết dữ liệu về máy tính xách tay của anh.

Cô gái nhỏ đã đợi anh rất lâu, gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ để đợi anh về.

Phải tới hơn mười một giờ đêm, Ôn Nguyễn mới nhảy xuống khỏi sofa đi tới chỗ huyền quan.

Tiếp đấy, Bành Mạnh Ngâm bước vào.

Phó Tri Hoán không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ nhưng sau khi Bành Mạnh Ngâm rời đi, Ôn Nguyễn đã ngồi thụp xuống như bị rút hết sức lực toàn thân. Cô xoa khóe mắt, bả vai rung rung liên hồi.

Nhìn vô cùng đau lòng.

Tựa như có bàn tay ai đó bóp nghẹt lục phủ ngũ tạng, khiến cho lồng ngực Phó Tri Hoán nghẹn ứ khó chịu. Sự bức bách ấy cộng thêm cảm giác đè nén làm cổ họng anh căng chặt, suýt chút nữa thì không thở nổi.

Anh không muốn thấy Ôn Nguyễn khóc như vậy.

Hơn nữa lại còn là vì mình.

Sau đấy, tới khoảng 12 giờ đêm, Ôn Nguyễn thu dọn xong hành lý và mở cửa thêm lần nữa.

Cho dù độ phân giải có hơi thấp nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Phó Tri Hoán đã nhận ra ngay người đứng ngoài cửa là ai…

Người này chính là bạn trai cũ của Ôn Nguyễn, hai người mới chạm mặt nhau cách đây không lâu.

Phó Tri Hoán thấy anh ta đưa tay nhận lấy vali hành lý trong tay Ôn Nguyễn, xoa đầu cô an ủi rồi cả hai một trước một sau rời khỏi căn nhà.

Thấy Ôn Nguyễn đang bước bỗng khựng chân, đặt chìa khóa lên tủ giày rồi mới quay người rời đi.

Căn phòng trở lại vẻ yên ắng.

Chỉ còn mỗi Bá Tước đứng tại chỗ, nó đi lòng vòng ở huyền quan trước cửa lớn hai lần, sau đó co người nằm sấp xuống, phe phẩy đuôi trông hết sức đáng thương.

Ngôi nhà giờ trống rỗng chẳng còn ai. Chiếc chuông gió Ôn Nguyễn treo lên trước đấy khẽ lay động theo gió, cách màn hình vẫn cảm nhận được tiếng vang thanh thúy.

Phó Tri Hoán nhắm mắt lại, tay đặt lên nắp máy tính, thô bạo đóng sập màn hình lại.

“Bộp!”

Âm thanh lớn đột ngột vang lên làm Triệu Tử Thâm khom lưng ngồi bóc cam bên cạnh giật nảy mình. Anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc máy tính như sắp “nát nhừ” tới nơi, vội vàng bỏ nó qua một bên: “Ông tổ của tôi ơi, sao cậu lại trút giận lên cái máy tính như thế hả? Chẳng qua là cô gái nhỏ giận dỗi thôi mà, cậu chịu khó dỗ dành cô ấy tí là được thôi.”

Phó Tri Hoán không nói gì. Anh cúi người lấy tay chống trán, khàn giọng nói: “Lão Triệu, cậu ra ngoài đi, tôi muốn ở đây một mình.”

Triệu Tử Thâm ngạc nhiên, đứng sững tại chỗ liếc mắt nhìn Phó Tri Hoán xong thở dài, xoay người đi về hướng cửa phòng, đồng thời thầm cảm thán trong lòng.

Tính cách Phó Tri Hoán vẫn hệt như hồi đại học, rất lạnh nhạt. Lúc ấy, mọi người trong ký túc xá còn đánh cược với nhau rằng, xác suất sau này anh thích một người còn thấp hơn cả xác xuất sau này anh xuống tóc làm hòa thượng.

Ai mà ngờ được hiện tại anh lại vì cô gái nhỏ giận mà biến thành như thế này.

Bầu không khí trong phòng trở nên yên ắng.

Phó Tri Hoán lặng người đi mất một lúc rồi ngồi thẳng dậy, tựa đầu vào vách tường.

Anh nâng tay lên vắt ngang qua trán, hai mắt nhắm nghiền, huyệt thái dương lại nhói lên đau đớn.

Một lúc sau, anh mở mắt, cầm cái di động bên cạnh lên gọi điện cho Phó Minh Hoành.

Phó Minh Hoành nhận cuộc gọi ngay tức khắc: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Em có biết lúc nghe tin em gặp tai nạn giao thông, cha mẹ suýt chút nữa đã đặt vé bay tới ngay trong đêm trói em mang về thành phố Đồng không hả? May mắn là sau đó anh đã khuyên được hai người họ đấy. Thế nào rồi? Có gặp vấn đề gì lớn không? Không để lại di chứng chứ? Có bị mất bộ phận nào trên cơ thể…”

“Anh.” Phó Tri Hoán cất giọng gọi, giọng khàn đến đáng sợ.

Phó Minh Hoành giật mình: “Sao thế?”

Phó Tri Hoán: “Bạn trai cũ của Ôn Nguyễn là ai?”

“…” Người đầu kia điện thoại im lặng mất một lúc lâu.

Phó Minh Hoành hít sâu một hơi, nói: “Phó Tri Hoán, câu đầu tiên em nói với anh sau khi tỉnh dậy từ tai nạn xe cộ là hỏi về phụ nữ hả?”

“Với cả, cô con gái nhà họ Ôn đó làm gì có bạn trai cũ?”

“Nếu em ấy mà từng có người yêu cũ thì bác Ôn cũng không đến mức sầu thối ruột xong ngày nào cũng qua tìm cha mình mượn rượu giải sầu.”

Phó Tri Hoán: “?”

Ý là sao?

Phó Minh Hoành nhìn đi nhìn lại hình được Phó Tri Hoán cắt ra từ băng ghi hình gửi qua. Sau vài lần xác nhận, anh ta khẳng định bằng giọng chắc nịch rằng: “Em bị cậu ta lừa rồi. Cậu ta là Tạ Yếm Trì, anh họ của Ôn Nguyễn đấy. Có điều, anh khuyên em không nên trêu chọc cậu ta. Đừng đánh giá cậu ta qua vẻ bề ngoài, cậu ta không vô hại như dáng vẻ công tử bột của mình đâu. Đến cả anh còn không thể cứng đối cứng với cậu ta nữa.”

“…”

Phó Tri Hoán: “Anh có cách nào liên lạc được với Tạ Yếm Trì không?”

Phó Minh Hoành: “Tự dưng em hỏi cách liên lạc với cậu ta làm gì?”

Phó Tri Hoán đưa tay nhéo ấn đường, nói bằng giọng đầy bất đắc dĩ: “Anh ta bắt cóc cô gái nhỏ nhà em, dĩ nhiên em phải tìm để đòi về rồi.”

*

Cuộc vui cuối cùng vì Tạ Yếm Trì nổi cáu mà bầu không khí thay đổi.

Nhưng ở đây chẳng ai đủ tầm để đắc tội với ông lớn này, thành ra bọn họ chỉ ở chơi thêm một lúc, sau đấy đều tự giác tan cuộc.

Đúng lúc này, Tạ Yếm Trì nhận được một cuộc gọi.

Nó đến từ một dãy số lạ, không có tên trong danh bạ của anh.

Anh híp mắt suy ngẫm trong chốc lát. Và rồi có vẻ như anh đã đoán ra gì đó, nghiêng đầu bật cười ấn nhận cuộc gọi.

“Ôn Nguyễn đang ở chỗ anh?”

Cách điện thoại vẫn có thể cảm nhận được khí thế đáng sợ và sự uy hiếp.

Tạ Yếm Trì bật cười. Anh khom lưng lấy bao thuốc đặt trên bàn trà, rút một điếu ra ngậm bên miệng và châm lửa: “Tìm được số tôi rồi à, Phó Luật?”

“…”

Phó Tri Hoán không hề thấy ngạc nhiên khi Tạ Yếm Trì biết được thân phận của mình. Anh cụp mắt, giọng nói cũng theo đó mà bình tĩnh hơn: “Tôi muốn đón cô gái nhỏ về nhà.”

“Tôi biết chuyện bên cậu là ngoài ý muốn nhưng nó chẳng liên quan gì tới tôi cả. Nhà chúng tôi trước giờ đều không quan tâm đến người ngoài, chỉ bênh vực người nhà.”

Tạ Yếm Trì đứng dậy, tay đút túi quần đi tới trước cửa sổ sát đất: “Phó Luật, gia thế của cậu ra sao tôi biết rõ, đến cả chuyện xảy ra hai mươi năm trước tôi cũng biết một chút. Cậu là người có nỗi khổ riêng, đối với cậu mà nói thì có rất nhiều việc cực kỳ quan trọng không thể bỏ mặc. Vậy giờ đây tôi muốn hỏi thử, trong tất cả những việc quan trọng của cậu, em gái tôi xếp hạng mấy?”

Mỗi một âm tiết bật ra từ miệng, Tạ Yếm Trì đều cố tình kéo dài giọng, ngữ điệu nhẹ tênh nhưng cực kỳ nghiêm túc: “Thế nên, dựa vào đâu mà tôi phải tin tưởng cậu sẽ không làm Ôn Nguyễn khóc như hôm nay?”

Người đầu bên kia im lặng mất một lúc lâu.

Đương lúc Tạ Yếm Trì cười khẽ, chuẩn bị kết thúc cuộc gọi thì Phó Tri Hoán cất lời, đáp lại bằng giọng nói cực kỳ kiên định và bình tĩnh, từng từ đều mang theo sức nặng.

Phó Tri Hoán: “Cô ấy luôn đứng ở vị trí trên tôi.”

Mãi mãi là vậy.

Tạ Yếm Trì lặng đi. Sau đó anh ngẩng lên nhìn những tòa nhà cao tầng và bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, kết thúc cuộc gọi.

Anh quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, rút điếu thuốc trong miệng ra, dụi tắt.

Tạ Yếm Trì gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

Mở cửa ra anh thấy Ôn Nguyễn ngồi ngáp trên giường, mắt hơi sưng: “Nãy em nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại. Anh nói gì mà nói to thế?”

Tạ Yếm Trì đứng dựa cửa, đáp: “Có liên quan đến Phó Tri Hoán.”

Ôn Nguyễn sửng sốt, sau đấy cô nghiêng người nằm vật xuống: “Đừng nói gì với em cả, em không muốn nghe. Em đã chặt đứt sợi tơ hồng đó rồi, tình yêu chỉ biết đem tới cho em sự uể oải và đau buồn thôi. Tầm này ai yêu đương người đó là heo. Em không quan tâm Phó Tri Hoán là ai nữa, anh ta chỉ là một vị khách đi ngang qua cuộc đời em mà thôi.”

Tạ Yếm Tri: “Được rồi, vị khách qua đường của em bị tai nạn giao thông, giờ đang nằm trong bệnh viện. Anh nghe nói tình huống của cậu ta rất nguy kịch, hiện trường vụ tai nạn cũng thảm khốc lắm.”

Ôn Nguyễn lặng thinh.

Nhưng Tạ Yếm Trì trông thấy rất rõ phần đầu chăn bị kéo căng ra, tay ai đó thít chặt mép chăn thành nếp gấp.

Một giọng nữ run rẩy vang lên ngay sau: “Liên quan gì tới em? Ai, ai thèm quan tâm anh ta chứ?”

“Vậy thôi.”

Tạ Yếm Trì gật đầu, bình tĩnh xoay người đóng cửa: “Thế em nghỉ ngơi tiếp đi, có chuyện gì thì gọi anh.”. Được copy tại { TгùмT ruyệИ.V Л }

Có điều, ngay khi anh xoay người bước đi chưa được mấy bước đã nghe thấy tiếng động cực lớn vang lên trong phòng, kèm theo đó là tiếng lục tung đồ đạc.

Tạ Yếm Trì cười khẽ, quay trở lại ghế sofa ngồi xuống, đưa tay lên dùng ngón út ngoáy lỗ tai, tiếp đấy thì hầm hừ cầm điều khiển bật TV.

Giây sau, cửa phòng ngủ đóng chặt bị mở toang.

Ôn Nguyễn đã thay xong quần áo để ra ngoài, trên tay là chiếc áo khoác tiện tay cầm theo. Cô bước ba bước thành hai, nhanh chân chạy tới chỗ Tạ Yếm Trì, cướp lấy cái điều khiển từ xa, nói: “Đưa em đi bệnh viện đi. Hình như em bị viêm ruột thừa, em muốn đi khám.”

Tạ Yếm Trì liếc cô: “Hình như em bị viêm ruột thừa? Có phải là muốn anh đưa tới bệnh viện Phó Tri Hoán đang nằm để khám không?”

Ôn Nguyễn: “…”

Tuy nói vậy nhưng Tạ Yếm Trì cũng không mặc kệ Ôn Nguyễn. Anh cầm lấy chìa khóa xe để bên cạnh, đứng lên nói: “Được, đi thôi.”

*

Triệu Tử Thâm ngồi ngoài hành lang nghe tiếng cao gót chạy về hướng này liền ngẩng đầu, lập tức bắt gặp Ôn Nguyễn đi tới.

Mắt anh ta ánh lên sự vui mừng, vội vàng đứng lên nói: “Bà cô của tôi ơi, trước đó cô chạy đi đâu thế?”

“Phó Tri Hoán thế nào rồi?” Ôn Nguyễn thở dốc, lồng ngực phập phồng liên hồi.

Ban nãy thái độ của Tạ Yếm Trì rất lạnh nhạt, anh cứ giữ nguyên thái độ ấy đến tận lúc cúp điện thoại nên Phó Tri Hoán cũng không biết trong tối nay anh có nói cho Ôn Nguyễn hay không.

Nãy bác sĩ cũng dặn dò mãi mới chịu nghe, sau khi uống thuốc xong còn phải ép bệnh nhân nghỉ ngơi vì vừa mới phẫu thuật xong mà cảm xúc dao động mạnh, tinh thần cũng chịu kích thích hơi lớn.

Triệu Tử Thâm thở dài, chỉ vào cái máy tính màn hình vỡ nát bét: “Tự cô vào mà xem đi. Lão Phó mạnh miệng thế thôi chứ thật ra lo cho cô lắm đấy.”

Ôn Nguyễn ngẩn ngơ. Cô quay đầu, chóp mũi ê ẩm.

Nỗi lo khi nghe tin Phó Tri Hoán gặp tai nạn giao thông lại dâng cao, nghẹn ở cổ họng khiến cô vô cùng khó chịu.

Cô quay người, đưa tay mở cửa phòng bệnh, ngước mắt lên là thấy Phó Tri Hoán nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh tái nhợt lại có vẻ chán chường.

Nhìn thấu hồng trần cái con khỉ.

Bản thân mê muội anh quá mức thì có.

Ôn Nguyễn hít mũi, nhẹ chân nhẹ tay ngồi xuống cạnh giường bệnh Phó Tri Hoán, sợ mình gây ồn đánh thức anh.

Ai ngờ đâu mình vừa ngồi xuống Phó Tri Hoán như cũng cảm nhận được, lập tức mở mắt ra.

Con ngươi anh đượm vẻ uể oải. Có điều, vào khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Nguyễn, khóe môi anh nhếch nhẹ, đến cả giọng nói phát ra từ cổ họng cũng mang ý cười:

“Bạn nhỏ, sao mắt em đỏ thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.