Edit: Cải Trắng
Ôn Nguyễn mở vali lấy quần áo ra cất gọn lại vào tủ.
Nãy giờ Bá Tước cứ đi quanh chân cô, thi thoảng lại cọ đầu nhỏ vào cánh tay, meo meo mấy tiếng ngô nghê thật to.
Có vẻ, nó thật sự rất nhớ cô.
Ôn Nguyễn cảm động vươn tay bế Bá Tước lên, cụng trán với nó: “Nhớ chị hả?”
Bá Tước ngọt ngào kêu lên một tiếng, lè lưỡi nhỏ ra liếm mặt cô rồi nhảy phắt xuống khỏi cánh tay, cắn ống quần với ý định lôi cô ra ngoài.
Ôn Nguyễn thầm nghĩ trong lòng rằng, đúng là vạn vật đều có linh hồn, thú cưng nuôi trong nhà chẳng khác gì liều thuốc chữa lành tâm hồn. Cô ôm suy nghĩ ấy đi theo Bá Tước ra ngoài.
Sau đó, cô trơ mắt nhìn Bá Tước phóng nhanh như chớp đến bên cạnh chỗ ăn, dùng đầu hất về hướng cái bát trống không, miệng kêu ngọt sớt:
“Meo…”
“…”
Ôn Nguyễn thôi cảm động.
Quả nhiên thú cưng giống y sì đúc chủ nhân của nó.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn đi tới tủ để đồ lấy túi thức ăn cho mèo, đổ đồ ăn ra bát cho nó.
Bá Tước phe phẩy đuôi, đứng nhai thức ăn rộp rộp.
Ôn Nguyễn bất lực thở dài, ngồi xổm xuống xoa lưng Bá Tước. Sau đó, cô ngẩng đầu quét mắt quan sát phòng khách trống rỗng.
Cô cụp mắt, nghĩ tới cuộc trò chuyện ban nãy của mình và Tạ Yếm Trì mà trong lòng cuồn cuộn sóng dữ.
Không được.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Ôn Nguyễn cắn răng hít sau một hơi, đi tới bên cửa sổ, nghiêm túc nhấn số gọi cho cha mình.
Sau vài tiếng chuông vang lên, điện thoại được kết nối.
Sợ bản thân bị quấy nhiễu bởi lời của cha, Ôn Nguyễn quyết định ra tay trước đánh đòn phủ đầu. Thế nên, cuộc gọi vừa thông cô đã mở miệng luôn: “Thưa quý ông Ôn Phong Thần, con gái ông muốn thông báo cho ông một việc.”
“Xin lưu ý, đây là thông báo, chứ không phải thương lượng.”
“Tuy con không biết mấy ngày qua cha đã suy xét thế nào nhưng con hi vọng rằng cha có thể ngay lập tức hủy bỏ hôn ước giữa con và thiếu gia nhà họ Phó. Hiện tại con đã làm chủ được cuộc sống của mình nên cũng rất mong bản thân được chung sống với người mình thích.”
“Con có người mình thích rồi. Tuy anh ấy chỉ là một kiểm sát trưởng bình thường, chúng con cũng chưa ở bên nhau nhưng ý con đã quyết. Mong quý ông đây hãy lập tức hủy hôn ước giúp con, như vậy con mới có thể chính thức theo đuổi người mình thích.”
Ôn Nguyễn tự tin sổ nguyên một tràng, tự cảm thấy câu từ bản thân dùng hết sức logic, hơn nữa còn khá có tính uy hiếp.
Cô rất hài lòng với những gì mình vừa nói.
Người đầu bên kia im lặng thật lâu.
Một lúc sau, có giọng nữ run rẩy vang lên: “Đại tiểu thư, ngài Ôn đang họp, hay là chút nữa cô gọi điện thoại lại nhé… Không thì, giờ tôi đi vào chuyển lời cho cô ngay.”
“…”
Ôn Nguyễn cúp điện thoại ngay tức khắc. Dáng đứng hiên ngang, sống lưng thẳng tắp khi nãy bỗng khom xuống, co rúm người lại vào đúng lúc giọng trợ lý của cha vang lên. Mặt mũi cô đỏ bừng, dường như nghe được cả tiếng tim đập kịch liệt.
Lát sau, cuối cùng cô cũng nhịn không được mà…
“A a a a a a a!”
Mất mặt quá!
Không ngờ bản thân lại vạch áo cho người ngoài xem lưng.
Hơn nữa đối phương còn là một trợ lý nhỏ ngày ngày đúng giờ tới văn phòng làm việc!
Chuyện sinh động như vậy mà đến tai một cô trợ lý nhiều chuyện, khỏi cần nghĩ cũng biết sau đấy cô nàng sẽ lặng lẽ buôn dưa lê với hội chị em.
Hội chị em này lại nói với hội chị em khác.
Chín bỏ làm mười thì chẳng khác nào cả công ty sẽ biết đại tiểu thư nhà họ Ôn muốn theo đuổi người ta?
Tưởng tượng đến cảnh đấy thôi, Ôn Nguyễn đã xấu hổ đến mức nổi hết da gà.
Thật sự quá mất mặt rồi.
Sự việc phát triển đến bước đường này tất cả tại Nhị thiếu gia nhà họ Phó. Chờ tới ngày gặp được người thật, cô nhất định sẽ phanh thây anh ta.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại cô vang lên, Ôn Nguyễn chưa cần nhìn tên người gọi đã nhấn nút nhận, giọng điệu cũng vì chuyện vừa xảy ra mà hơi rầu rĩ: “Alo? Có chuyện gì à?”
Phó Tri Hoán ở đầu bên kia cười nhẹ: “Sao lại không vui rồi?”
Nghe vậy, Ôn Nguyễn lập tức thu hồi cảm xúc: “Không có gì, chẳng qua là vừa rồi Bá Tước nhảy loạn dẫm lên tóc em.”
“Ừm.” Phó Tri Hoán nhẹ nhàng đáp: “Về nhà tôi sẽ dạy lại nó.”
“…”
Ôn Nguyễn ồ lên một tiếng, vùi đầu vào cánh tay, gương mặt đỏ hây hây.
Chắc chắn là tên đàn ông này đang quyến rũ cô.
Quá đáng ghét!
Phó Tri Hoán: “Em đang ở nhà à?”
“Ừm.”
“Có thể giúp tôi mang tập tài liệu qua đây không? Tôi đặt nó trên bàn làm việc trong thư phòng.”
Ôn Nguyễn nhận lời ngay. Sau đó, cô đi lên tầng hai, mở cửa vào thư phòng.
Cô vô thức liếc mắt nhìn cái huyên đặt trên bàn, rồi thu tầm mắt lại ngay: “Túi tài liệu màu vàng đúng không?”
“Đúng rồi, em thử xem xem ngày đề trên đó có phải là hôm kia không?”
Ôn Nguyễn dùng bả vai kẹp di động, cầm tài liệu lên. Ngay lúc chuẩn bị lật xem thì ngoài cửa truyền tới tiếng mèo kêu.
Cô ngẩng đầu trông thấy Bá Tước đứng ngoài cửa, ló đầu đi vào trong.
“Khoan đã, Bá Tước, em không được vào thư phòng.”
Ôn Nguyễn phản xạ có điều kiện bỏ đồ trong tay xuống, tiến lên muốn bế Bá Tước ở trước mặt ôm ra ngoài.
Trong thư phòng có quá nhiều đồ đắt tiền, mèo trời sinh tính nghịch ngợm thích chạy lung tung, rất dễ đụng phải đồ làm hư.
Nhưng có vẻ Bá Tước không nghe thấy lời cô nói. Nó đi đến bên cạnh Ôn Nguyễn rồi nhảy phắt lên bàn làm việc, sau đó lấy móng vuốt làm bàn đạp để nhảy lên cái giá sách cao hơn.
Trong lòng Ôn Nguyễn chợt dâng lên dự cảm chẳng lành: “Chờ đã, không được nhảy…”
Lời còn chưa nói hết, Bá Tước đã giật mình đạp luôn vào lồng kính nhỏ đựng huyên, vươn mình nhảy lên cái giá sách cao nhất.
Cái lồng nhỏ ấy vốn được đặt ở cạnh bàn thế nên chỉ cần lung lay chút thôi phần đáy đã hơn nửa ở ngoài rìa bàn, xong vì sức nặng mà đổ ập xuống đất.
Ôn Nguyễn đưa tay đỡ, nhưng khoảng cách quá xa nên không kịp.
“Choang!”
Lồng kính vỡ nát dưới mặt đất.
“Sao thế Ôn Nguyễn?”
Di động trên bàn vang lên giọng nói của Phó Tri Hoán.
Ôn Nguyễn ngồi xổm xuống đất, nâng cái huyên nằm giữa đống thủy tinh lên.
Huyên là đồ vật rất dễ vỡ. Tuy rằng lần này may mắn không rơi vỡ tới mức nát bươm nhưng trên cái huyên cũng xuất hiện vết rạn, mấy cái lỗ trên đó cũng bể hẳn mảng lớn.
“Ôn Nguyễn?”
Di động loáng thoáng truyền tới tiếng của Phó Tri Hoán.
Ôn Nguyễn cụp mắt, nhớ tới cách đây mấy ngày, lúc nhắc tới huyên, ánh mắt Phó Tri Hoán vô cùng buồn bã, đau khổ rồi còn nghiêm túc nói rằng: “Đấy là vật dành tặng một người vô cùng quan trọng.”, tức khắc lòng cô rối bời.
Cô làm vỡ món quà quý giá anh định tặng cho người quan trọng, anh mà biết hẳn sẽ giận lắm.
Ôn Nguyễn ngẫm nghĩ mất một lúc mới đứng lên, cầm di động mở miệng nói: “Em xin lỗi, do em không đóng cửa thư phòng để Bá Tước lẻn vào, làm vỡ mất cái huyên anh để trên bàn rồi.”
Đầu bên kia điện thoại lặng thinh.
Hàng mi Ôn Nguyễn khẽ rung, bầu không khí xung quanh như ngưng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ.
Cô run rẩy nói: “Em thực sự xin lỗi anh, để em tìm thợ thủ công tốt…”
“Đừng chạm vào đống thủy tinh ấy.”
Một lúc sau, phía bên kia mới vang lên giọng nói trầm ổn và hết sức bình tĩnh của Phó Tri Hoán: “Tay em có bị thương không?”
Ôn Nguyễn giật mình: “Không ạ.”
“Ừm, thế là tốt rồi.” Phó Tri Hoán cười nhẹ, thản nhiên nói: “Không sao đâu, tôi sẽ gọi dì giúp việc tạm thời tới xử lý đống đó. Em đừng động vào, đừng để tay bị thương.”
Ôn Nguyễn nghe ra được Phó Tri Hoán không hề có ý trách mắng mình.
Nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy khó chịu hơn. Cô cẩn thận đặt huyên trở lại bàn làm việc, nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi.”
“Ôn Nguyễn, em không cần xin lỗi tôi, đấy không phải là lỗi của em.”
Giọng điệu Phó Tri Hoán khiến người nghe cảm thấy đó thật sự chỉ như một chuyện bé bằng cái mắt muỗi. Anh từ tốn nói: “Hơn nữa, món quà ấy cũng ở đó lâu rồi, bỏ đi cũng được.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tuy giọng Phó Tri Hoán nghe thản nhiên nhưng Ôn Nguyễn biết, anh không hề không để ý cái huyên như lời anh nói.
Cô hít sâu một hơi, cúi xuống quan sát thật kỹ hình dạng chiếc huyên rồi rút di động ra chụp một bức, mở phần tin nhắn với Tạ Yếm Trì trên wechat ra, gửi ảnh qua cho anh.
[Ôn Nguyễn]: Anh có biết chỗ nào nhận đặt làm huyên theo yêu cầu không?
[Tạ Yếm Trì]: Em coi anh là công cụ hình người thật đấy à?
[Ôn Nguyễn]: Chuyển khoản 50.000 (~177 triệu VNĐ)
[Tạ Yếm Trì]: Chuyện nhỏ ấy mà, để anh hỏi cho em.
*
Sau khi cúp điện thoại, Phó Tri Hoán đặt di động sang một bên, nhắm mắt dựa đầu vào vách tường, đưa tay nhéo ấn đường.
Lúc nghe Ôn Nguyễn nói chuyện đó, phản ứng của anh quả thật bình tĩnh hơn so với suy đoán rất nhiều.
Đây không phải là một chuyện xấu.
Ngày trước, anh luôn đặt cái huyên đó ở nơi mình dễ thấy nhất.
So với việc gọi nó là hoài niệm, thì thứ ấy càng giống như một khúc mắc anh chưa thể buông bỏ.
Mãi cho đến hôm nay, Phó Tri Hoán mới nhận ra.
Chẳng biết từ bao giờ, cuộc sống của anh đã không còn chìm trong quá khứ.
“Sao thế?” Triệu Tử Thâm rót hai cốc nước, đưa một cốc qua cho anh: “Đau đầu vì chuyện liên quan tới Bành Mạnh Ngâm à?”
“Không.”
Phó Tri Hoán mở mắt, nhận lấy cốc nước: “Suốt bao nhiêu năm qua, người hận tôi nhiều vô số kể, cần gì phải so đo với một người.”
Triệu Tử Thâm bật cười: “Cậu nghĩ thoáng thật đấy.”
Anh ta xoay người tựa vào mép giường, uống một ngụm nước ấm rồi thuận miệng hỏi chuyện: “Này, tự dưng tôi nhớ ra, từ lúc vào đại học tới giờ tôi chưa từng được gặp người nhà cậu. Lần này bị tai nạn giao thông cậu cũng không định nói cho cha mẹ hay à?”
Phó Tri Hoán nhếch môi, hờ hững đáp: “Không cần, chẳng phải tôi vẫn chưa chết sao? Nói làm gì để khiến bọn họ nhọc lòng?”
“Xem lời cậu nói kìa.”
Triệu Tử Thâm cau mày, thở dài: “Thôi, tôi cũng lười khuyên cậu.”
Tới giờ kiểm tra phòng, có vài vị bác sĩ cùng y tá tiến tới phòng Phó Tri Hoán kiểm tra tình trạng thân thể theo lẽ thường.
Triệu Tử Thâm thức thời đi ra ngoài chờ.
Một lúc lâu sau, anh ta nghe thấy tiếng bước chân đi tới phòng bệnh.
Triệu Tử Thâm tưởng người đến là Ôn Nguyễn, vô thức đáp lại ngay lúc ngẩng đầu lên: “Bác sĩ đang kiểm…”
“Kiểm sát trưởng Phó tỉnh rồi ạ?”
Bành Mạnh Ngâm đến cùng với cặp lồng giữ nhiệt trong tay. Cô nàng liếc mắt nhìn vào bên trong phòng bệnh, nhếch môi cười nhẹ, cả người toát lên khí chất dịu dàng, như vợ hiền dâu thảo: “Đàn anh, em có hầm ít canh gà và chuẩn bị chút cháo trắng mang tới.”
Triệu Tử Thâm nghẹn họng.
Tuy Bành Mạnh Ngâm là người có hiềm nghi rất lớn nhưng tất cả chỉ là suy đoán của anh ta và Phó Tri Hoán chứ không hề có chứng cứ chứng minh cô nàng là thủ phạm lên kế hoạch dàn dựng vụ tai nạn xe cộ.
Giờ anh ta mà rứt dây động rừng, hay có hành động thô lỗ, giữ khoảng cách một cách kỳ lạ thì cũng không ổn lắm.
“Kiểm sát trưởng Phó vừa mới tỉnh lại, phải ăn đồ có dinh dưỡng một tí mới nhanh khỏe được. Nay em đã dậy chuẩn bị từ sáng sớm…”
Bành Mạnh Ngâm vừa nói, vừa đưa ngón trỏ lên xoa mặt, bẽn lẽn hỏi: “Đàn anh sẽ không trách em tự chủ trương chứ?”
“…”
Giờ đây, Triệu Tử Thâm đã biết, thì ra có vài lời phụ nữ nói, chúng ta thật sự không có cách nào nói lời từ chối.
Đúng lúc này, có giọng nói trong trẻo từ xa đến gần, tiếp đó là bóng hình Ôn Nguyễn xuất hiện ở đầu hành lang.
Một tay cô cầm tài liệu, tay kia cầm hộp thức ăn.
“Ấy? Anh Triệu, cô gái này là bạn gái của anh hả?”
Triệu Tử Thâm thấy Ôn Nguyễn tới như thấy cứu tinh.
Sống lưng Bành Mạnh Ngâm cứng đờ khi nghe được giọng nói quen thuộc nọ. Ánh mắt cô nàng thoáng ảm đạm. Ấy thế mà chỉ mấy giây sau đã khôi phục tinh thần, quay đầu, cười nói: “Hóa ra người tới là cô Ôn Nguyễn.”
Ôn Nguyễn dừng bước trước mặt Bành Mạnh Ngâm, liếc mắt quan sát cô nàng rồi cong môi mỉm cười: “Chào cô.”
“Chào cô.” Bành Mạnh Ngâm gật đầu, cười nhẹ: “Nhưng hiện tại tôi độc thân, không phải bạn gái của anh Triệu.”
“Thế à.” Ôn Nguyễn ngẫm nghĩ trong giây lát rồi cúi người nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay Bành Mạnh Ngâm, cười nói: “Đây là đồ chuẩn bị cho Phó Tri Hoán nhỉ?”
Bành Mạnh Ngâm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trùng hợp quá.” Ôn Nguyễn mỉm cười giơ hộp thức ăn trong tay lên: “Tôi cũng chuẩn bị này.”
Bành Mạnh Ngâm mím môi, trên mặt vẫn giữ nét cười dịu dàng: “Vậy…”
“Vậy thì phiền chị gái xinh đẹp đây nhường cơ hội cho tôi nhé.” Trong mắt Ôn Nguyễn đong đầy ý cười, cô giơ ngón trỏ lên đặt ở giữa môi, nhỏ giọng ám chỉ: “Hết cách rồi, tôi đang theo đuổi kiểm sát trưởng Phó. Cô sẽ hiểu cho tôi mà phải không?”
Bành Mạnh Ngâm: “…”
Vẻ tươi cười trên mặt Ôn Nguyễn thực sự là gãi đúng chỗ ngứa. Tươi sáng, ngọt ngào lại không mang tính công kích, một vẻ đẹp khiến người ta không nỡ mở miệng từ chối.
Bành Mạnh Ngâm cụp mắt, một lát sau mới nói: “Được.”
Ôn Nguyễn híp nhẹ mắt: “Cảm ơn cô.”
Đừng dại mà so trình thảo mai với cô.
Từ trước tới giờ, cô chưa thua ai đâu.