Edit: Cải Trắng
Đôi vợ chồng nọ càng lúc càng to tiếng với nhau, cũng nhờ thế mà người vây xem mỗi lúc một nhiều.
“Cô định mua quần áo làm gì? Mặc mấy bộ đồ hoa hòe diêm dúa ấy cho ai xem?”
“…Hôm nay sinh nhật em, em chỉ muốn tự mua vài bộ đồ làm quà thôi.”
“Sinh với chả nhật! Chưa cả cơm nước gì đã chạy ra ngoài đi dạo lung tung. Có tiền tiêu vào mấy thứ vô bổ này không bằng đưa cho tôi đi xã giao, gây dựng quan hệ.”
Tiếng trách cứ cùng với tiếng khóc nức nở của người vợ làm quần chúng vây xem nhíu mày, nhỏ giọng bàn tán.
“Người đàn ông này tệ thật! Sinh nhật vợ cũng giận cho được.”
“Anh nhìn vết thương trên mặt chị ấy kìa, cánh tay cũng toàn… đến 80% là bạo lực gia đình nhỉ?”
“Đáng thương quá! Tôi nhìn không nổi nữa.”
Nhưng khi người chồng mạnh tay kéo vợ rời đi, những người vây xem lại không hẹn mà cùng né ra nhường đường. Tuy lẫn trong đám đông có người mở miệng khuyên vài câu, cơ mà thấy lời mình nói chả tác dụng gì, rất nhanh đã không nói nữa.
Dù sao cũng là chuyện riêng của vợ chồng người ta, người ngoài nhìn vào không nỡ cũng chẳng thể làm gì.
Không cẩn thận có khi thành làm ơn mắc oán.
Đương lúc hai người họ sắp ra khỏi khu mua sắm, Ôn Nguyễn duỗi tay túm chặt bên tay còn lại của chị vợ.
Ôn Nguyễn liếc mắt quan sát cả vợ lẫn chồng xong quay lại chăm chú nhìn gương mặt chị vợ. Cô lặng yên mấy giây rồi bật cười: “Nãy tôi đi qua một cửa hàng quần áo khá đẹp, lại còn đang giảm giá. Chị có muốn đi xem cùng tôi không?”
Chị vợ giật mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì người chồng bên cạnh đã mất kiên nhẫn nói: “Xem cái gì mà xem? Tiêu tiền vào mấy thứ vô bổ ấy làm gì không biết. Này, cô gái, giờ tôi muốn đưa vợ của tôi về, phiền cô đừng chắn đường.”
“Nếu đã là sinh nhật thì vội về nhà làm gì. Vừa hay tôi rất thích nét đẹp chị ấy, không bằng để tôi đưa người đi thử quần áo, thấy hợp ý thì mua tặng coi như quà sinh nhật nhé?”
Ôn Nguyễn mỉm cười, ngữ điệu trò chuyện thong thả, ung dung, nhưng tay vẫn nắm chặt: “Anh sốt ruột thì có thể về trước.”
Người chồng nhăn mày, sắc mặt tái xanh, không nói không rằng lôi kéo vợ mình tiếp tục đi.
Chị vợ không nhúc nhích, ngược lại còn giãy dụa muốn thoát.
Như cảm nhận được sự phản kháng của vợ, sắc mặt người chồng lạnh tanh, cau mày, trông có vẻ giống sắp chửi ầm lên.
Ôn Nguyễn xoay người một phát, hoán đổi vị trí của mình và chị vợ, chắn giữa.
Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, dáng vẻ quyết không nhượng bộ. Một lát sau, cô mới đầu nhẹ giọng hỏi chị vợ đang khóc nghẹn ngào: “Chị muốn đi cùng tôi đúng không?”
Chị vợ sụt sịt mũi, gật nhẹ.
Thật ra ngay từ đầu Ôn Nguyễn không tỏ thái độ quá cứng rắc cũng là vì suy xét đến tình trạng đặc biệt của tình huống.
Sau khi xác nhận thái độ người vợ, giọng cô trở nên sắc bén hơn: “Mời quý ngài đây tự trở về nhà trước.”
Người chồng tức giận sắp không nhịn được. Giọng anh ta gay gắt, nồng nặc mùi thuốc súng, nghe vô cùng chói tai: “Đây là chuyện nhà tôi! Người ngoài như cô đừng có xen vào! Còn cô! Theo tôi trở về. Mau!”
Dứt câu, không để đối phương kịp nói đã giữ chặt bả vai muốn đẩy đi.
Ôn Nguyễn nhíu mày. Nhưng không chờ cô kịp mở miệng nói, một bàn tay khác đã thò ra giữ lấy tay người chồng.
Tay áo màu đen, khớp xương tay rõ ràng, gợi cảm. Vì hơi dùng lực nên khớp xương và mạch máu dưới da càng nổi rõ hơn.
Tuy dùng sức không mạnh nhưng cũng ngăn được người chồng.
Phó Tri Hoán mím môi, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Dù chưa mở miệng nói chữ nào nhưng khí thế anh quá lấn áp người khác.
“Dù anh và cô gái ấy có quan hệ gì thì bản thân cô ấy vẫn có quyền quyết định mình đi hay ở.”
Ngữ điệu vững vàng, sắc mặt lạnh lùng.
Phó Tri Hoán cao hơn anh ta nửa cái đầu, hơn nữa sắc mặt anh nghiêm nghị, trông khá dữ dằn nên người đàn ông kia lập tức nghẹn họng, ngượng ngùng thu tay về.
Anh ta nuốt nước miếng, song hung tợn trừng người phụ nữ phía sau Ôn Nguyễn một cái rồi xoay người rời đi.
Đợi khi đám đông tản bớt, Phó Tri Hoán mới quay đầu nhìn Ôn Nguyễn, hất cằm với vẻ mặt không cảm xúc.
Tuy anh chưa nói câu nào, nhưng Ôn Nguyễn vẫn đọc hiểu được ánh mắt anh: “Chớp mắt một cái cô đã nhảy ra tận đây rồi.”
Ôn Nguyễn rụt cổ, khí thế dọa người ban nãy như ngọn lửa bị hất nước tắt ngóm: “…Em có gọi anh mà, nhưng anh đi nhanh quá em theo không kịp.”
“Em thề! Anh cao gần 1m9, em mới hơn 1m6 đấy! Em có chạy đuổi theo thế nào cũng không bằng nhịp bước bình thường của anh. Tất cả là tại anh quá cao.”
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười.
Cô biết lựa bậc thang để xuống thật.
Cơ mà giờ không phải lúc để hai người tranh giành thắng thua.
Anh dịch tầm mắt về phía người phụ nữ đang nghẹn ngào khóc đứng sau Ôn Nguyễn, ra hiệu bằng mắt với cô.
Ôn Nguyễn hiểu ý, lập tức xoay người khom lưng vỗ vai an ủi, tự đè thấp giọng của mình xuống, tận lực làm nó nghe dịu dàng hết mức có thể: “Chị à, bạo lực gia đình chỉ được giải quyết triệt để khi bản thân dũng cảm, người khác có can ngăn bao nhiêu cũng không thể bằng bản thân mình đứng lên. Giờ chị thử nói cho em nghe xem, chị có muốn cắt đứt quan hệ vợ chồng với anh ấy không?”
Chị vợ lau nước mắt, gật đầu.
Cô đứng thẳng dậy, móc từ trong túi áo ra tấm danh thiếp, đưa cho chị vợ: “Thế này đi, giờ chị hãy đến bệnh viện làm báo cáo nghiệm thương. Bản chất của bạo lực gia đình vốn là tội cố ý gây thương tích, chị hoàn toàn có thể tố tụng ly hôn. Nếu cần luật sự, chị hãy liên hệ với địa chỉ trên.”
Chị vợ cụp mắt, nói: “Nhưng quan tòa khó đoạt việc nhà…”
Ôn Nguyễn bình tĩnh đáp: “Thế mới cần pháp luật.”
Nghe thế, mí mắt Phó Tri Hoán khẽ rung. Anh rũ mắt quan sát Ôn Nguyễn.
Khi nói câu đó, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt người vợ. Hàng mi xinh đẹp phủ bóng mờ trên gương mặt không chút son phấn.
Đúng lúc này, một chiếc xe từ trong mênh mông biển người lao tới chỗ họ.
Ôn Nguyễn sửng sốt quay đầu nhìn, thấy một toán nhân viên đài truyền hình chạy đến, người xách máy thu âm người cầm micro, nhanh chóng bao vây.
Tình huống gì đây???
Không đợi Ôn Nguyễn kịp phản ứng, chiếc micro kia đã giơ ra trước mặt cô.
“Chào chị! Chị gái xinh đẹp. Ngại quá, thật ra là thế này, chúng tôi đến từ chương trình <Quan sát con người> của đài truyền hình thành phố Giang. Đôi vợ chồng đây là diễn viên trong đoàn chúng tôi, mục đích của vở diễn vừa rồi là muốn xem xem người đi đường sẽ có phản ứng gì khi bắt gặp cảnh bạo lực gia đình.”
MC nữ cười tươi rói, giọng điệu hàm chứa ý xin lỗi: “Rất cảm ơn sự giúp đỡ của chị trong tình huống vừa rồi. Bây giờ chị có lời gì muốn nói với khán giả chương trình không ạ?”
“…”
Khán giả?
Lên TV à?
Ôn Nguyễn im bặt.
Cô đưa tay sờ mặt mình.
… Nhan sắc cô.
Ghê quá!
Cô mới ra ga, chưa kịp trang điểm nữa.
Sau một hồi suy nghĩ, cô bình tĩnh nói: “Đài truyền hình các cô…”
Từ MC đến staff đi theo đều căng thẳng dựng lỗ tai lên nghe.
“Có thể bật filter làm đẹp không?”
“…”
Phó Tri Hoán day day huyệt thái dương.
… Anh biết ngay Ôn Nguyễn sẽ nói ra câu nào đó điên khùng không liên quan mà.
Thật ra, anh không thấy bất ngờ khi biết đây là tình huống được dàn dựng. Bởi vì ban nãy lúc ra tay hỗ trợ, anh đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy ngữ điệu và biểu cảm của người chồng ban nãy rất hung dữ nhưng anh ta lại không mắng chửi thô tục câu nào. Xét riêng điểm này thôi là thấy không giống trạng thái bình thường khi cãi nhau rồi.
Giờ thì anh biết nguyên nhân rồi.
Nói tục đài truyền hình sẽ không duyệt chương trình.
Lời cô nói làm MC đứng hình mất mấy giây, mới bật cười tiếp lời: “Ha ha ha, chị ăn ảnh lắm đấy, không cần bật filter cũng đẹp.”
Dứt câu, cô nàng chuyển sang dẫn lời hướng tới Phó Tri Hoán đứng bên cạnh: “Anh trai này là bạn trai của chị sao? Đẹp trai quá! Hai người rất xứng đôi!”
“Không phải.” Phó Tri Hoán.
“Tạm thời không phải.” Ôn Nguyễn.
“…”
“…”
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Phó Tri Hoán: “Không cần phải thêm hai từ đằng trước.”
Ôn Nguyễn: “Sao lại không cần? Em luôn suy nghĩ kỹ trước khi nói đấy!”
Thấy bên ghi hình không nói gì, đạo diễn ngồi trong phòng điều khiển cất cao giọng chỉ huy bằng tai nghe từ xa: “Quay mặt hai người họ đi! Quay cận mặt luôn cho tôi! Cận mặt ấy! Kiểu người qua đường vừa đẹp vừa biết nói chuyện như này giờ có đốt đèn lồng tìm cũng tìm không ra đâu. Quay đi để tôi còn cut đoạn đăng weibo nữa! Kỳ này chương trình ta nổi rồi.”
“MC đang làm gì đấy? Nhanh mồm nhanh miệng phỏng vấn vài câu đi, đừng để tí nữa người ta chạy mất.”
Cô nàng MC giật mình, lập tức đưa micro qua: “Xin hỏi, hiện anh đang làm trong ngành gì ạ?”
Phó Tri Hoán quét mắt nhìn camera, đầu mày hơi nhíu, trông có vẻ không quen trò chuyện trước ống kính.
Ôn Nguyễn chờ một lúc không thấy người bên cạnh lên tiếng, dứt khoát mở miệng đáp thay: “Anh ấy là kiểm sát trưởng.”
Phó Tri Hoán liếc cô.
MC kinh ngạc.
Xem ra, kỳ quan sát này bọn họ gặp may rồi!
Đây là nhóm người qua đường có giá trị nhan sắc cao nhất chương trình bọn họ “chộp” được từ trước tới nay.
Thế này thì có vào giới giải trí nhan sắc cũng không hề thua kém các minh tinh. Hai người trong màn ảnh như tự động mở lọc kính, giây nào cũng có thể cap màn hình.
Chưa hết! Nghề nghiệp người đàn ông đứng cạnh còn khá đặc biệt. Nếu trực tiếp lấy đó làm tiêu đề, khẳng định tập này bùng nổ.
Vì thế, MC tận dụng cơ hội hỏi: “Vậy chị gái bên cạnh có làm ngành nghề liên quan đến pháp luật không ạ?”
Ôn Nguyễn đang tính trả lời thì một giọng nam lành lạnh bỗng vang lên.
“Không. Cô ấy là người giúp việc.”
“…”
Đồ đàn ông độc ác có thù tất báo!
*
Chờ đến khi tổ tiết mục đi cũng đã hai mươi phút sau.
Trước khi rời đi, nữ MC còn nhắc rằng, buổi ghi hình này sẽ được phát sóng vào bảy giờ tối mai, hai người có thể theo dõi.
Ôn Nguyễn không muốn xem lắm.
Cô bị ba chữ “người giúp việc” của Phó Tri Hoán làm tức đến choáng váng đầu óc.
Sa đọa trong sắc đẹp đúng là sai lầm.
Ôn Nguyễn quyết định thu hồi hảo cảm mình dành cho anh.
Nghĩ thế xong, cô ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, hòng muốn anh thấy áy náy.
“Bíp bíp…”
Một chiếc xe đạp điện lao nhanh trên phần đường dành cho người đi bộ trong khu mua sắm. Lạng lách đánh võng, phi như bay rước lấy một tràng chửi rủa từ người đi đường.
Ôn Nguyễn chỉ lo ngẩng đầu nhìn ai đó, không để ý xung quanh.
Phó Tri Hoán nhạy bén phát hiện chiếc xe đạp điện đang lao tới gần, nhíu mày, giơ tay tóm lấy vai Ôn Nguyễn, kéo cô về phía mình.
Cơ thể đột ngột nghiêng sang một bên làm Ôn Nguyễn ngây ra, bị động cảm nhận vai mình đụng vào lồng ngực Phó Tri Hoán.
“Bộp!”
Xe đi qua, gương xe đập vào xương ngón giữa tay Phó Tri Hoán, xước cả một mảng da.
Phó Tri Hoán bị đau cũng không nhăn mặt lấy một cái, chỉ yên lặng thu bên tay đỡ Ôn Nguyễn về, bình tĩnh liếc xem thử miệng vết thương, sau đó rất tự nhiên buông thõng xuống như bình thường: “Chú ý nhìn đường.”
“…”
Trái tim thiếu nữ thiếu nghị lực tro tàn lại cháy.
Thế này thì phải gọi là chạm nhau một giây thôi là nhung nhớ cả đời!
Chính là như thế!
Ôn Nguyễn đan hai tay vào nhau đè ở trước ngực như muốn cản trái tim đang đập thình thịch mãnh liệt. Một lúc sau, cô hít sâu một hơi, nói: “Để em mua băng cho anh…”
Chưa kịp nói hết câu, cô như nhớ ra cái gì đó, giật mình đứng sững tại chỗ.
Phó Tri Hoán: “Lại sao nữa?”
Ôn Nguyễn: “Có phải em quên cái gì rồi không?”
Phó Tri Hoán: “…”
Vali Hermes đỏ số lượng giới hạn của tôi!
Cái túi xách LV Dauphine của tôi!