“Trang học tỷ, đi thôi!”
Trong đội người mẫu có một nữ sinh cùng Trang Nguyệt quan hệ tương đối tốt kêu Vu Trừng, Tịch Hoan chậm rãi thu tầm mắt lại, khóe miệng hơi cong, gật đầu ứng thanh: “Được.” Sau đó liền theo mọi người đi đến sườn núi biệt thự.
Chủ đề quay chụp lần này là —— Thợ săn trò chơi.
Hình ảnh tuyên truyền cùng với trong gương yêu cầu có một loại quỷ dị, yêu dã, cho nên lần này mọi người mang theo rất nhiều đạo cụ giết người có ích, khi ở trên xe mọi người đều buồn ngủ, giờ phút này như ăn phải thuốc lắc hưng phấn.
Bởi vì thời gian quay chụp chỉ có hai ngày, cho nên sau khi vừa đến biệt thự, tất cả mọi người nhao nhao bắt đầu trang điểm chuẩn bị.
Biệt thự này rất phục cổ, sau khi đi vào có một cỗ ẩm ướt triều vị mục nát, đồ dùng trong biệt thự đều dựa theo vị trí ban đầu bày ra, bất động mảy may, nhẹ nhàng một vòng, đầy tro bụi.
Tịch Hoan rất để ý biểu hiện Tưởng Mẫn Quyên trước đó, cho nên đối với cô ta thoáng nhiều hơn vài phần tâm nhãn.
Cảnh quay chụp đầu tiên là trong tủ quần áo của phòng ngủ, người mẫu là nữ sinh đội một tương đối thành thục gợi cảm nhờ Tưởng Mẫn Quyên khéo tay hoá trang tốt, mặc áo sơmi oversize màu trắng hồng, phối thêm vớ cao màu đen cùng giày cao gót màu đỏ xuất hiện.
Cô ta cởi giày cao gót, tiến vào trong tủ quần áo trống rỗng, người mẫu trong đội một chỉ đạo sửa động tác của cô ta.
Lâm Tử Hàm cúi lưng xuống, nâng cao mông lên, lộ ra bộ dạng gợi cảm, “Tuyên Lân, như vậy được chứ?”
Tuyên Lân vuốt cằm, có chút suy nghĩ, sau đó nói: “Mẫn Quyên tỷ, chị cầm son ngay bên phải môi Tử Hàm họa một chút, nhạt một chút, giống cảm giác son môi bị quét ra ngoài.”
Tưởng Mẫn Quyên cầm túi trang điểm tiến lên, theo lời làm theo.
Sau đó, Tuyên Lân lại nói: “Tử Hàm, cậu ngồi xuống, sau đó đem hai đùi nâng lên, tựa ở phía đối diện trên vách tủ.”
Đổi tư thế, bộ dáng lần này của Lâm Tử Hàm so với lúc trước càng thêm quyến rũ gợi cảm, tất đen xuyên hai chân thon dài ẩn ẩn xuất hiện.
Tuyên Lân giải quyết dứt khoát: “Liền làm động tác này.” Nói xong, quay đầu nhìn Tịch Hoan máy móc đã lắp xong sớm, “Trang Nguyệt, làm phiền cậu.”
“Ân, không cần khách khí.”
Bên này quay chụp vẫn còn tiếp tục, mà bên kia mọi người đang chuẩn bị.
Mọi người hai mặt nhìn nhau một hồi, “Lưu Văn đi đâu? Làm sao không thấy?”
Kha Kình nhíu mày, ngữ khí không vui: “Biệt thự lớn như thế, cậu ta chạy loạn vạn nhất bị lạc thì làm sao bây giờ?”
“Cậu ấy cũng có thể là đi tìm Tuyên Lân, mọi người bình tĩnh một chút.” Một nữ sinh khác vội vàng nói, tiếp theo quay đầu nhìn một vị manh muội tử bên cạnh, “Vu Trừng, chúng ta cùng đi nhìn xem?”
Vu Trừng gật gật đầu, cô ta hóa trang xong không có chuyện làm, vừa vặn có thể đi qua nhìn Tử Hàm chụp thế nào, “Có thể a, đi thôi.”
Nghiêm Đình Đình cùng Vu Trừng đến địa điểm quay chụp, “Ài? Tuyên Lân, cậu có thấy Lưu Văn tới không?”
Tuyên Lân nghe tiếng quay đầu, “Không có a, cô ấy không phải luôn ở cùng các người bên kia sao?”
“Không phải a, không biết lúc nào cậu ấy đã không thấy tăm hơi, chúng ta còn tưởng rằng cậu ấy tới đây tìm cậu, cho nên chúng ta mới tới xem một chút, trên đường cũng không thấy cậu ấy.” Lời nói Nghiêm Đình Đình đến đây, đột nhiên dừng lại: “Cậu ấy...... Sẽ không mất tích đi?”
Nghe xong, Tuyên Lân không khỏi cười nói: “Đoán chừng là đi phòng vệ sinh, nhiều người như thế, làm sao lại mất tích? Hay là đâu đó trong biệt thự.”
“A ——”
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương, rất xa lại rất gần.
“Đây là...... Âm thanh Kha Kình?”
Đám người nhìn nhau, ám đạo không tốt.
Tuyên Lân là người phụ trách hoạt động lần này, vội vàng nói: “Mấy người các cậu đi theo tôi, đồ vật để đây trước, chúng ta đi xem một chút xảy ra chuyện gì, mọi người đừng đi lạc.”
Sáu người theo tiếng trở về, chỉ nhìn thấy Kha Kình nằm trên mặt đất, trên mặt hắn mang nửa mặt nạ bị vũ khí cắt ra, khóe miệng thấm máu, mặc trên người quần áo Zorro.
Cùng hình tượng kế hoạch quay chụp ở trường học của bọn họ lúc ấy...... Lại giống nhau như đúc!
—————Edit by Bách Lý Thiên Nhã