Ôn Nhu Nhất Đao

Chương 47: Chương 47: Tự hiểu lòng mình






- Giống như ngươi bây giờ, có thể đang tức giận không yên, cũng có thể không phục những gì ta nói, nhưng vậy thì có tác dụng gì?

Lôi Thuần nói:

- Nếu như không đấu với nữ nhân, ngươi chẳng thể tranh cãi với ta, cũng chẳng thể giết chết ta, chỉ đành căm giận trong lòng mà thôi. Cho nên, nếu như không biết tự lượng sức, tự cao tự đại, bức người vào đường cùng không chừa lối thoát, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

Sắc mặt Vương Tiểu Thạch trở nên rất khó coi.

Những lời này của Lôi Thuần đương nhiên không phải nhằm vào hắn, nhưng hắn có thể tưởng tượng được Bạch Sầu Phi trước giờ ngạo mạn lại bị Lôi Thuần trách cứ trước mặt mọi người sẽ có phản ứng thế nào.

Có điều phản ứng của Bạch Sầu Phi lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vương Tiểu Thạch. Y hít thật sâu rồi thở ra một hơi, sau đó chậm rãi đi về phía Lôi Thuần.

Hành động này của y khiến cho bốn đại cao thủ có mặt đều lưu ý, cũng trở nên lo lắng.

“Nếu Bạch Sầu Phi ra tay với Thuần nhi, mình quyết không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nếu làm như vậy, không chừng phải quyết chiến với Tô Mộng Chẩm tại đây.” - Lôi Tổn nghĩ như vậy.

“Nếu Bạch Sầu Phi ra tay với Lôi cô nương, mình không có lý do gì ngồi yên, nhưng nếu ngăn trở rất có thể sẽ xảy ra tranh chấp với Bạch Sầu Phi. Bạch Sầu Phi vốn tự phụ, lại rất cố chấp, một khi xung đột e rằng không dễ hóa giải.” - Tô Mộng Chẩm thầm nghĩ.

“Nếu Bạch Sầu Phi ra tay ác độc với Lôi tiểu thư, Lôi tổng đường chủ có thể cũng bị ép ra tay, cho nên mình nhất định phải ngăn Bạch Sầu Phi lại trước. Nhưng hành động này có thể khiến Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu phải quyết phân thắng bại ở đây.” - Địch Phi Kinh cũng nghĩ như vậy.

“Bạch Sầu Phi không thể ra tay. Nếu y ra tay với một cô gái yếu ớt như vậy, thật sự không tưởng tượng nổi. Dù thế nào mình cũng phải ngăn y lại. Bạch Sầu Phi một khi đã quyết, nhất định sẽ không để người khác cản trở, e rằng…” - Vương Tiểu Thạch trong lòng còn khẩn trương những người khác.

Trương Thán đã chắn trước người Lôi Thuần.

Hắn đã chứng kiến võ công của Bạch Sầu Phi, cũng biết rõ mình không phải là đối thủ của y, nhưng bất cứ kẻ nào cũng không được tổn thương đến Lôi Thuần. Chỉ cần một ngày còn tồn tại, hắn sẽ không để cho bất cứ ai chạm một ngón tay vào Lôi cô nương.

Bạch Sầu Phi đi qua, lạnh lùng nhìn Trương Thán. Cái nhìn đó chỉ có thể hình dung bằng một câu: không coi ai ra gì.

Sau đó hắn đưa mắt nhìn người chết trên đất, là tỳ nữ mặc áo hoa lan.

- Cô chết rất đáng tiếc.

Bạch Sầu Phi nói:

- Chủ nhân của cô nếu có bản lĩnh thì nên báo thù cho cô, chứ không phải ở chỗ này nói huyên thuyên.

Câu nói này của Bạch Sầu Phi đương nhiên là có ý chế giễu, nhưng y vừa nói ra, mấy nhân vật quan trọng ở đây đều giống như trút xuống được một tảng đá lớn trong lòng, đồng thời tán đi chân khí đã ngầm vận chuyển.

Chỉ có Vương Tiểu Thạch là lại nghĩ đến một vấn đề, một vấn đề kỳ lạ chỉ xuất hiện trong phút chốc.

Nếu Bạch Sầu Phi ra tay với Lôi Thuần, vậy cao thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường, thậm chí là mình cũng sẽ toàn lực bảo vệ. Nói như vậy, thân phận của Lôi Thuần chẳng phải rất kỳ diệu, thậm chí về mặt nào đó còn quan trọng hơn so với các cao thủ ở đây sao?

Có điều ý niệm này cũng chỉ thoáng qua rồi vụt tắt.

Nhân sinh có rất nhiều ý niệm như vậy, nếu ngươi không cố gắng nắm bắt hoặc lập tức ghi nhớ, nó sẽ không tồn tại trên thế gian, cũng không lưu lại dấu vết nào trong đầu ngươi.

Nhưng trên thế gian có rất nhiều chuyện lớn, có thể làm thay đổi càn khôn, có ảnh hưởng rất sâu xa, lại chỉ hình thành từ một ý niệm trong khoảnh khắc như vậy.

- Trưa ngày mốt, chúng ta sẽ cung kính chờ đợi đại giá tại tổng đường của Lục Phân Bán đường.

- Nhất ngôn vi định (một lời đã định).

- Hậu hội hữu kỳ (sau này còn gặp lại).

Thông thường, “một lời đã định” và “sau này còn gặp lại” là những lời khi đã ký kết hiệp ước, lúc gần chia tay mới nói ra.

Nhưng Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều không phải có ý này.

Người nói sắc mặt nghiêm trọng, sắc mặt của người nghe cũng trầm trọng.

Bởi vì bọn họ đều biết, đó là tên của hai người. Một người là cung phụng của Lục Phân Bán đường, còn một người là trưởng lão của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Tô Mộng Chẩm vốn là một người cao ngạo, người có thể được y xưng là trưởng lão đương nhiên không phải nhân vật tầm thường. Người trong lâu đều biết, cho dù hơi thất kính với Tô Mộng Chẩm cũng chưa chắc sẽ bị phạt nặng, nhưng nếu hơi thất thố với “Nhất Ngôn Vi Định” thì lúc nào cũng có thể gặp họa sát thân.

Lời do “Nhất Ngôn Vi Định” nói ra, cũng giống như tù phạm trong nhà giam nhận được phán quyết.

“Hậu Hội Hữu Kỳ” thì lại tương phản.

Khi y nói ra câu này với người khác, một người đang yên lành sớm muộn gì cũng sẽ biến thành tù phạm, ở trong ngục “sau này còn gặp lại”.

Một người có thể nhậm chức cung phụng đến hai mươi năm tại Lục Phân Bán đường nhiều biến loạn, đương nhiên phải có năng lực hơn người.

“Hậu Hội Hữu Kỳ” tuyệt đối là một người giỏi giang lão luyện.

Một người thật sự tài giỏi, sẽ không tự mình đi làm tất cả mọi chuyện; giống như một người nói chuyện có phân lượng, sẽ không chuyện gì cũng do mình nói ra.

Hôm nay, cuộc đối thoại giữa Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn đã cho thấy rõ ràng. Cuộc gặp mặt giữa trưa ngày mốt tại Lục Phân Bán đường, chẳng những “Nhất Ngôn Vi Định” sẽ xuất hiện mà “Hậu Hội Hữu Kỳ” cũng sẽ lên đài.

Nếu không phải quyết định sống chết, phân rõ tồn vong, sao phải kinh động đến nhân vật nguyên lão của hai phái như vậy?

“Nhất Ngôn Vi Định” và “Hậu Hội Hữu Kỳ”, tên của hai người này tuyệt đối có thể trấn áp tràng diện, đồng thời còn có lợi ích khác, đó là có thể xem như lời nói trước lúc chia tay.

Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn nói xong, liền đi về từng hướng khác nhau.

Bọn họ vừa đi, thủ hạ của bọn họ cũng rút lui theo.

Tô Mộng Chẩm vừa bước đi, toàn bộ cao thủ dưới cờ Kim Phong Tế Vũ lâu cũng lần lượt đi theo, trận thế vẫn chỉnh tề ngăn nắp. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác.

Tô Mộng Chẩm là “Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu”, khi có một đám người ủng hộ, y sẽ là Tô công tử quân lâm thiên hạ, danh chấn thiên hạ và độc bộ thiên hạ, so với Tô Mộng Chẩm hôm qua cùng hai người bọn họ bước lên Tam Hợp lâu giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Chẳng lẽ đây là khí phải của “Hồng Tụ Mộng Chẩm Đệ Nhất Đao”?

Hay là giữa ba người bọn họ vốn đã tồn tại một khoảng cách?

Vương Tiểu Thạch không biết đáp án.

Chỉ có điều Vương Tiểu Thạch hơi cảm giác được, lúc Tô Mộng Chẩm quay người bước đi, dường như khẽ liếc nhìn Bạch Sầu Phi, ánh mắt này như trao đổi một bí mật gì đó.

Bạch Sầu Phi cũng dường như đã có đáp án của mình.

Vương Tiểu Thạch mặc dù không rõ, nhưng có thể khẳng định một điểm.

Càng nhiều người, cao thủ càng mạnh thì tranh đấu sẽ càng kịch liệt. Tô Mộng Chẩm trước giờ xem ra ốm yếu, lại tỏa ra khí phái và khí phách càng mãnh liệt, càng không gì sánh được.

Có lẽ, chỉ có một lúc, chỉ có một người từng lấy đi sự sắc sảo của y, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, cũng chỉ có một lần.

Đó là ngay vừa rồi, chính là Quan Thất.

Quan Thất chẳng những lấy đi sự sắc bén của Tô Mộng Chẩm, đẩy lui Lôi Tổn, cũng áp chế cả Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi.

Y chỉ bị một thứ chấn nhiếp, đó chính là cỗ quan tài này.

Một cỗ quan tài rốt cuộc có gì đáng sợ?

Quan Thất sao phải sợ một cỗ quan tài?

Lúc này Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã theo đám người Tô Mộng Chẩm rời đi. Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu dẫn bang chúng theo sau. Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần cũng rút lui theo đội ngũ của Lôi Tổn. Trần Trảm Hòe và một đám bộ hạ trung thành của Mê Thiên Thất Thánh thì ủ rũ đi về hướng khác. Lôi Thuần vốn cũng phải đi, chợt thấy trong trường còn lại Ôn Nhu, Đường Bảo Ngưu và Trương Thán, tất cả đều hơi hoang mang, cũng hơi chán chường.

Lôi Thuần ngạc nhiên hỏi:

- Các người không đi sao?

- Đi à?

Trương Thán cười khổ nói:

- Đi đâu?

- Quay về Lục Phân Bán đường.

Lôi Thuần mặc dù rất thịnh tình thành khẩn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nàng đang u sầu:

- Vất vả lắm mới đợi được ngũ ca tới kinh thành, huynh mới ở lại chưa đến nửa tháng đã muốn đi sao?

- Lôi tiểu thư!

Trương Thán bỗng nhiên xưng hô khách khí:

- Lúc chúng ta kết nghĩa, ta vốn không biết cô chính là hòn ngọc quý trên tay Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, đúng không?

- Đúng.

- Lúc trước khi cô cứu ta tại Lư Sơn, ta rất cảm kích, nhưng khi đó ta cũng không biết cô chính là con gái một của Lôi Tổn, phải vậy không?

- Phải.

- Mặc dù hiện giờ đã biết, nhưng ta vẫn rất cảm ơn cô đã cứu ta.

- Nếu nói về cảm ơn, trên đường đi ngũ ca đã chiếu cố và bảo vệ muội, vậy làm thế nào cảm ơn cho hết đây?

- Đáng tiếc, cô là con gái của Lôi tổng đường chủ Lục Phân Bán đường.

- Nhưng chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến giao tình của chúng ta.

- Có liên quan đấy.

Trương Thán nói một cách nặng nề:

- Lúc trước ta không biết, cho nên mới dám kết làm huynh muội với cô.

- Bây giờ là Lôi Thuần ta cùng Trương ca ca kết làm huynh muội, chuyện này chẳng liên quan gì đến người khác. Trên đường đi chúng ta đã không sợ người khác hiểu lầm, sao đến nơi này lại bắt đầu lo ngại?

Lôi Thuần nói:

- Ngũ ca, muội không hiểu.

- Cô là Lục Phân Bán đường… tóm lại là ta trèo cao không nổi.

Trương Thán nói:

- Nói thật, trong một tháng nay ta vì cô mà gia nhập Lục Phân Bán đường, ta… ta cảm thấy cùng bọn họ… không hợp nhau.

- Trương ca ca quang minh lỗi lạc, hào hiệp trượng nghĩa, đối với những việc làm của Lục Phân Bán đường dĩ nhiên sẽ có chút không vừa ý. Muội hiểu, nếu không phải vì tiểu muội, ngũ ca nhất định đã phất áo bỏ đi rồi.

Lôi Thuần tiếc nuối nói:

- Nhưng mà, ngũ ca cho dù không ở Lục Phân Bán đường, cũng có thể thường xuyên đến làm bạn với tiểu muội. Mỗi người đều có chí riêng, tiểu muội không dám giữ ngũ ca lại, phụ thân cũng sẽ không miễn cường, có điều…

Nói đến đây, Lôi Thuần dịu dàng nói:

- Có lẽ… có lẽ Trương ca ca đã sớm chán ghét ở cùng tiểu muội, chẳng trách luôn gọi muội là Lôi cô nương, chuyện đó… muội cũng không dám giữ lại.

- Đừng nói như vậy!

Trương Thán nghe xong liền lúng túng:

- Ta vốn không có ý đó. Lúc chúng ta kết nghĩa, ta cũng không dám gọi cô là muội muội, trong lòng tuy đối đãi như vậy, nhưng luôn cảm thấy mình không xứng…

- Nói vậy là sao? Có gì xứng hay không xứng?

Lôi Thuần không thể nào tiếp nhận ý của Trương Thán:

- Từ Trường An đến Hán Thủy, dọc theo con đường này, nếu không có ngũ ca che chở e rằng muội đã không còn mạng về kinh rồi.

- Vậy thì có gì chứ? Ngoại trừ vài đường công phu mèo quào, ta chẳng biết gì cả. Thất muội lại trời sinh thông minh, vừa gặp mặt đã cứu ta một lần, nói ra thật xấu hổ.

Trương Thán chán nản nói:

- Chỉ là sau khi đến kinh thành, ta phát hiện bất kể là Lục Phân Bán đường hay Kim Phong Tế Vũ lâu đều có rất nhiều người cao minh hơn ta. Vừa rồi lệnh tôn xuất thủ, cho dù ta luyện cả đời cũng theo không kịp. Vị Địch đại đường chủ kia mặc dù chưa hề ra tay, nhưng xem ra cũng là cao thủ đỉnh cấp. Cho dù sau này Thất muội được gả đến Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô công tử còn có hai người Đại Tiểu Thạch Đầu gì đó đều là cao thủ nhất lưu. Ta đến kinh sư không có ý khác, chỉ muốn bảo vệ Thất muội, không để người khác khi dễ muội muội ta. Bây giờ cô xem, có làm được gì chứ? Thật sự là mất mặt.

Trương Thán lại gãi đầu nói:

- Thừa dịp còn chưa mất mặt lắm, ta nên sớm cáo từ Thất muội, đỡ hơn sau này Thất muội chỉ nhớ được một kẻ bất lực chỉ làm trò hề cho thiên hạ như ta.

Lôi Thuần nghe hắn bất giác gọi mình là “Thất muội”, trong lòng đang mừng rỡ, chợt nghe hắn đề cập đến Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, lại cảm thấy phiền muộn:

- Lục Phân Bán đường cao thủ như mây, Kim Phong Tế Vũ lâu cũng nhân tài khắp nơi, nhưng chuyện đó có quan hệ gì với ta? Ta chỉ là một kẻ không làm chủ được mình. Phụ thân muốn gả ta cho Tô công tử, ta sẽ thành người của Kim Phong Tế Vũ lâu. Bọn họ lấy ta làm mồi dụ Quan Thất đến, ta lại trở thành mồi nhử. Ta đã thân không do mình, bọn họ cũng chẳng xem ta là gì cả.

- Cách làm này của Lôi lão tổng quả thật hơi quá đáng.

Trương Thán căm giận nói:

- Tô Mộng Chẩm cũng không giống như lời đồn.

Ôn Nhu ở bên cạnh nghe một hồi vẫn không hiểu chuyện gì, lúc này chợt nghe được câu cuối cùng hình như là có quan hệ với mình, vội trừng mắt quát lên:

- Ngươi dám mắng sư ca ta à?

- Đúng, đúng.

Đường Bảo Ngưu chợt chen vào:

- Ngươi nói đúng.

Ôn Nhu không ngờ Đường Bảo Ngưu vào lúc này lại kéo chân sau của nàng, nhất thời giận đến nói không nên lời.

Đường Bảo Ngưu nói với Trương Thán:

- Ngươi có biết vì sao ta liên tục nói hai tiếng “đúng” không?

Hắn xem lời nói của mình như thánh chỉ. Trương Thán lúc này lại không có tâm tình để ý tới hắn, ai ngờ Đường Bảo Ngưu thấy đối phương không hỏi, lại nói tiếp:

- Tiếng “đúng” thứ hai là ý bảo ngươi mắng rất đúng. Còn tiếng “đúng” thứ nhất thì sao?

Trên đời này phần lớn những người thích nói chuyện đều có bản lĩnh tự mình độc diễn, Đường Bảo Ngưu liền thực hành ngay:

- Là đồng ý với chuyện ngươi nói công phu của mình chỉ như mèo quào, nói rất đúng.

Lôi Thuần thật không muốn Trương Thán và Đường Bảo Ngưu lại xảy ra xung đột, liền nói lảng đi:

- Huynh nhớ được sao? Ban đầu khi quen biết huynh, muội còn gọi huynh là Tiểu Trương, đến bây giờ vẫn không đổi được. Thật ra huynh là ngũ ca của muội. Huynh xem tiểu muội đúng là không quy củ.

Trương Thán vội nói:

- “Thất Đạo Toàn Phong” của “Đào Hoa Xã” chúng ta không hề để ý đến những điều này. Người này gọi người kia bằng danh hiệu gì cũng như nhau, tính toán làm gì.

Lôi Thuần nói một cách xa xăm:

- Như vậy, ngũ ca đến kinh thành chỉ là để gặp tiểu muội, tính toán làm gì với gia môn của muội.

- Vừa rồi Lôi cô nương đã nói, con người nên tự hiểu lòng mình.

Trương Thán hơi xấu hổ nói:

- Ta sợ mình không thể độ lượng, cũng không thể thích ứng.

- Những lời đó là muội dùng để chỉ trích tên Bạch Sầu Phi tự cao tự đại kia, sao huynh lại để trong lòng như vậy?

Lôi Thuần nói:

- Được rồi, được rồi! Bây giờ tiểu muội nhận lỗi với huynh. Huynh đừng gọi muội là Lôi cô nương nữa, cứ gọi là Thất muội hay tiểu muội, được không?

- Không được.

Trương Thán kiên trì nói:

- Cho dù chúng ta kết nghĩa kim lan, trên đường đi ta vẫn gọi cô là Lôi cô nương. Ngoại trừ Lại đại tỷ, cô và chúng ta ai cũng như nhau.

- Tùy huynh muốn gọi thế nào.

Lôi Thuần nói:

- Muội vẫn xem huynh là ngũ ca của muội. Huynh nói đi là đi như vậy, muội không chấp nhận.

- Ta cũng không phải đi ngay bây giờ, tốt xấu cũng phải chờ chuyện của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu kết thúc, chắc chắn rằng không ai khi dễ cô, lúc đó mới có thể yên tâm ra đi.

Trương Thán tự giễu cười nói:

- Có điều với bản lĩnh này của ta, e rằng lúc thật sự động thủ lại không bảo vệ được ai.

Lôi Thuần rất không đồng ý, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Đường Bảo Ngưu đã phát ra tiếng hét như sấm mùa xuân:

- Này, “thùng cơm”, ngươi nghĩ cái gì vậy? Nói năng huyên thuyên tự hạ thấp giá trị của mình, cũng không dùng cái đều đen như than ngẫm lại xem, nếu như ngươi không có tài, sao có thể cùng với Đường Bảo Ngưu cự hiệp thiên hạ vô địch, tịch mịch cao thủ gần như bất phân thắng bại được?

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “gần như”, để người nào cũng nghe được rõ ràng hai chữ này, nhằm tránh người khác hiểu lầm.

Cho dù là đang “khích lệ” Trương Thán, hắn vẫn muốn biểu thị bản lĩnh của mình còn cao hơn một bậc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.