Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 1: Chương 1




Lục Ánh sơn trang, tất cả người trong giang hồ đều biết, đó là một bang phái nữ tôn.

Cũng không phải vì Lục Ánh sơn trang chỉ có nữ nhân, không có nam nhân, mà vì ở Lục Ánh sơn trang, đương gia chủ mẫu là nữ nhân, nam nhân chỉ có cúi đầu nghe lệnh. Nói một cách khác, ở Lục Ánh sơn trang, nam nhân chỉ có thể nói hai chữ...

Tuân lệnh!

Lại nghe nói, Lục Ánh trang chủ Lục Phù Dung ôm chí lớn, dã tâm bừng bừng, ý đồ trở thành nữ nhân đầu tiên xưng bá võ lâm, thống lĩnh giang hồ. Chỉ tiếc Lục Phù Dung cũng chỉ có dã tâm lớn hơn trời và bản lĩnh mồm mép đôi co với nam nhân, ngoài ra cũng chẳng có tài năng gì đáng kể.

Võ công tuy cũng được liệt vào hàng ngũ cao cường, nhưng không đủ khiến người giang hồ cúi đầu phục tùng; quyết đoán, tuy so với nữ nhân bình thường có quyết đoán hơn, nhưng nếu so với nam nhân lại kém xa; khí độ, theo lương tâm mà nói, đây là thứ bà thiếu nhất, bởi vì, dù cho bà cố gắng bồi dưỡng khí độ của bản thân như thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc thứ bà có được cũng chẳng qua là khí độ hẹp hòi đặc trưng của nữ nhân.

Nhưng bà không tự hiểu khả năng của mình một chút nào, vẫn luôn luôn toàn tâm toàn ý muốn xưng bá võ lâm, thống lĩnh giang hồ. Hơn nữa cho dù bà có nhận ra mình không hơn nam nhân, cũng chỉ cho rằng vì võ công của bà không đủ cao cường hơn mà thôi, mà về điểm này, trong lòng bà rất rõ ràng, vào tuổi tác hiện nay của bà đã rất khó cải thiện. Nếu là như thế, bà đành phải dùng đến phương thức khác.

Võ công kém hơn nam nhân, vậy thì phải có thế lực cao hơn!

"Đứng lại!"

Vừa rời khỏi Lục Ánh sơn trang không được bao xa, tay nải nặng chịch trên tay, Lâu Thấm Du chần chờ lưỡng lự một hồi mới quay đầu lại.

Mẫu thân ruột của nàng - Lục Phù Dung, mặt không hề đổi sắc liếc nàng, Đại tỷ Lâu Nguyệt Sương lắc đầu thở dài, Nhị tỷ Lâu Nguyệt Lan khinh miệt hừ lạnh, muội muội Lâu Tuyết Du vẻ mặt hoang mang, các nàng đều không rõ vì sao nàng phải lén trốn đi như thế này.

Bởi vì, mọi người trong nhà đều không ai hiểu nàng cả.

"Nương!"

"Ngươi... . ." Lục Phù Dung thản nhiên liếc mắt nhìn tay nải trên vai Lâu Thấm Du một hồi, vẻ mặt không đổi hỏi "muốn đi đâu đó?"

Lâu Thấm Du hít sâu một hơi, dứt khoát nói hết những trăn trở lo lắng trong ba tháng nay và quyết định cuối cùng của nàng.

"Rời khỏi Lục Ánh sơn trang."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta không muốn trở thành quân cờ của nương."

Lục Phù Dung khẽ chấn động một chút nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì khác thường "Phải, ta thừa nhận là ta muốn lợi dụng ngươi để mượn sức Vũ Văn gia, tất cả chỉ vì Lục Ánh sơn trang mà thôi, nhưng ngươi nói thật đi, chẳng lẽ Vũ Văn đại công tử không vừa mắt ngươi hay sao? Nương đem ngươi gả cho hắn thì có gì đâu mà không tốt?"

Lâu Thấm Du hé miệng rồi lại ngậm miệng như muốn nói lại thôi, do dự bùi ngùi một hồi không biết nói gì.

Phải, nàng rất thích con người của Vũ Văn Tĩnh Nhân, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ gả cho hắn, cho dù nàng nguyện ý gả cho hắn, cũng không muốn gả vào Vũ Văn gia, bởi vì Vũ Văn gia là một trong võ lâm thế gia, mà nàng lại...

cực kỳ chán ghét làm người của võ lâm.

Nhưng rất không may, từ nhỏ nàng đã là người của võ lâm, còn có một mẫu thân có dã tâm rất lớn. Ngay khi Lục Phù Dung quyết định muốn lợi dụng nàng để mượn sức của Vũ Văn gia, nàng đã bắt đầu có ý định muốn thoát ly khỏi Lục Ánh sơn trang. Nhưng dù sao Lục Ánh sơn trang cũng là nhà của nàng, Lục Phù Dung là mẹ ruột của nàng, thật sự không dễ dàng nói bỏ là bỏ, cho nên nàng vẫn cứ lưỡng lự do dự mãi mà không quyết định được.

Cho đến hôm nay, sau khi Vũ Văn Tĩnh Nhân đến chơi đêm qua, nàng biết nàng không thể không bỏ đi. Nếu không đi, nàng sẽ vĩnh viễn không thoát ly được vòng trói buộc của giang hồ. Thế là nàng dứt khoát hạ quyết tâm, lặng lẽ tiêu sái ra đi.

Nhưng xem ra còn chưa đủ "lặng lẽ", bởi vì nàng rời khỏi Lục Ánh sơn trang không xa đã bị đuổi theo.

"Nói coi! Cuối cùng nương sai ở chỗ nào?" Ngữ khí Lục Phù Dung sắc bén truy hỏi.

"Ta... . ." Vẻ mặt Lâu Thấm Du không hề thay đổi, nhìn xuống đất nói "Cho đến bây giờ ta không nghĩ tới chuyện phải gả cho Vũ Văn đại công tử."

"Sao? Vũ Văn đại công tử còn chưa xứng với ngươi à?" Lục Phù Dung hai mắt như bốc lửa "Vậy ngươi muốn gả cho ai?"

"Không phải vì Vũ Văn đại công tử không tốt, mà là..." Lâu Thấm Du chần chờ giây lát rồi nói tiếp "Ta chỉ muốn gả cho một người bình bình thường thường, sống những tháng ngày bình bình thường thường mà thôi..."

"Bình thường?" Lâu Nguyệt Lan cười nhạt, tỏ vẻ cực kỳ khinh miệt. "Thấm Du, ngươi thực không có chí khí, không ngờ ngươi lại đúng là cái loại tiểu nữ nhân vô dụng này, cam lòng chịu để nam nhân dẫm nát dưới lòng bàn chân, thật tầm thường, sống mơ mơ hồ hồ, lãng phí cả đời!"

"Ta không muốn bị nam nhân dẫm nát dưới lòng bàn chân, cũng không muốn dẫm nát nam nhân dưới lòng bàn chân!" Lâu Thấm Du kiên nhẫn giải thích "Phu thê với nhau nên ngang hàng nhau, tại sao nhất định người này phải đàn áp người kia chứ?"

"Nói sao mà dễ nghe quá!" Lâu Nguyệt Lan lại khinh miệt nói."Vậy ngươi có thấy nam nhân nào nguyện ý đối xử ngang hàng với ngươi không? Nói cho ngươi biết, bọn họ chẳng ai muốn hết. Phu là trời, thê là đất, bọn họ chỉ muốn dẫm nát nữ nhân dưới lòng bàn chân thôi, ngươi có hiểu hay không a!"

Lâu Thấm Du không biết nói gì để cãi lại, bởi vì Lâu Nguyệt Lan nói toàn là sự thật.

Trên thế gian này chỉ có hai loại nam nhân. Loại thứ nhất là nam nhân tự đại ngạo mạn, cho rằng bẩm sinh nam nhân đã hơn nữ nhân, mà nữ nhân sinh ra là để cho nam nhân đàn áp. Loại nam nhân này sao có thể nguyện ý bỏ đi ưu thế của mình mà đối đãi ngang hàng với nữ nhân chứ?

Loại nam nhân còn lại là thứ nam nhân yếu đuối vô dụng. Loại nam nhân này cũng không đáng tin cậy, bởi vì hắn thích ỷ lại vào nữ nhân, gặp lúc khó khăn cần hai người đồng tâm hiệp lực để vượt qua thì hắn luôn luôn tránh ở sau lưng nữ nhân, mặc cho nữ nhân đối phó với khó khăn bên ngoài. Loại này cũng không thể tính là đối đãi ngang hàng với nữ nhân.

Nhưng mà, cho dù ít thấy, hiếm có, chẳng lẽ thế gian này không có loại nam nhân nào có thể đối đãi với nữ nhân ngang hàng hay sao?

Thí dụ như Vũ Văn Tĩnh Nhân, hắn chính là loại nam nhân này. Cho dù Vũ Văn Tĩnh Nhân nguyện ý sống một cuộc sống bình thường với nàng, nhưng hoàn cảnh của hắn lại không cho phép. Cho nên nàng không thể lựa chọn hắn.

"Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ tìm được một nam nhân nguyện ý đối đãi ngang hàng với ta!"

Lâu Nguyệt Sương lắc đầu thở dài, thật ra nàng hiểu rất rõ ý tưởng của tam muội, nhưng lại không hiểu vì sao tam muội lại có cái nguyện vọng không thực tế này.

Tuy nàng không ủng hộ cách mẫu thân lợi dụng tam muội, nhưng ít ra nàng nghĩ Vũ Văn Tĩnh Nhân là một vị hôn phu tốt cho tam muội. Nếu đừng đề cập đến tư tâm của mẫu thân muốn lợi dụng tam muội, nàng cũng nhận ra Vũ Văn Tĩnh Nhân chắc chắn là đối tượng thích hợp nhất với tam muội. Cho nên nàng cũng đồng ý đối với cuộc hôn nhân này.

Nhưng tam muội lại kiên quyết phản đối như thế, nàng thật không thể hiểu nổi.

"Nếu ngươi vĩnh viễn cũng tìm không ra người như vậy?"

"Vậy ta nguyện vĩnh viễn không lấy chồng."

Không lấy chồng?

Vậy làm sao bà mượn sức Vũ Văn gia?

"Lấy chồng hay không không do ngươi quyết định!" Lục Phù Dung phẫn nộ rít gào.

"Nương... . ."

"Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, ngươi là do ta mang thai gần mười tháng mới sinh ra, việc chung thân đại sự phải do ta quyết định, nếu không ngươi sẽ là đứa con bất hiếu!"

Phải làm con cờ cho mẫu thân tùy ý đùa nghịch cả đời thì mới là đứa con hiếu thuận hay sao?

Không, đó chính là ngu hiếu!

Huống chi còn có tâm nguyện không thể hoàn thành trước khi qua đời của phụ thân, thân là con gái của người, nàng phải có trách nhiệm thay phụ thân hoàn thành tâm nguyện còn dở dang này.

Đó mới chính là hiếu thuận!

"Hôn nhân của nương ngày xưa không phải do nương tự mình làm chủ hay sao?"

Lửa giận đầy trời trong nháy mắt tắt ngúm, Lục Phù Dung chợt chột dạ.

Tuy rằng Lâu gia từ đó đến nay đều sinh nữ không sinh nam, nên đều phải kén rể để kế thừa hương khói của Lâu gia, nhưng việc hôn nhân của nữ nhi từ trước đến nay vẫn do chủ mẫu của Lâu gia quyết định.

Mãi đến đời của Lục Phù Dung, bởi vì Lục Phù Dung kiên trì muốn tự quyết định việc hôn nhân của chính mình, nếu không dù chết cũng không lấy chồng, nên chủ mẫu đời trước mới không thể không cho Lục Phù Dung tự quyết định việc hôn nhân của chính bản thân mình, bởi vậy, đối với vấn đề hôn nhân, thật ra Lục Phù Dung không có tư cách nói nữ nhi của mình bất hiếu.

"Cái đó không tính, ta...ta là con gái một..."

"Vậy còn đại tỷ thì sao?"

"Nó là trưởng nữ, muốn vời người ở rể để kế thừa Lâu gia..."

"Ta cũng có thể kén rể, chỉ cần nương để ta tự lựa chọn."

"Chuyện này...chuyện này..."

"Ngươi không thể làm vậy!" Lâu Nguyệt Lan không kiên nhẫn cắt ngang. "Trưởng nữ kén rể là chuyện đương nhiên, còn ngươi là ai mà đòi bắt chước người ta kén người ở rể!"

"Tại sao ta không thể làm vậy?" Lâu Thấm Du hỏi lại.

"Tại vì Lục Ánh sơn trang không cần tới hai người ở rể." Lâu Nguyệt Lan chậm rãi nói. "Hai nam nhân ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng tạo phản thôi!"

Ý tưởng thật buồn cười!

Nhưng ngoại trừ nàng ra, cái loại ý tưởng này trong mắt nữ nhân của Lâu gia đã là quan niệm thâm căn cố đế rồi, mà nữ nhân của Lâu gia vĩnh viễn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho nam nhân nào muốn ngồi trên đầu các nàng.

Nữ nhân của Lâu gia bẩm sinh đã cao hơn nam nhân một bậc, có thể nào để cho nam nhân ngồi lên đầu các nàng được chứ!

Cho nên nam nhân ở Lâu gia chỉ có thể có một con đường thôi, là vĩnh viễn phủ phục dưới chân của nữ nhân Lâu gia.

Lâu Thấm Du khẽ cắn môi, dứt khoát nói : "Được rồi! Chỉ cần nương cho ta cơ hội tự lựa chọn, vậy thì hôn sự của ta sẽ do nương quyết định, nhưng tuyệt đối không được thiết kế bẫy lợi dụng gì đó trên cơ hội lựa chọn của ta, nếu không ta sẽ cảm thấy mình chỉ có giá trị là một con cờ, hèn hạ, xấu xa, bẩn thỉu mà thôi!"

Dám chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chỉ trích bà hèn hạ, xấu xa, bẩn thỉu!

Lửa giận thoáng chốc lại bùng nổ, Lục Phù Dung giận tím mặt. "Nếu ta nói không thì sao?"

Lâu Thấm Du vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên như không "Vậy ta có chết cũng không gả!"

Có chết cũng không lấy chồng?

"Ngươi...ngươi...ngươi..." Nhất thời, lửa giận của Lục Phù Dung bốc cháy ngút trời, bao nhiêu lý trí bị đốt hết không còn sót lại một chút gì "Ngươi đồ nghiệt nữ bất hiếu này, muốn chống đối ta đến cùng phải không?" Bà nghiến răng nghiến lợi, hai hàm răng suýt chút nữa bị cắn thành tư. "Tốt, tốt, tốt lắm, ngươi chỉ cần một cơ hội để tự lựa chọn thôi, đúng không?"

"Phải, nhưng ta muốn tự lựa chọn một cách chân chính mà không phải bị xếp đặt, lợi dụng trên sự lựa chọn của ta." Lâu Thấm Du kiên trì.

Lại ám chỉ nói bà hèn hạ, bà xấu xa, bẩn thỉu sao?

"Tốt lắm!" Lục Phù Dung giận quá hóa cười, gật đầu thật mạnh."Ta cam đoan sẽ không lợi dụng sự lựa chọn của ngươi, một tháng sau ngươi nhất định phải gả cho Vũ Văn đại công tử nếu như ngươi không chịu gả cho..."

Trong lòng Lâu Thấm Du nổi lên một dự cảm không tốt. "Ai?"

Nâng cánh tay chỉ ra xa xa "Người nam nhân đầu tiên xuất hiện ở đó!" Lục Phù Dung tức giận rít gào.

"......"

※※※

Không bàn tới tính tình của chủ nhân, Lục Ánh sơn trang thật sự là một trang viện do nữ nhân làm chủ, khắp nơi trong trang đều tràn ngập phong thái tao nhã âm nhu, đặc biệt tại Thấm Tâm tiểu lâu nơi ở của Lâu Thấm Du, mộc mạc lại ấm áp, vừa bước vào tiểu lâu liền cảm nhận được chủ nhân nơi đây là một người không màng danh lợi, tự do tự tại.

Vũ Văn Tĩnh Nhân thích nhất là điểm này của nàng, trời sanh tính tình đạm bạc, kiên cường nhưng không đến nỗi dữ dằn, ôn hòa lại không yếu đuối.

Mặc dù là con giữa trong bốn đứa con của Lục Phù Dung, nàng không có gì điểm gì quá xuất sắc, nổi bật, không có sự gan dạ, sáng suốt và khí phách của Lâu Nguyệt Sương, cũng không xinh đẹp tuyệt luân như Lâu Nguyệt Lan, lại càng không giống tiểu muội Lâu Tuyết Du luôn luôn tươi cười đáng yêu, mà nàng là sự kết hợp của tất cả các ưu điểm trên của ba tỷ muội.

Lâu Nguyệt Sương và Lục Phù Dung giống nhau ở chỗ là đều có dã tâm, có nghị lực, thậm chí nàng còn có nghị lực hơn so với Lục Phù Dung, nàng đích xác có năng lực và khả năng quyết đoán xông pha trên giang hồ, nói một cách khác, cho dù nàng không có năng lực thống nhất giang hồ, nhưng ít ra cũng có năng lực xưng bá một phương.

Thế nhưng mọi việc to nhỏ trong ngoài của Lục Ánh sơn trang tất cả được sắp xếp gọn gàng ngắn nắp như thế này đều là do một tay Lâu Thấm Du xử lý. Hễ bất cứ cái gì liên quan đến sổ sách kinh doanh của Lục Ánh sơn trang cũng đều do nàng quản lý, Lục Phù Dung và Lâu Nguyệt Sương khinh thường không thèm để ý đến những việc được cho là "việc nhỏ lặt vặt hàng ngày" này.

Chủ mẫu tương lai của Vũ Văn thế gia phải là người có năng lực quản lý sự việc trong ngoài như thế.

Lâu Nguyệt Lan là đệ nhất mỹ nữ võ lâm, xinh đẹp tựa thiên tiên, không ai sánh bằng, các chàng trai tuấn tú trong võ lâm sắp hàng theo sau nàng đếm không xuể.

Mặc dù không thể so sánh với vẻ mỹ mạo thập phần diễm lệ đến lóa mắt của nhị tỷ, nhưng Lâu Thấm Du nàng có một phong thái thong thả thanh tao lịch sự, chính phong thái này khiến nàng không giống nữ nhân hào phóng không câu nệ tiểu tiết trên giang hồ một chút nào, ngược lại giống như thiên kim tiểu thư khuê các đoan trang dịu dàng, tự nhiên hào phóng.

Chủ mẫu tương lai của Vũ Văn thế gia cũng phải có được loại phong cách quý phái khiến người ta kính phục này.

Lâu Tuyết Du, tuy bướng bỉnh, thích đùa dai, từ nhỏ đến lớn được Lục Phù Dung yêu thương nhất, cũng là tiểu thư được toàn bộ Lục Ánh sơn trang sủng ái nhất.

Tuy không náo nhiệt như Lâu Tuyết Du, Lâu Thấm Du nàng bình thường luôn rụt rè, khiến người ta tưởng rằng nàng thực không thú vị chút nào, kỳ thật không giống như vẻ ngoài lãnh đạm thản nhiên, lúc tâm tình tốt nàng cũng có thể cười như châu khua ngọc thốt, thậm chí còn lấy chính mình ra đùa giỡn để mua vui an ủi cho người có tâm tình không tốt, hạ nhân trong trang giễu cợt nàng, châm chọc nàng, nàng cũng chỉ cười trừ mà không tức giận.

Chủ mẫu tương lai của Vũ Văn thế gia càng không thể thiếu khí độ bình dị dễ gần gũi này.

Bất kỳ dung mạo bên ngoài hay tính tình bên trong, nàng đều là thê tử thích hợp nhất của hắn. Nhưng nàng lại cự tuyệt hắn! Hắn thật không hiểu tại sao?

Vì hắn không yêu nàng đủ hay sao?

Hay là...

Cơ bản trong lòng nàng không có hắn?

"Tại sao?" bên ao cá chép trước Thấm Tâm tiểu lâu, hắn nhẹ giọng hỏi một cách khó hiểu sau lưng Thấm Du."Ta vẫn tưởng đôi ta tình đầu ý hợp, chẳng lẽ ta đã hiểu lầm?"

Im lặng một lát, Lâu Thấm Du từ từ xoay người lại, chăm chú nhìn Vũ Văn Tĩnh Nhân như đang suy nghĩ gì đó mông lung vô cùng.

Vũ Văn Tĩnh Nhân – đại công tử của Vũ Văn thế gia, tuấn tú nho nhã, phong thái bất phàm, tính tình thập phần bình thản, cũng không có hùng tâm tráng chí gì, ở bên cạnh hắn nàng luôn có thể thoải mái nói ra những gì mình nghĩ, mà hắn cũng hiểu suy nghĩ của nàng, hai người có thể nói là một đôi tình nhân cùng chung chí hướng.

Quan trọng nhất là, nàng tôn trọng hắn, mà hắn cũng tôn trọng nàng, cũng chưa từng muốn lợi dụng nữ đức khuê huấn truyền thống để trói buộc nàng, áp chế nàng, hoặc miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì nàng không muốn, thủy chung có thể cùng nàng sánh vai bên nhau đối đãi ngang hàng với nhau.

Nàng biết, hắn sẽ là một người có thể hiểu nàng, yêu nàng, đồng cam cộng khổ, một vị hôn phu tốt, bọn họ cũng sẽ là một đôi phu thê ân ái tương kính như tân.

Nếu nàng đồng ý gả cho hắn.

Thật sự, nàng thực thích hắn, cũng tin rằng bọn họ rất hợp với nhau, mà nàng cũng không có lựa chọn nào khác tốt hơn, nhưng mà...

"Đại công tử, ngươi... . ." nàng lên tiếng nhẹ nhàng. "hẳn biết là mẹ ta muốn lợi dụng ta chứ?"

"Ta biết, nhưng ta không để ý!" Vũ Văn Tĩnh Nhân vội nói.

Khóe môi nhếch lên, nàng nở nụ cười trào phúng. "Bởi vì Vũ Văn gia cũng lợi dụng ngươi để mượn sức Lục Ánh sơn trang."

Vũ Văn Tĩnh Nhân hơi cứng người lại. "Mặc kệ bọn họ ai muốn mượn sức ai đều không liên quan gì đến chúng ta, không phải sao?"

"Không liên quan gì sao?" Nàng nỉ non. "Vậy ngươi có thể rời bỏ Vũ Văn gia hay không?"

"Chuyện này...chuyện này..." Vũ Văn Tĩnh Nhân ấp úng nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng, hắn thở dài thật sâu nói. "Ngươi hẳn cũng biết ta là trưởng tử của Vũ Văn gia, ai cũng có thể rời đi, nhưng ta thì không được!"

"Ta đương nhiên hiểu." Nàng lại quay đi đối mặt với ao cá chép. "Cho nên ta mới không thể gả cho ngươi."

"Nhưng... . ."

"Vì cha ta, cũng vì chính mình, ta không thể...Không, phải nói là không muốn gả cho ngươi..."

"Tam muội... . ."

"Ngươi có nhớ ta đã từng kể với ngươi về cha ta hay không, cũng giống ta bị sắp đặt làm một quân cờ ở rể trong Lâu gia, làm một vị phu quân nhu nhược, ông bị mẹ ta vô tình dẫm nát dưới lòng bàn chân, trải qua những tháng ngày thống khổ, chưa đầy bốn mươi tuổi đã uất ức thành bệnh mà qua đời..." Lâu Thấm Du buồn bã nói. "Khi cha ta còn sống, chỉ có ta gần gũi bên cạnh ông, bởi vậy ông đã đem tất cả nỗi lòng tâm sự hết với ta, có lẽ ông cho là ta còn nhỏ nghe cũng không hiểu, nhưng kỳ thật ta đều hiểu hết..."

Mỗi lần nhớ lại, vì hoài niệm, vì thương phụ thân, càng vì đau lòng cho nỗi ủy khuất và thống khổ của phụ thân, đôi mắt nàng lại thấm đẫm ý lệ.

Cá tính của nàng kiên cường, nhưng nàng lại rất mềm lòng, tâm tính thiện lương.

Cho nên, trong bốn tỷ muội, cũng chỉ có nàng làm bạn bên người phụ thân, bởi vì chỉ có nàng nhận thấy phụ thân tịch mịch, cũng chỉ có nàng cảm nhận được phụ thân bi thương và thống khổ cỡ nào.

"Cha nói, kiếp sau, hắn mong được làm một người bình bình thường thường, không cần là người võ lâm, cũng không cần là người đại phú đại quý, chỉ cần bình thường là tốt rồi, cho dù cuộc sống khốn khổ, cho dù trải qua những tháng ngày gian nan nhưng ông có thể sống một cuộc sống thanh bình êm vui cả đời, quan trọng nhất là..."

Nàng lặng lẽ lau đi một giọt lệ nơi khóe mắt.

"Ông muốn cưới một thê tử sẽ không đem ông dẫm nát dưới lòng bàn chân, mà ông cũng không muốn dẫm nát thê tử của mình dưới lòng bàn chân, cả hai người cùng đối đãi nhau bình đẳng, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu; có vui cùng cười, có bi cùng khóc, đó mới là...cuộc sống lý tưởng của ông..."

"Tam muội, ta... . ." Vũ Văn Tĩnh Nhân cố hết sức nói. "Ta cam đoan..."

"Không, ngươi không thể cam đoan gì cả." Lâu Thấm Du lắc đầu nói nhỏ. "Thân là người trong giang hồ, tuyệt đối không thể có một cuộc sống bình thường; thân là trưởng tử của Vũ Văn gia, ngươi càng không bỏ xuống được trách nhiệm nặng nề trên vai; thân là con trai, ngươi càng không thể không để ý đến cảm nhận của cha và nương ngươi. Không, ngươi không thể cam đoan được gì cả!"

Vũ Văn Tĩnh Nhân cười khổ, không thể phủ nhận. "Nhưng ta yêu ngươi, như thế còn chưa đủ hay sao?"

Lâu Thấm Du trầm mặc một lúc lâu rồi ảm đạm thở dài.

"Thật ra cha ta cũng yêu mẹ ta, nếu không hắn cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đến Lâu gia ở rể, mà đã bỏ trốn mất dạng vào đêm trước khi bị buộc phải thành hôn. Bởi vì ông yêu mẹ ta, cho nên ông mới đến Lâu gia này ở rể, nhưng kể từ ngày ông bắt đầu ở rể, ông không có đến một khắc hạnh phúc, ngay cả trong nháy mắt cũng không có, mà chỉ có sự thống khổ đến vô tận. Cho nên..."

Nàng lại một lần nữa xoay người lại, nhìn hắn với ánh mắt bất đắc dĩ và áy náy.

"Cho dù ngươi có yêu hay không yêu ta, hoặc là ta có yêu ngươi hay không, cũng đều không đủ. Ngươi có hiểu không?"

Đối mặt với ánh mắt cố chấp của nàng, cuối cùng Vũ Văn Tĩnh Nhân cũng hiểu rõ.

Giống như nàng đã nói, mặc kệ là hắn yêu nàng hay không, hoặc là nàng có yêu hắn hay không cũng đều không đủ. Bởi vì thứ nàng một lòng theo đuổi là cuộc sống phu thê êm ấm bình thường, mà hắn vĩnh viễn không có cách nào cho nàng cuộc sống đó.

Thế là hắn chỉ biết cười khổ.

Hắn cũng khát vọng có một cuộc sống bình thường, thậm chí ba đệ đệ của hắn càng có dã tâm hơn hắn, nhưng bởi vì hắn bất hạnh là trưởng tử, ngực mang hùng tâm tráng chí của cha hắn, gánh nặng lại đặt trên vai của hắn, hắn có thể liều mình bỏ xuống hết sao?

Không, hắn không thể, hắn không thể cũng không nguyện mang tiếng là đứa con bất hiếu, nên tuy rằng không muốn nhưng cũng chỉ có thể ủy khuất nàng!

Không công bằng sao?

Phải, hắn thừa nhận chuyện này thật không công bằng, nhưng dù sao hắn là nam nhân, nàng là nữ nhân, mà trên thế gian này không phải nam nhân đều quan trọng hơn nữ nhân hay sao?

※※※

Mặc dù được liệt danh vào một trong Nhất cốc Nhị trang Tam phủ, nhưng thật ra thanh danh của Lục Ánh sơn trang trên giang hồ kém xa tiếng tăm của Ngũ đại thế gia, bởi vậy, mỗi khi gặp chuyện gì phải phát thiệp mời là các nàng lại bắt đầu hao tâm tổn trí, đau đầu nhức óc.

Phát quá ít thì sợ mất mặt; phát quá nhiều thì lại sợ người ta không thèm đến, càng mất mặt hơn.

Nhưng mà lần này, đường đường là khuê nữ của Lục Ánh sơn trang xuất giá, các nàng lại không hề có một chút phiền não nào, bởi vì căn bản các nàng không tính phát ra thiệp mời.

Loại hôn lễ mà một khắc trước khi làm lễ mới quyết định chú rể là ai, dù có làm gì thì cũng chỉ giống như một trò đùa khôi hài thôi. Nếu đã như vậy, các nàng tự đóng cửa lại diễn trò khôi hài, náo loạn khiến người ta chê cười cho người trong nhà xem, nếu có khó coi thì cũng chỉ có người trong nhà biết.

Nhưng dù Lục Ánh sơn trang chưa phát thiệp mời, không biết tại sao tin tức cũng bị truyền ra ngoài, ba ngày trước hôn lễ, những vị khách không mời mà đến xem náo nhiệt đã lục tục kéo nhau đến. Mãi đến ngày diễn ra hôn lễ, Lục Phù Dung dở khóc dở cười nhưng vì phải tỏ ra bao dung rộng lượng, nên đành phải sai người chuẩn bị chào đón, gồng mình lên tiếp đãi các vị bằng hữu trong võ lâm.

Đường đường trang chủ của Lục Ánh sơn trang gả khuê nữ đi, nhưng đến một khắc trước khi cử hành hôn lễ mới biết chú rể sẽ là ai, loại náo nhiệt này sao có thể không đi xem chứ!

Trong tiểu lâu nơi tiếp đãi khách.

"Ngươi yên tâm, tam muội nhất định sẽ chọn ngươi!"

Vũ Văn Tĩnh Nhân một thân áo tân lang đỏ thẫm, rõ ràng đang thập phần bất an, Lâu Nguyệt Lan đang cố gắng trấn an hắn.

"Sao nhị tiểu thư có thể khẳng định như thế?"

"Rất đơn giản, dù tam muội nói nghe hay cỡ nào nhưng từ nhỏ nàng ấy đã là tiểu thư sống an nhàn sung sướng trong kim ngân châu báu, muốn nàng cả đời đối mặt với một trượng phu thô lỗ tục tằng bình thường, tự tay lo liệu gia vụ, chịu khổ chịu sở, nói cho ngươi biết, vào thời điểm nàng ấy phải thật sự lựa chọn, nàng ấy sẽ giác ngộ được nàng sẽ không cách nào chịu nổi cuộc sống như vậy a!"

"Nếu là như vậy, sao không tùy tiện chọn một người nào đó là được rồi, tại sao phải dùng đến phương thức hoang đường như thế này..."

Vũ Văn Tĩnh Nhân còn chưa nói xong, Lâu Nguyệt Lan đã trợn mắt lên.

"Không chỉ có ngươi thấy vậy, ta cũng thấy thật buồn cười! Nhưng không có cách nào, tính tình của nương như vậy đó, hễ tức lên là..." rồi thở dài thật sâu "Nói thật, nương của ta cũng thực hối hận lắm rồi, lúc ấy bà tức giận đến nhất thời mất đi lý trí, mới bật thốt ra phương thức buồn cười này, chúng ta muốn cũng ngăn không kịp..."

"Vậy..." Vũ Văn Tĩnh Nhân nhíu mi lại nói. "tam muội lập tức đáp ứng hay sao?"

Lâu Nguyệt Lan chần chờ một chút rồi nói "Không phải, tam muội đưa ra một điều kiện..."

"Điều kiện gì?"

"Nàng không muốn gả cho người trong giang hồ, cũng không muốn nhà phú hào, chỉ cần là thường dân có thể dùng hai tay để kiếm sống là được rồi."

Quả nhiên là vậy.

Vũ Văn Tĩnh Nhân than thở một hồi, ánh mắt lại chợt thâm sâu."Trang chủ đồng ý hay sao?"

"Ta đã nói rồi, lúc ấy nương đang tức giận, căn bản không có lý trí, nàng thậm chí cũng không có nghe rõ điều kiện của tam muội đã thốt ra là đồng ý!" Lâu Nguyệt Lan tỏ vẻ không thể chịu nổi. "Sau đó nương muốn đổi ý, lại sợ tam muội không chịu gả đi, thậm chí lại tiếp tục tìm cơ hội chạy trốn, cho nên chúng ta phải cẩn thận thương lượng lại, nghĩ rằng chỉ cần chúng ta an bài thích đáng không tạo ra cơ hội tốt nào thì tam muội sẽ cam tâm tình nguyện gả cho ngươi."

"Nàng chịu sao?" Vũ Văn Tĩnh Nhân lẩm bẩm nói.

"Đương nhiên chịu" Khẩu khí Lâu Nguyệt Lan thập phần khẳng định, không chút do dự. "Ngẫm lại, người đến Lục Ánh sơn trang hôm nay, nếu không phải là nhân vật giang hồ, thì chỉ có thứ tiểu nhị bên ngoài giao đồ cho sơn trang, hoặc là những gã sai vặt thu tiền này kia, mà hai loại người này, một thì thô tục, một thì hám tiền, đều là những người thô tục khó chịu nổi, theo cá tính của tam muội, ngươi tưởng nàng sẽ chọn những loại người này làm hôn phu để sống cả đời trong thống khổ hay sao?"

"Nhưng nàng cũng vẫn luôn luôn chung sống hòa bình với những người đó..." Vũ Văn Tĩnh Nhân phản bác.

"Vậy thì sao?" Lâu Nguyệt Lan không cho là đúng, hừ hừ nói tiếp. "Tam muội phụ trách xử lý trang vụ, tất nhiên phải tiếp xúc với loại người này rồi, nhưng đó cũng chỉ là tiếp xúc mà thôi, nàng cũng không có nhìn kỹ bọn họ. Nếu bây giờ phải gả cho loại người này, tam muội phải thật sự cẩn thận xem xét bọn họ cho kỹ càng, mà một khi nàng thấy rõ ràng loại người này thô tục như thế nào, thấp kém như thế nào, ta cũng không tin tam muội có thể bỏ loại nam nhân tương xứng có thể hiểu nàng như ngươi mà lựa chọn cái loại tục phu căn bản không thể thổ lộ tình cảm, tâm sự chia sẻ cùng nàng..."

"Nhưng mà..."

"Ngoài ra, ta cũng không tin tam muội thật sự nguyện ý bỏ cuộc sống giàu có xa hoa mà sống cuộc sống thiếu thốn phải tự tay làm lụng vất vả cả ngày. Tam muội không ngu ngốc, nàng rất thông minh, dùng hạnh phúc cả đời cá cược một lần, nàng sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này!"

Vấn đề là Lâu Thấm Du cũng không phải đang giận lẫy a!

"Thật sao?"

"Bản thân ngươi ngẫm thì sẽ rõ, nếu bây giờ kêu Vũ Văn đại công tử ngươi chọn một thê tử mà khi ngươi đàm thi luận văn với nàng, nàng không hiểu, muốn tỏ tình tâm sự với nàng, nàng cũng không thèm, cả ngày chỉ biết tính toán với ngươi chuyện mắm muối củi gạo, diêm tương trà dấm, đại công tử ngươi có chịu được hay không?" Lâu Nguyệt Lan hỏi lại.

Không cần nghĩ đến Vũ Văn Tĩnh Nhân cũng đã lập tức rùng mình.

"Không!" Hắn thật chịu đựng không nổi cảnh phải sống chung cả đời với một thê tử tục tằn như vậy!

"Vậy thì phải rồi, ngươi và tam muội là một loại người giống nhau, ngươi chịu không nổi, tất nhiên nàng cũng chịu không nổi. Cho nên, cứ an tâm đi, cuối cùng nàng cũng nhất định sẽ chọn ngươi thôi!"

Vũ Văn Tĩnh Nhân lặng im một lát, sau đó thở dài thật sâu.

Hắn biết, hắn hơi tham lam một chút, ích kỷ một chút, muốn cưới một nữ nhân mình ái mộ đã lâu, lại có thể hiểu nhau, có năng lực và tấm lòng để đảm nhiệm chức trách thê tử của trưởng tử Vũ Văn gia như nàng, thế hắn đã thỏa mãn rồi, nhưng còn nàng?

Nàng có thỏa mãn không?

Không, nàng tuyệt đối không thỏa mãn, bởi vì nguyện vọng của nàng vĩnh viễn không thể đạt thành, nàng sẽ ôm hận cả đời như phụ thân của nàng vậy.

Nếu đã vậy thì hắn biết làm sao đây?

※※※

Vào lúc giữa trưa, giờ lành đã tới, tân nương tử đầu đội mũ phượng, thân choàng hỉ khăn không vào sảnh đường làm lễ mà lại xuất đầu lộ diện trước cổng Lục Ánh sơn trang, bên cạnh là trang chủ Lục Ánh sơn trang Lục Phù Dung, tứ phía ai nấy đều xôn xao kích động, bàn tán vô cùng sôi nổi, náo nhiệt.

Cảnh này càng thú vị và đáng xem hơn ném tú cầu chọn rể hoặc hoặc luận võ chọn tân lang à nha!

"Ngươi..." Lục Phù Dung chăm chú nhìn Lâu Thấm Du, ánh mắt lóe lên quỷ quyệt. "có muốn đổi ý không?"

"Không, ta sẽ không đổi ý" Lâu Thấm Du mềm mỏng nhẹ nhàng nhưng nói vô cùng kiên định."Nếu nương cho ta cơ hội này để lựa chọn, ta sẽ nắm thật chắc."

Cơ hội?

Lục Phù Dung cười lạnh, "Vậy sao? Ngươi thật sự nguyện ý chọn..." liếc mắt ra trước cổng "Nam tử đầu tiên xuất hiện ở đó?"

Theo tầm mắt của Lục Phù Dung, Lâu Thấm Du nhìn ra cổng.

Trên đường vào cổng Lục Ánh sơn trang, hai bên đều là cây cối rậm rạp, mà cách đó chừng một trăm năm mươi mét phía trước là một khúc ngoặt rẽ vào rất gắt, người đến sẽ không nhìn thấy Lục Ánh sơn trang, người trong Lục Ánh sơn trang bên này cũng không nhìn thấy người đang đến là ai. Lục Phù Dung đang chỉ đúng là khúc quẹo kia.

"Phải"

"Được, tốt lắm!"

Nghe ngữ khí Lục Phù Dung sảng khoái một cách giả dối, Lâu Thấm Du không khỏi nhíu mi quay lại nhìn Lục Phù Dung, nhưng thấy trên mặt Lục Phù Dung tràn đầy tươi cười, có vài phần trào phúng kiểu "Để ta xem ngươi chọn thế nào", vài phần đắc ý kiểu "Cuối cùng ngươi cũng phải theo quyết định của ta thôi", thế là nàng đột nhiên hiểu ra.

Tất cả đều đã sớm được an bài kỹ lưỡng!

Người xuất hiện ở đằng kia tuyệt đối không phải là người nàng nguyện ý gả, thế là nàng không thể không thay đổi sự lựa chọn, cuối cùng nàng chỉ có thể gả cho trượng phu mà Lục Phù Dung lựa chọn. Đây chính là kế hoạch đã được tính toán sắp đặt của Lục Phù Dung.

"Vậy có thể bắt đầu chưa?" Lục Phù Dung ung dung hỏi.

Đôi mắt của Lâu Thấm Du thâm trầm u ám chăm chú nhìn mẫu thân một lát, rũ mi suy tư nửa ngày, rồi nhìn xa xăm nói.

"Được, bắt đầu đi!"

Thế là, tất cả mọi ánh mắt đều chăm chú hướng về khúc quanh rẽ vào con đường đến sơn trang trước mặt kia chờ đợi.

Không đến một khắc, xa xa mơ hồ vọng lại tiếng tay áo tung bay, mọi người nhất thời nhướng mắt lên nhìn đầy kỳ vọng, người vừa rẽ qua khúc quanh kia lập tức phát hiện vô số ánh mắt tập trung trên người hắn, nhất thời kinh hãi, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì?

Hắn đến để uống rượu mừng, xem náo nhiệt, không phải đến đánh nhau a!

Một lát nữa, chỗ khúc quanh lại xuất hiện một con la, ngồi trên con la là một lão nhân tóc bạc phơ run run rẩy rẩy cầm theo một đống sổ sách, miệng hen suyễn khò khè, không biết tại sao người ta chen chúc xô lấn nhau xem tướng mạo của lão, cũng không dám lên tiếng hỏi.

Không phải nhân vật võ lâm, nhưng không thể chọn được, sợ chưa bái đường lão đã lăn ra chết, tân nương tử sẽ phải goá chồng trước khi cưới a!

Quả nhiên, Lục Phù Dung cao hứng phấn chấn tinh thần, bà tỏ ý muốn gả nữ nhi của bà cho lão già, lão sợ đến mức ngay cả bộ dáng tân nương cũng không dám liếc mắt nhìn một cái, mặt mày xanh xám, từ lưng con la ngã xuống ngay đương trường.

"Không, không, bà già nhà ta sẽ lấy dao phay rượt giết ta chết mất, không, không được, không được..." vừa nói được vài ba câu lão liền trợn trắng mắt ngất xỉu.

Thì ra lão có một thê tử trông nom lão thật nghiêm a!

Mọi người dở khóc dở cười, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không biết nói gì, sau đó không hẹn mà cùng chuyển mắt sang Lục Phù Dung, xem bà quyết định ra sao?

Sắc mặt Lục Phù Dung vô cùng khó coi ho khan vài tiếng. "Ờ, nếu vị lão nhân gia này không đồng ý, ta cũng không miễn cưỡng."

Nửa ngày tiếp theo, lại có thêm hai người ngồi một chiếc xe rất mới xuất hiện ở chỗ ngã rẽ, không phải nhân vật võ lâm, cũng không phải lão già, nhưng là...

Lục Phù Dung cười dài liếc nhìn vẻ mặt kiên định của Lâu Thấm Du, vui vẻ tiến lên chào đón người mới đến.

"Xin hỏi vị đại thẩm này, vị này có phải là lệnh lang hay không? Được mấy tuổi rồi?"

"Nó là cháu của ta, được chín tuổi!"

"Vậy sao? Thật có phúc khí, đại thẩm này tuổi còn trẻ mà đã có tôn nhi rồi!"

Lục Phù Dung cười càng lúc càng khoa trương, quả thực giống như ả đào vai chính trên sân khấu, bà lại liếc Lâu Thấm Du đang đứng phía sau lặng lẽ rũ mi, trên mặt vẫn không có nửa điểm biểu tình.

"Không biết lệnh tôn có chịu cưới nữ nhi của ta hay không, của hồi môn hậu hĩnh đều đã được chuẩn bị sẵn rồi!"

Loại dân đen thấp kém này đều chỉ thích bạc trắng bóng, dùng từ "của hồi môn hậu hĩnh" này, nhất định có thể dễ dàng khiến bọn họ cắn câu, hơn nữa cũng sẽ không để lộ ra nghi ngờ gì. Quả nhiên...

"Của hồi môn?" Thím béo hai mắt sáng ngời, mặt mày hớn hở. "Được, được, đương nhiên là được!"

"Vậy tốt quá, lập tức cho bọn chúng thành thân đi!" Hai mắt Lục Phù Dung nhìn thẳng Lâu Thấm Du, cười dài chờ nàng hối hận, chờ nàng kêu lên ”Khoan đã”, chờ nàng nói nàng đổi ý muốn gả cho Vũ Văn Tĩnh Nhân.

"Gì?" Khuôn mặt tươi cười của thím béo cứng đờ."Ngay bây giờ sao?"

"Đúng vậy!" Lục Phù Dung vẫn ung dung liếc nhìn Lâu Thấm Du như cũ, một lòng chờ đợi giây phút Lâu Thấm Du nhịn không nổi la lên.

"Không được, không được!" Thím béo lắc đầu như điên. "Chuyện này phải do cha của nó làm chủ, mà cha của nó nửa tháng sau mới về..."

"Nửa tháng?" Lục Phù Dung nhíu mày, quay lại nhìn.

"Đúng, ít nhất nửa tháng."

"Nhưng ta cũng không bắt buộc cha mẹ nó phải nhất định đích thân đến làm chủ hôn..."

"Nói bậy!" Thím béo không cho là đúng nổi giận quát."Hôn nhân đại sự, cha mẹ có thể nào không đích thân tới chứ!"

"Nhưng mà..." Lục Phù Dung tà mị liếc mắt nhìn Lâu Thấm Du một cái. "Không phải hôm nay thì không được!"

"Không được, không được!" Thím béo tiếp tục lắc đầu. "Đó là quy củ, vợ chồng ta chỉ có một đứa con, ta cũng không muốn chọc giận hắn đâu, tính tình của hắn không được tốt lắm!"

"Vậy thì...quên đi!" Lục Phù Dung miễn cưỡng nói.

Thế là, mọi người lại tiếp tục chờ.

Lại là nhân vật võ lâm...

Đến hỗ trợ bảo vệ sơn trang...

Chưởng quỹ lo chuyện thu chi trong trang cũng nói hắn đã ”vô tình” nạp thêm thiếp...

Gia đinh trong trang trở về sau khi thăm nhà...

Bất tri bất giác mặt trời đã ngã về hướng tây, hoàng hôn dần buông xuống, đã một hồi lâu không có người nào khác xuất hiện tại khúc quanh kia, mọi người bắt đầu hoang mang, không khỏi hoài nghi...

Tân nương tử rốt cuộc có gả ra ngoài hay không?

Đúng lúc này, một tràng tiếng vó ngựa từ xa truyền lại, ước chừng có ba, bốn con ngựa gì đó, thế là mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến...

Người đang đến không những là một nam nhân mà còn có thể là một nhân vật võ lâm, có phải không?

Đang lúc mọi người suy nghĩ, tiếng vó ngựa cuối cùng cũng chuyển qua ngã rẽ kia, đập vào mắt mọi người quả nhiên là bốn con ngựa, nhưng chỉ có một con ngựa là trên lưng có người cưỡi.

Một nam nhân vẻ mặt phong trần mệt mỏi, râu ria xồm xoàm lôi thôi hết sức...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.