On The Way To The Wedding

Chương 20: Chương 20




Trong chương này, nhân vật chính của chúng ta đã có một buổi sáng tồi tệ.

Một lúc sau đó, sau khi đã ngủ, và rồi thêm nhiều đam mê, rồi lại chợp mắt một chút, không gian yên lặng thanh bình và tĩnh mịch, và rồi lại thêm đam mê - bởi vì họ không thể nào tự giúp được mình - đã đến thời điểm mà Gregory phải đi.

Đây có lẽ là điều khó khăn nhất mà Gregory từng làm, và anh vẫn chưa thể nào làm điều đó với niềm vui sướng tận sâu trong trái tim bởi anh biết rằng đây chưa phải là điều cuối cùng. Nó thậm chí không phải là lời tạm biệt; chẳng có gì quá vĩnh cửu như nó cả. Nhưng thời gian đang trôi đi một cách nguy hiểm. Bình minh sẽ sớm đến thôi, và trong khi anh đang cố gắng bằng mọi cách để cưới được Lucy sớm nhất có thể, anh sẽ không đặt cô vào sự nhục nhã của việc bị bắt gặp ở trên giường với anh trong buổi sáng của ngày diễn ra đám cưới của cô với một người đàn ông khác.

Cũng còn có Haselby để mà cân nhắc nữa. Gregory không biết rõ về anh ta lắm, nhưng anh ta luôn luôn dường như là một gã hòa nhã và không đáng để anh ta rơi vào một tình trạng bị bẽ mặt công khai trước công chúng.

“Lucy,” Gregory thì thầm, hôn lên má cô bằng mũi anh, “gần sáng rồi.”

Cô tạo ra một âm thanh ngái ngủ, rồi quay đầu lại. “Vâng,” cô nói. Chỉ Vâng, mà không phải là Tất cả thật không công bằng hoặc là Điều đó thật không nên xảy ra theo cách này. Nhưng đó là Lucy. Cô rất thực tế, khôn ngoan và hầu như có lý một cách đáng yêu, và anh yêu cô vì tất cả những điều đó và còn hơn thế nữa. Cô không muốn thay đổi cả thế giới. Cô chỉ muốn làm cho nó trở nên đáng yêu và tuyệt diệu hơn cho những người mà cô YÊU QUI!.

Sự thật mà cô đã làm điều đó - khi mà cô đã để cho anh làm tình với cô và đang lên kế hoạch hoãn đám cưới của cô ngay bây giờ, trong cái buổi sáng sớm của buổi lễ - nó chỉ cho anh thấy cô đã lo cho anh sâu đậm như thế nào. Lucy không tìm kiếm sự chú ý và kịch tính. Cô mong muốn một sự ổn định và những gì quen thuộc, và việc để cho cô phải làm một bước ngoặc khi cô đang chuẩn bị cho việc -

Nó làm cho anh cảm thấy nhỏ bé.

“Em nên đi với anh,” anh nói. “Ngay bây giờ. Chúng ta nên cùng rời khỏi đây trước khi những người hầu thức giấc.”

Môi dưới cô căng ra một chút trong một biểu cảm kiểu như Ôi-Chúa-ơi khiến cho anh chỉ đơn giản có một sự vui thích là phải hôn cô. Một cách nhẹ nhàng, bởi vì anh chẳng còn thời gian để mà bị cuốn đi bởi đam mê nữa, và cũng chỉ là một cái hôn vội trên khóe miệng của cô. Chẳng gì có thể gây cản trở cho câu trả lời của cô, cái mà thật đáng thất vọng. “Em không thể.”

Anh rớt xuống trở lại. “Em không thể ở lại đây.”

Nhưng cô đang lắc đầu. “Em... em phải làm những gì đúng đắn.”

Anh nhìn cô một cách kỳ quặc.

“Em phải cư xử trong danh dự,” cô giải thích. Rồi cô ngồi xuống, những ngón tay cô nắm quá chặt lấy chiếc áo ngủ đến nỗi mà khớp của chúng trở nên trắng bệt. Cô trông có vẻ bối rối, điều mà anh ngờ rằng chúng làm nên ý nghĩa nào đó. Anh cảm thấy một góc của bình minh hoàn toàn mới đang hé lộ, trong khi cô thì -

Cô vẫn còn có một ngọn núi khá lớn phải vượt qua trước khi cô có thể chạm đến hạnh phúc cuối cùng của mình.

Anh vươn ra, cố gắng nắm lấy một tay cô, nhưng cô không dễ dàng tóm lấy. Nó không phải là cô đang bị kéo ra khỏi anh; nó hầu như giống như thể cô thậm chí không nhận ra cái chạm của anh.

“Em không thể hèn hạ trốn đi và để cho Lord Haselby phải chờ đợi một cách vô vọng ở nhà thờ,” cô nói, những từ ngữ tuôn ra, đổ nhào ra khỏi môi cô khi mắt cô quay về phía anh, mở rộng và cầu khẩn.

Nhưng chỉ trong chốc lát.

Rồi cô quay đi.

Cô nuốt xuống. Anh không thể nhìn thấy gương mặt cô, nhưng anh có thể thấy nó trong cái cách cô chuyển động.

Cô nói, một cách mềm mỏng, “Chắc chắc là anh hiểu điều đó.”

Và anh hiểu. Đó là một trong những thứ mà anh yêu nhất ở cô. Cô có một ý thức mạnh mẽ về những gì đúng và sai, đôi khi gần như là cứng đầu. Nhưng cô chưa bao giờ tỏ qua có đạo mạo, chưa bao giờ quá hạ mình.

“Anh sẽ chờ em,” anh nói.

Đầu cô quay lại ngay tức thì, và mắt cô mở rộng trong một câu hỏi.

“Em có lẽ sẽ cần đến sự giúp sức của anh,” anh nói nhỏ nhẹ.

“Không, không cần thiết đâu. Em khá chắc chắn là em có thể -“

“Anh muốn vậy,” anh nói, với sự ép buộc đủ để làm cô im lặng. “Đây sẽ là tín hiệu của chúng ta.” Anh đưa tay lên, các ngón tay khép lại, lòng bàn tay hướng ra. Rồi anh xoay cổ tay, một lần, để đưa lòng bàn tay vòng quanh mặt, rồi một lần nữa, trở về vị trí ban đâu. “Anh sẽ chờ em. Nếu em cần sự giúp đỡ của anh, hãy đến bên cửa sổ và làm dấu hiệu này.”

Cô mở miệng, như thể có có cô thể phản đối thêm một lần nữa, nhưng cuối cùng thì cô chỉ đơn thuần gật đầu. Anh đứng dậy, mở tung tấm vài trải giường nặng trịch bao bọc giường cô khi anh tìm lại quần áo của mình. Áo quần anh rơi vãi tứ tung - chiếc quần ống túm thì ở đây, chiếc áo sơ mi thì rõ ràng ở đằng kia, nhưng anh nhanh chóng gom những gì anh cần lại và mặc vào.

Lucy vẫn ở lại giường, đang ngồi dậy với tấm chăn trải giường kẹp dưới cánh tay cô. Anh thấy cô rất quyến rũ và e lệ, và anh hầu như trêu chọc cô vì điều đó. Nhưng thay vì vậy anh quyết định chỉ mỉm cười thích thú. Đây hẳn phải là một đêm quan trọng đối với cô, cô không nên bị chòng ghẹo đến mắc cỡ cho tính ngây thơ của mình.

Anh bước tới bên cửa sổ để nhìn ra ngoài. Bình minh vẫn chưa hé rạng, nhưng bầu trời thì rõ là đang hoạt động trở lại, chân trời nhuộm một tia sáng lung linh mờ nhạt chỉ nhìn thấy được trước khi mặt trời mọc. Bầu trời rực sáng nhẹ nhàng, một màu xanh tía thanh bình, và thật tuyệt đẹp khi anh vẫy tay với cô gọi cô đến bên anh. Anh quay lưng lại khi cô mặc lại áo ngủ của mình và rồi, khi cô bước nhẹ trên đôi chân trần băng qua căng phòng, anh kéo cô nhẹ nhàng dựa vào anh, lưng cô nép vào ngực anh. Anh tựa cằm mình vào đỉnh đầu cô.

“Nhìn kìa,” anh thì thầm.

Bóng tối dường như đang nhảy múa, lấp lánh và rộn ràng lên, như thể không khí tự nó hiểu được rằng không có gì có thể sánh được như nó. Bình minh đang chờ đợi ở phía bên kia của chân trời, và những ngôi sao đang bắt đầu tắt dần ánh sáng trên bầu trời. Và thật may mắn và phúc lành làm sao mà anh có thể cảm thấy được cả hai thứ đó, trong từng hơi thở

Nếu anh có thể làm thời gian ngừng trôi, anh sẽ làm điều đó. Chưa bao giờ anh trải qua một khoảnh khắc nào quá huyền diệu, quá... đầy đủ như vậy. Mọi thứ đang ở đây, tất cả những gì tốt đẹp, chân thật và có thực. Và anh cuối cùng đã hiểu được sự khác nhau giữa hạnh phúc và sự mãn nguyện, Và thật may mắn và phúc lành làm sao mà anh có thể cảm thấy được cả hai thứ đó, trong tất cả những thứ ngoạn mục như thế này.

Đó là Lucy. Cô hoàn thiện anh. Cô trao cho cuộc sống của anh những điều mà anh đã biết rằng một ngày nào đó nó sẽ trở thành hiện thực.

Đây là giấc mơ của anh. Nó đang trở thành sự thật, tất cả xung quanh anh, ngay tại đây trong vòng tay anh.

Và rồi, ngay lúc họ đang đứng cạnh cửa sổ lúc này đây, một trong những ngôi sao đột nhiên lóe sáng xuyên qua bầu trời. Nó tạo thành một hình cánh cung rộng và không sâu, và Gregory dường như cảm thấy rằng anh nghe thấy nó khi nó đang chu du, lóe sáng và nổ lốp bốp cho đến khi nó biến mất trong ánh sáng.

Nó làm cho anh hôn cô. Anh ngờ rằng cầu vồng cũng sẽ làm nên điều tương tự, hay một nhánh cây bốn lá, hay thậm chí chỉ đơn giản chỉ là một bông tuyết, hạ cánh xuống ống tay áo anh mà không bị tan ra. Thật là không thể nào thưởng thức một trong những điều kỳ diệu nho nhỏ của tự nhiên mà không hôn cô. Anh hôn lên cổ cô, và rồi anh quay cô lại trong vòng tay anh để anh có thể hôn lên môi cô, rồi trán cô, và thậm chí là mũi cô.

Tất cả bảy nốt tàn nhan nữa chứ. Chúa ơi, anh yêu bảy nốt tàn nhang đó của cô.

“Anh yêu em,” anh thì thầm.

Cô dựa má mình vào má anh, và giọng cô nghe khàn khàn, hầu như là tắc nghẹn khi cô nói, “Em cũng yêu anh.”

“Em có chắc là em sẽ không đi với anh bây giờ không?” Anh biết câu trả lời của cô, nhưng dù sao thì anh vẫn cứ hỏi.

Đúng như mong đợi, cô gật đầu. “Em phải tự mình làm điều đó.”

“Chú em sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”

“Em.. không chắc nữa.”

Anh bước lùi lại, nắm lấy vai cô và thậm chí còn khuỵu gối xuống để mắt anh không bỏ sót sự tiếp xúc với mắt cô. “Ông ta sẽ làm đau em không?”

“Không,” cô nói, đủ nhanh để anh có thể tin cô. “Không. Em hứa với anh.”

“Ông ta sẽ cố ép buộc em kết hôn với Haselby chứ? Hay nhốt em trong phòng? Bởi vì anh có thể ở lại, nếu em nghĩ rằng em sẽ cần đến anh, anh có thể ở lại đây.” Điều đó sẽ tạo ra một vụ scandal thậm chí còn tệ hơn những gì hiện thời họ đang phải đối mặt, nhưng nếu có bất kỳ một nghi vấn nào đó cho sự an toàn của cô...

Chẳng có gì anh sẽ không làm cả.

“Gregory -“

Anh làm cô im lặng bằng một cái lắc đầu. “Em có hiểu không,” anh bắt đầu, “những điều này hoàn toàn đi ngược lại bản năng của anh, để em ở lại đây đối mặt với việc này một mình như vậy sao?”

Hai môi cô há ra và hai mắt cô -

Chúng đầy ắp những giọt nước mắt.

“Anh đã thề bằng cả trái tim mình là sẽ bảo vệ em,” anh nói, giọng anh nghe thiết tha và mãnh liệt và có lẽ thậm chí còn có chút gì đó giãi bày nữa. Bởi vì, anh nhận ra rằng, hôm nay là ngày mà anh thật sự trở thành một người đàn ông. Sau hai mươi sáu năm tồn tại không có tình thân ái và, đúng vậy, không có mục đích, cuối cùng anh đã tìm ra mục tiêu của đời anh.

Cuối cùng anh đã biết tại sao anh đã được sinh ra.

“Anh đã thề điều đó trong tim mình,” anh nói, “và anh sẽ vẫn thề như vậy trước Chúa trời sớm nhất chừng nào chúng ta có thể. Và điều đó giống như xát muối vào ngực anh khi để em ở lại một mình.”

Tay anh tìm đến tay cô, và những ngón tay của họ đan vào nhau.

“Điều đó không đúng,” anh nói, giọng thấp nhưng dữ dội.

Một cách chậm rãi, cô gật đầu tỏ ý đồng tình. “Nhưng đó là những gì chúng ta phải làm.”

“Nếu có vấn đề gì,” anh nói, “nếu em cảm thấy nguy hiểm, em phải hứa sẽ ra hiệu cho anh. Anh sẽ đến với em. Em có thể ẩn náu ở chỗ mẹ anh. Hoặc bất kỳ ai trong những chị em gái anh. Họ chẳng bận tậm đến những vụ scandal đâu. Họ sẽ chỉ lo cho hạnh phúc của em thôi.”

Cô nuốt xuống, và rồi cô mỉm cười, và mắt cô trở nên đăm chiêu. “Gia đình anh thật đáng yêu.”

Anh nắm lấy tay cô và ép chặt lấy chúng. “Họ bây giờ cũng là gia đình của em nữa.” Anh đợi cho cô nói gì đó, nhưng cô đã không. Anh đưa hai tay cô lên môi và lần lượt hôn chúng. “Sớm thôi,” anh thì thầm, “tất cả những điều này sẽ sớm qua thôi.”

Cô gật đầu, rồi liếc nhìn qua vai cô về phía cánh cửa. “Những người hầu sẽ sớm thức dậy.”

Và anh rời đi. Anh trượt qua cánh cửa, đôi giày cầm trên tay, và thoát ra ngoài theo lối mà anh đã vào.

Trời vẫn còn tối khi anh đến được công viên nhỏ nằm giữa quãng trường và nhà cô. Chỉ còn vài giờ nữa là đến đám cưới, và anh chắc chắn là anh có đủ thời gian để quay về nhà thay quần áo.

Nhưng anh không chuẩn bị để đánh liều với điều đó. Anh đã nói với cô anh sẽ bảo vệ cô, và anh sẽ không bao giờ phá vỡ lời hứa của mình.

Nhưng khi nó xảy đến với anh - anh không cần phải làm điều đó một mình. Trên thực tế, anh không nên làm điều đó một mình. Nếu Lucy cần anh, cô sẽ cần có anh khỏe mạnh và trọn vẹn. Nếu Gregory phải viện đến một sự ép buộc, anh có thể chắc chắn nên sử dụng thêm một vài sự giúp đỡ.

Anh chưa bao giờ tìm đến anh trai mình để tìm kiếm sự giúp đỡ, chưa bao giờ nài xin họ phải gỡ cho anh ra khỏi vụ rắc rối khó khăn nào. Anh là một người đàn ông tương đối trẻ. Anh có ý thích uống rượu, chơi bài, ve vãn phụ nữ.

Nhưng anh chưa bao giờ uống quá say, hoặc chơi bài nhiều hơn mức cần thiết, hoặc, cho đến tối hôm qua, tán tỉnh một phụ nữ nào mà người đó sẽ bị nguy hiểm về danh tiếng với anh.

Anh không theo đuổi tinh thần trách nhiệm, nhưng anh cũng không tìm kiếm sự rắc rối.

Anh trai anh đã luôn luôn xem anh như một cậu bé. Thậm chí cho đến bây giờ, khi anh đã hai mươi sáu tuổi, anh ngờ rằng họ cũng chẳng thấy anh lớn được bao nhiêu. Và vì vậy, anh không hỏi xin sự giúp đỡ từ họ. Anh chẳng tự đặt bản thân mình vào bất kỳ vị trí nào mà anh có thể cần đến nó.

Cho đến hôm nay.

Một trong những anh trai của anh sống không xa nơi đây. Chỉ ít hơn một phần tư dặm, chắc chắn vậy, có lẽ là một phần tám. Gregory có thể đến đó và trở về trong hai mươi phút, kể cả thời gian anh dùng để thuyết phục Colin ra khỏi giường ngủ.

Gregory đã bắt đầu so vai lại và lao về phía trước, thả lỏng để chuẩn bị chạy nước rút, khi anh phát hiện thấy một cậu bé nạo ống khói, đang bước băng qua con đường. Cậu ta còn trẻ - cỡ chừng mười hai, có lẽ là mười ba - và chắc chắn là hăng hái với một đồng tiền vàng.

Và một lời hứa nữa, cậu ta có thể mang tin nhắn của Gregory đến cho anh trai anh.

Gregory quan sát khi cậu bé lao vút về phía góc đường, rồi anh băng trở lại chỗ công viên. Chẳng có chỗ nào để ngồi cả, thậm chí chẳng có chỗ để mà đứng để anh có thể ngay lập tức quan sát Fennsworth House.

Và vì vậy anh trèo lên một cái cây. Anh ngồi trên một nhánh cây thấp và to, rướn người vào thân cây, và chờ đợi.

Một ngày nào đó, anh tự nói với mình, anh sẽ cười vào điều này. Một ngày nào đó họ sẽ kể câu chuyện này cho con cháu họ, và nó sẽ nghe rất lãng mạn và hào hứng.

Giống như bây giờ...

Lãng mạn ư, đúng rồi. Hào hứng ư, không nhiều lắm.

Anh cọ xát hai bàn tay vào nhau.

Trên tất cả thì, trời cũng hơi lạnh.

Anh nhún vai, tự chờ đợi mình ngừng lưu ý đến nó. Anh chưa bao giờ làm như vậy, nhưng anh không quan tâm. Có lý gì một vài đầu ngón tay trở nên xanh tái so với toàn bộ cuộc đời còn lại của anh chứ.

Anh mỉm cười, hướng ánh nhìn của mình về phía cửa sổ phòng cô. Cô ở đó, anh nghĩ. Ngay tại đó, đằng sau bức màn đó. Và anh yêu cô.

Anh yêu cô.

Anh nghĩ về những người bạn của anh, hầu hết bọn họ là những người hoài nghi, luôn luôn nhìn bằng một đôi mắt chán nản vào những chàng trai mới bắt đầu bước vào đời, luyến tiếc rằng hôn nhân là một việc chán ngắt, rằng những người phụ nữ là hoàn toàn có thể thay thế được, và rằng tình yêu là những gì tốt đẹp nhất chỉ còn sót lại trong thơ ca.

Những thằng ngốc, tất cả bọn họ.

Tình yêu có tồn tại.

Nó ở ngay đây, trong không khí, trong gió, trong nước. Một người phải đợi để có được nó.

Để tìm kiếm nó.

Và đấu tranh vì nó.

Và anh sẽ như vậy. Vì Chúa, anh sẽ. Lucy chỉ cần ra một dấu hiệu, anh sẽ giải thoát cho cô.

Anh là một người đàn ông đang yêu.

Không gì có thể ngăn cản anh được.

“Chú phải nhận thấy rằng, đây không phải là cách mà anh dự định trải qua buổi sáng thứ bảy của mình.”

Gregory đáp lại chỉ bằng một cái gật đầu. Anh trai anh đã đến đây bốn tiếng trước, chào anh bằng một tuyên bố đặc trưng của anh. “Điều này thật đáng hứng thú.”

Gregory đã kể với Colin tất cả mọi chuyện, thậm chí cả những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua. Anh thật tình không thích kể về Lucy cho ai, nhưng một người không thể yêu cầu anh trai mình ngồi trên một cái cây trong bốn giờ đồng hồ mà không giải thích tại sao. Và Gregory cảm thấy một sự thoải mái đôi chút khi bộc lộ hết nỗi niềm của chính mình với Colin. Anh ấy đã không hề lên lớp anh. Anh ấy đã không phán xét gì cả.

Thực tế thì, anh ấy thẩu hiểu.

Khi Gregory kết thúc câu chuyện của mình, cụt ngủn giải thích vì sao anh đang đợi bên ngoài Fennsworth House, Colin chỉ đơn giản gật đầu và nói, “Anh không nghĩ rằng chú có bất kỳ cái gì để ăn.”

Gregory lắc đầu và cười toe toét.

Thật là tốt khi có một người anh trai.

“Kế hoạch của chú khá là tệ nhỉ,” Colin thì thầm. Nhưng anh cũng đang mỉm cười.

Họ cùng quay về hướng căn nhà, cũng đã khá lâu kể từ khi có dấu hiệu của sự thức dậy. Những cái rèm cửa đã được kéo lên, nến đã được đốt và đang chiếu sáng khi bình minh cũng đang bắt đầu cho một buổi sang.

“Cô ấy chẳng phải là nên ra ngoài vào lúc này sao?” Colin hỏi, liếc mắt nhìn về hướng cánh cửa.

Gregory nhíu mày. Anh cũng đang tự hỏi điều tương tự. Anh đã tự nói với mình rằng sự vắng mặt của cô báo trước một điềm lành. Nếu chú cô vẫn có ý định ép cô kết hôn với Haselby, chẳng phải là cô phải rời nhà để đi đến nhà thờ bây giờ sao? Theo như đồng hồ bỏ túi của anh, cái mà phải thừa nhận là hầu như không được chính xác như một cái đồng hồ phải có, thì buổi lễ sẽ phải được bắt đầu trong chưa đầy một giờ nữa.

Nhưng cô cũng đã không ra dấu hiệu yêu cầu sự giúp đỡ của anh.

Và điều đó là không tốt đối với anh.

Colin đột ngột ngẩng đầu lên.

“Cái gì kia?”

Colin ra hiệu về phía bên phải của anh. “Một chiếc xe ngựa,” anh nói, “đang được mang đến từ khu chuồng ngựa.”

Hai mắt Gregory mở lớn với sự sợ hãi khi cửa trước của Fennsworth mở ra. Những người hầu tràn ra ngoài, cười nói và chúc mừng khi cỗ xe đi đến và dừng lại ngay phía trước Fennsworth House. Nó có màu trắng, cửa đang mở, và được trang trí bằng hoa với rất nhiều hoa màu hồng hoàn hảo và những sợi dây ruy băng bản rộng tươi tắn, kéo dài phía sau, đang rung rinh trong ánh sáng.

Đó là một cỗ xe ngựa dùng cho đám cưới.

Và không một ai cảm thấy điều đó là kỳ lạ cả.

Làn da Gregory bắt đầu ngứa râm ran. Những cơ bắp của anh bùng cháy.

“Chưa đâu,” Colin nói, đưa tay ngăn cản cánh tay của Gregory.

Gregory lắc đầu. Phạm vi tầm nhìn của anh đang bắt đầu mờ dần, và tất cả những gì anh có thể thấy là cỗ xe đã được ghìm cương lại.

“Em phải đi gặp cô ấy,” anh nói. “Em phải đi.”

“Đợi đã,” Colin chỉ ra. “Đợi xem chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy có thể không đi ra ngoài. Cô ấy có thể -“

Nhưng cô đã ra ngoài.

Không phải là người đầu tiên. Đó là anh trai cô ấy, và người vợ mới cưới bên cánh tay.

Rồi đến một người đàn ông lớn tuổi - hầu như có lẽ là chú cô ấy - và một phụ nữ lớn tuổi mà Gregory đã gặp ở bữa tiệc hóa trang của chị gái anh.

Và rồi đến...

Lucy.

Trong bộ váy cưới.

“Chúa ơi,” anh thì thầm.

Cô đang đi một cách tự do. Không ai ép buộc gì cô cả.

Hermione đang nói gì đó với cô, thì thầm vào tai cô.

Và Lucy mỉm cười.

Cô mỉm cười.

Gregory bắt đầu thở hổn hển.

Nỗi đau như có thể sờ thất được. Thực sự. Nó bẳn thẳng vào gan ruột anh, ép chặt lấy những cơ quan nội tạng của anh cho đến khi anh không còn có thể di chuyển được nữa.

Anh chỉ có thể nhìn.

Và suy nghĩ.

“Cô ấy có nói với chú là cô ấy sẽ không chấp nhận điều này không?” Colin thì thầm hỏi.

Gregory cố gắng để nói vâng, nhưng từ ngữ như bóp nghẹt lấy anh. Anh cố để nhớ lại cuộc trò chuyện sau cùng giữa họ, từng lời cuối cùng của nó. Cô đã nói cô phải cư xử trong danh dự. Cô đã nói cô phải làm những gì đúng đắn. Cô đã nói cô yêu anh.

Nhưng cô đã chưa bao giờ nói là cô sẽ không kết hôn với Haselby.

“Ôi Chúa ơi,” anh thì thầm.

Anh trai anh đặt bàn tay mình lên tay anh. “Anh rất tiếc,” anh nói.

Gregory quan sát khi Lucy bước lên cỗ xe đang rộng mở. Những người hầu vẫn còn đang chúc mừng. Hermione thì nhặng xị lên với tóc cô, sửa lại tấm mạng che mặt, rồi cười vang khi ngọn gió làm nó tốc lên như một tấm vải mỏng nhẹ trong không khí.

Điều này không thể nào đang xảy ra.

Phải có một cách giải thích nào đó.

“Không,” Gregory nói, bởi vì đó là từ duy nhất anh có thể nghĩ để nói. “Không.”

Rồi anh nhớ lại. Ký hiệu bằng bàn tay. Cái phất tay. Cô ấy sẽ thực hiện nó. Cô ấy sẽ ra hiệu cho anh. Cho dù điều gì đã diễn ra trong căn nhà, cô sẽ không có khả năng để ngừng quá trình đó lại. Nhưng bây giờ, khi đã ra ngoài, nơi anh có thể nhìn thấy, cô sẽ ra hiệu.

Cô phải ra hiệu. Cô biết anh có thể nhìn thấy cô.

Cô biết anh đang ở ngoài đó.

Đang quan sát cô.

Anh nuốt xuống một cách dữ dội, chưa bao giờ rời mắt khỏi bàn tay phải của cô.

“Tất cả mọi người đều ở đây phải không?” anh nghe anh trai Lucy hỏi lớn.

Anh không nghe thấy giọng của Lucy qua tiếng ồn của những câu trả lời, nhưng không ai đặt câu hỏi về sự hiện diện của cô cả.

Cô là một cô dâu.

Và anh là một thằng ngốc, đang nhìn cô đi.

“Anh rất tiếc,” Colin nói một cách lặng lẽ, khi họ quan sát chiếc xe ngựa biến mất quanh góc đường.

“Nó chẳng có nghĩa gì cả,” Gregory thì thầm.

Colin nhảy xuống khỏi cái cây và giữ lấy tay Gregory trong tay anh một cách lặng lẽ.

“Nó chẳng có nghĩa gì cả,” Gregory lại nói, quá hoang mang để làm bất cứ cái gì ngoài việc để cho anh trai mình giúp đưa anh xuống. “Cô ấy sẽ không làm điều đó. Cô ấy yêu em.”

Anh nhìn Colin. Hai mắt anh ấy tỏ vẻ tốt bụng, nhưng có sự đáng tiếc.

“Không,” Gregory nói. “Không. Anh không biết cô ấy. Cô ấy sẽ không - Không. Anh không biết cô ấy đâu.”

Và Colin, người mà những kinh nghiệm của anh với Lady Lucinda Abernathy chỉ vừa một lúc mà trong đó cô ấy đã làm tan vỡ trái tim em trai anh, hỏi, “Chú biết cô ấy không?”

Gregory bước lùi lại như thể gặp chướng ngại. “Vâng,” anh nói, “Vâng, em biết.”

Colin không nói gì cả, nhưng hai chân mày anh ấy nhướng lên, như thể hỏi, Ồ, vậy thì sao?

Gregory quay người lại, hai mắt anh di chuyển đến góc đường nơi mà Lucy vừa mới đi khuất. Trong một khoảnh khắc anh vẫn đứng yên, chuyển động duy nhất của anh những cái chớp mắt đầy suy tư và cân nhắc của đôi mắt anh.

Anh quay người lại, nhìn lên gương mặt anh trai mình. “Em biết cô ấy,” anh nói. “Em biết.”

Hai môi Colin mím lại, như thể đang cố định hình câu hỏi, nhưng Gregory đã quay người đi.

Anh đang nhìn cái góc đường một lần nữa.

Và rồi anh bắt đầu chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.