Có lẽ thích một người,
Lần đầu gặp gỡ bất ngờ, trong mắt có bóng dáng ấy.
Có lẽ thích một người,
Mới vừa chia tay, đã nhớ nàng.
Có lẽ thích một người,
Trái tim chưa từng loạn nhịp, nay vì nàng mà rung động.
Có lẽ thích một người,
Bởi vì nàng mà có xúc động muốn thành gia*,
(*lập gia đình)
Có lẽ thích một người,
…
Vô số ‘có lẽ‘ hiện lên trong đầu Nhan Nhược Thần, trái tim hai mươi sáu
năm qua chưa từng rung động, lại bởi vì một Tô Tích Nhân mới quen mà
loạn nhịp. Nhớ lại cuộc gặp gỡ bất ngờ lúc nàng thất hồn lạc phách, cuối cùng hiểu được thế nào là xót thương. Nhớ tới nàng được mình cứu ôm vào ngực, ngượng ngùng rồi lại đứng đắn nói cám ơn cũng không khỏi mỉm
cười, Ha ha…
Có lẽ còn chưa xác định mình thật sự thích nàng hay không nữa? Nhưng điều duy nhất xác định là hắn muốn lấy được nàng.
Cơ thể thon dài nằm ngang trên chiếc giường màu xanh ngọc, ánh mắt thâm
thúy sững sờ, ngẩn người nhìn tấm lụa nguyệt nha, khắc sâu vào đầu óc
đều là bóng dáng Tô Tích Nhân. Trên khóe miệng, nụ cười hé nở, có lẽ
nàng không biết, có lẽ nàng không đẹp, nhưng tâm tình vui vẻ bởi vì
nàng.
Nháy mắt mấy cái, nháy mắt hàng vạn hàng nghìn ‘có lẽ‘,
nháy mắt trong đầu hiện lên bóng dáng nàng thướt tha. Hắn bây giờ chỉ
muốn nghe theo tiếng lòng đi tìm nàng.
Động tâm, lập tức hành
động.Nhan Nhược Thần nhảy dựng lên, mặc xong quần áo, gọi nha hoàn đưa
nước rửa mặt, sau khi rửa mặt liền đi tới thiện sảnh*.
(*phòng ăn)
[Thiện sảnh]
Trên cái bàn ăn tám người làm bằng gỗ mộc đàn màu tảo* bày đầy các loại thức ăn đẹp mắt thơm lừng, làm dạ dày người ta nổi hứng.
(*màu tảo: màu đỏ sậm của trái táo tàu)
Nhan viên ngoại cùng Nhan phu nhân ngồi nhưng không dùng bữa, như bình thường nhắc tới chuyện cả đời của con trai.
“Lão gia, ông nói ý Thần nhi hôm trước là nó có ý trung nhân rồi sao?”
Nhan phu nhân nhíu đôi mi thanh tú, vừa tò mò, vừa chờ đợi hỏi phu quân, tựa như hỏi thăm, tựa như muốn nhận được sự khẳng định của trượng phu.
“Phu nhân…” Nhan lão gia lắc đầu, “Bà khỏi phải quan tâm, con cháu tự có phúc của con cháu, bà bận tâm thế nào cũng vô dụng.”
“Cái gì? Lão gia nói ta bận tâm vô dụng?” Không được trượng phu ủng hộ, cũng bị nhắc nhở, Nhan phu nhân nhướn mày liễu, “Lão gia không muốn cuộc
sống con cháu đầy đàn sao?”
“Dĩ nhiên là muốn.” Thấy thê tử tức giận, Nhan lão gia dùng khuôn mặt tươi cười trấn an,
“Nhưng chuyện này không vội được.” Ai mà không muốn cuộc sống thanh nhàn ngậm
kẹo đùa cháu chứ, chẳng qua là điều này cũng phải nhờ duyên phận.
“Có thể không vội sao?” Nhan phu nhân tức giận trừng mắt nhìn khuôn mặt
tươi cười của trượng phu, “Thần nhi đã hai mươi sáu, người khác như nó
cũng đều có con rồi.”
“Đúng rồi, đúng rồi…” Thê tử tức giận như thế, Nhan lão gia cũng chỉ có thể phụ họa.
Aizz, lúc này nữ nhân không nói đạo lý, ngàn vạn lần đừng cố gắng cùng nàng
phân phải trái, càng không nên tranh luận cùng nàng, nếu không kết quả
sẽ rất thê thảm.
“Hừ…” Nhan phu nhân đầu tiên là ‘hừ‘ một tiếng,
rồi sau đó nhìn thấy trượng phu liên tiếp cười theo, lại nhịn không được bật cười, “Ha ha…” Tức giận biến mất trong nháy mắt.Thấy thê tử hết
giận, Nhan lão gia cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, aizz, được rồi, được
rồi, cuối cùng đã hết giận. Nếu không nàng vì tức giận mà ảnh hưởng đến
thân thể, mình cũng lo lắng, đau lòng.
“Thần nhi, sao hôm nay
chưa ra?” Nhan phu nhân quét qua thức ăn đã sắp lạnh, đôi mi thanh tú
cau lại, gọi nha hoàn một bên, “Thúy nhi, đi mời thiếu gia tới dùng
bữa.”
“Mẹ, không cần.” Nhan phu nhân vừa nói xong, giọng nói của Nhan Nhược Thần truyền đến, người cũng đến nơi.
“Thần nhi, mau ngồi xuống, thức ăn nguội cả rồi.” Nhan lão gia để con ngồi xuống.
Nhan Nhược Thần theo lời ngồi xuống cầm lấy bát đũa, nhưng thấy cha mẹ không động đũa, cũng đặt bát xuống, khó hiểu hỏi:
“Cha, mẹ, sao không dùng cơm?”
Nhan phu nhân cùng trượng phu nhìn nhau, hỏi, “Thần nhi, lúc trước ý con là đã có ý trung nhân phải không?”
Hai đôi mắt không chớp nhìn hắn, trên mặt viết chữ “mong đợi”.
A, thì ra là hai người còn băn khoăn? Nhan Nhược Thần cười một tiếng:
“Xem là như thế đi, con ở chợ gặp một cô nương, khí chất dịu dàng, con cũng có vài phần hảo cảm với nàng.”
“Nàng ở đâu? Gia đình thế nào?” Nghe con nói như thế, Nhan phu nhân liền vui vẻ lên, nóng lòng hỏi.
“Phu nhân, bà quá nóng lòng.” Nhan lão gia giễu cợt thê tử, “Con mới biết cô nương đó sao mà biết được?”
“Đúng vậy, mẹ, hài nhi mới quen nàng.” Mặc dù sớm hiểu song thân rất quan tâm chuyện chung thân của mình, nhưng phản ứng vội vã nóng nảy như vậy làm
Nhan Nhược Thần dở khóc dở cười.
“Ta, ta gấp gáp rồi!” Ý thức
được mình, Nhan phu nhân thu lại cảm xúc.”Mẹ, con lập tức đi tìm nàng,
người không cần lo lắng, hài nhi sẽ đi tìm hạnh phúc của mình.” Mặc dù
không biết tình cảm kia có phải là yêu hay không? Có phải là hạnh phúc
của mình hay không? Tuy nhiên, tất cả sẽ tùy theo tiếng lòng.
“Thật sao?” Nhan phu nhân vui mừng, “Vậy con mau ăn, ăn nhanh rồi đi tìm vị
cô nương kia.” Hai tay cũng không ngừng gắp thức ăn vào bát của Nhan
Nhược Thần, Nhan phu nhân ước gì con mình lập tức đi tìm cô nương kia.
Nhan Nhược Thần nhìn đống thức ăn xếp dần thành một ngọn núi nhỏ trong bát
cơm, bất đắc dĩ nhìn sang cha, cuối cùng nhận được ánh mắt không thể hỗ
trợ của Nhan lão gia mới nhận mệnh bắt đầu ăn.
* * *
Sáng sớm lúc dùng bữa, khói bếp lượn lờ.
Quán trọ Long Ngọc, cảnh tượng đặc sắc.
Thức ăn ngon thơm lừng được đưa lên, có khách ôn văn nho nhã, có những hán
tử cao giọng hét lớn gọi thức ăn, tiểu nhị thì bận trước bận sau chạy ra chạy vào giữa phòng ăn và phòng bếp, thỉnh thoảng xen vào là tiếng bàn
tính của chưởng quỹ và giọng nói của trẻ nhỏ.
Đan Ty Tuấn cùng Tô Tích Nhân, Vu Phong, Phỉ Thúy từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cảnh
tượng náo nhiệt như vậy, lông mày nhíu lại, lúc này định gọi tiểu nhị
đem đồ ăn vào phòng, tay lại bị nắm lấy, bắt gặp ánh mắt không đồng ý từ Tô Tích Nhân.
“Sao vậy?” Đan Ty Tuấn giãn mi ra, nhẹ giọng hỏi, dường như sợ lớn giọng một chút sẽ hù dọa nàng.
“Tuấn, chúng ta đến phía hành lang đi.”
Tô Tích Nhân nhìn mẹ con cùng dùng bữa một bàn, ngước mắt thỉnh cầu nhìn
Đan Ty Tuấn, từ nhỏ đã mất mẫu thân, nàng rất hâm mộ những đứa trẻ có
mẹ, nàng muốn cùng bọn họ dùng bữa.
Đan Ty Tuấn cũng nghe chuyện
Tô Tích Nhân từ nhỏ đã phải chịu tang tang mẹ, càng yêu thương con người toát ra khát vọng và cô tịch kia. Thôi, mặc dù rất không thích tiếng
động lớn náo nhiệt này, nhưng chỉ cần Tích Nhân vui vẻ, muốn hắn làm gì
hắn cũng nguyện ý.”Được, chúng ta đến ngồi gần cửa sổ.” Đan Ty Tuấn chỉ
vào chỗ ngồi phía sau hai mẹ con đang dùng cơm nói.
“Được, cám ơn Tuấn.” Thỏa mãn nở nụ cười vui vẻ, trong nháy mắt nàng mỹ lệ khác thường, là một niềm vui xuất phát từ đáy lòng.
Đôi mắt thâm thúy của Đan Ty Tuấn nhìn chăm chú vào nụ cười rực rỡ của Tô
Tích Nhân, trái tim rung động càng đập nhanh, có một cảm xúc muốn được
hôn nàng.
Vu Phong cùng Phỉ Thúy nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Đan Ty Tuấn, cười trộm ở trong lòng, vừa cảm thán:
Tình yêu thật sự là kỳ quái, trước đó một khắc còn đoán lòng nhau, phiền não không dứt, thậm chí tổn thương nhau, sau khi bày tỏ tình cảm, thì lại
ngươi nông ta nông, ao ước sát người bên cạnh.
Tuy nhiên nếu
không lên tiếng, chỉ sợ hắn cứ tiếp tục ngơ ngốc như thế. Ha ha, thì ra
là Thiếu chủ / Đan công tử cũng có dáng vẻ ngu ngơ này, lại cười trộm.
“Khụ, khụ, Thiếu chủ.” Vu Phong ho nhẹ một tiếng, nhưng đưa tới là ánh mắt khinh khỉnh của Đan Ty Tuấn.
Ta không phải là quấy rầy ngươi, chẳng qua là nhắc nhở ngươi mà thôi.
Đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của Đan Ty Tuấn, Vu Phong dùng ánh mắt vô tội trả lại.
Đan Ty Tuấn phẫn nộ thu hồi mắt, dẫn Tô Tích Nhân ngồi xuống chỗ gần cửa
sổ. Phỉ Thúy đối với chuyện Vu Phong bị trừng mắt cũng cười đồng tình,
còn Vu Phong cam chịu xui xẻo cũng đi theo.