Chiếc lá vàng óng
theo gió rụng xuống, Đan Ty Tuấn thân mặc trường sam tuyết trắng, eo
thắt ngọc đái từ một chỗ khác đi tới, giống như tiên nhân xuất trần
thoát tục…
Kiệu phu nhìn thấy Đan Ty Tuấn như vậy, lập tức ngẩn
ngơ, nhưng nhớ tới tính tình nóng nảy của hắn, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán. Đặt kiệu dừng lại, bọn họ thức thời tránh sang một bên.
Cảm giác được kiệu dừng lại, Tô Tích Nhân ngơ ngẩn, đầu ngón tay vén màn
kiệu lên, Đan Ty Tuấn bước ra từ trong lá rụng, sắc lá vàng óng ánh hay
xanh tàn rung rinh rơi trên kẽ hở trường sam trắng như tuyết của hắn,
tạo ra một vệt đen, tựa như tinh linh lựa chọn theo chủ tử.
Hình ảnh mỹ lệ ấy khiến Tô Tích Nhân sửng sốt, cho đến khi cặp mắt thâm thúy quen thuộc kia nháy mắt mấy cái về phía mình, nàng mới ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.
Đan Ty Tuấn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tô
Tích Nhân, khóe miệng của hắn khẽ nhếch cong lên một độ cong xinh đẹp.
Nhẹ bước qua lá cây, hắn đi đến hướng người con gái mình yêu.
Khoảng cách từng bước gần hơn, trong mắt trừ nàng ra thì cũng chỉ có nàng.
Chẳng mất bao lâu, cô gái không tính là xinh đẹp này đã đi vào trong
lòng của mình? Chẳng mất bao lâu, cá tính dễ giận của mình ở trước mặt
nàng chỉ còn lại sự dịu dàng? Chẳng mất bao lâu, tâm tình đã bị nàng lấy mất? …
Môi mỉm cười, không mê hoặc, bất kể vì sao, hắn bây giờ
chỉ biết là yêu nàng, nguyện ý vì nàng làm tất cả. Thoải mái, mang theo
ánh mắt sủng nịch, lẳng lặng đi tới bên cạnh nàng.
Tô Tích Nhân
còn chìm đắm trong phong thái của Đan Ty Tuấn, đột nhiên đi tới bên
cạnh, nụ cười càng làm gương mặt hồng hào, mỹ lệ giống như một đóa thủy
tiên.
Phản ứng của Tô Tích Nhân lọt vào trong mắt Đan Ty Tuấn, nụ cười bên môi càng sâu.
Cảm giác thành công nhất của nam tử chính là có được tình yêu của người con gái mà mình quyến luyến.
“Sao lại đột nhiên dừng lại?” Tô Tích Nhân không được tự nhiên quay mặt sang một bên, gò má bỏ bừng, dịu dàng hỏi.”Phía trước chính là thị trấn
Dương Liễu.” Nhìn Tô Tích Nhân không được tự nhiên, Đan Ty Tuấn sủng
nịch mỉm cười, “Chúng ta mau đến gặp Nhan huynh?”
“Huynh?” Nghe
nói Đan Ty Tuấn đề nghị đi gặp Nhan Nhược Thần, Tô Tích Nhân giật mình
quay đầu lại nhìn hắn. Hả, Tuấn hôm nay sao lại muốn làm thế? Ban đầu
rời khỏi trấn Dương Liễu, hắn cùng Nhan đại ca giống như sắp đánh nhau
tới nơi, thậm chí không cho phép mình trò chuyện với Nhan đại ca, lặng
lẽ rời đi. Sao mà bây giờ lại…? Nàng có chút hoài nghi nhìn Đan Ty Tuấn.
Đan Ty Tuấn mỉm cười nhìn ánh mắt hoài nghi của Tô Tích Nhân, gò má có chút lúng túng đỏ lên, rồi lại có chút toan tính. Tích Nhân ngốc, chẳng lẽ
đến bây giờ còn nhìn chưa ra, hắn là đang ghen?
“…”
Tô Tích Nhân nhìn thấy Đan Ty Tuấn vừa mỉm cười, bây giờ lại trầm mặt, cho là hắn lại muốn phát tiết, không khỏi có chút sợ sệt.
Dág vẻ ấy của Tô Tích Nhân khiến Đan Ty Tuấn sửng sốt, bật cười, cô gái nhỏ này, hắn ở trong suy nghĩ của nàng đáng sợ như thế sao? Lắc đầu, đưa
tay ôm lấy Tô Tích Nhân:
“Chúng ta không phải là phải về kinh sao? Nàng không muốn gặp Nhan Nhược Thần cáo biệt sao?”
Vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Đan Ty Tuấn khiến Tô Tích Nhân sửng sốt,
tuy nhiên lời của hắn cũng làm cho trên mặt nàng hiện lên nụ cười.
“Tuấn, chúng ta thật sự đi gặp Nhan đại ca?” Đôi mắt to sáng ngời chớp mắt nhìn Đan Ty Tuấn, rất vui mừng.
“Ừm.” Đan Ty Tuấn gật đầu, hắn vẫn có chút ăn vặt dấm chua của Nhan Nhược
Thần, tuy nhiên — ánh mắt thay đổi, rơi vào trên người Tô Tích Nhân,
Nhan Nhược Thần vĩnh viễn không có cơ hội tìm được Tích Nhân, bởi vì
nàng là của mình. Có chút kiêu ngạo dương dương tự đắc, coi như đáng
thương y một chút, tội cho người không chiếm được người mình yêu đi.
“Tuấn, huynh thật sự quá tốt.” Tô Tích Nhân không nhịn được hô lên, nụ cười tràn đầy đáy mắt.
…Ánh nắng mùa thu xuyên qua lá cây vốn đã ố vàng, rơi trên mặt đất, càng khiến những lớp lá rụng thêm phần rực rỡ.
Nam tử mỹ lệ cùng cô gái thanh tú ôm nhau, vẻ mặt nam tử sủng nịch nhìn cô
gái, cô gái đang cười, cười mỹ lệ như ánh sáng ngày thu, sáng lạng cả
đoàn người một bên.
Trấn Dương Liễu, Nhan phủ
Chữ “hỷ” đỏ thẫm dán đầy cửa, góc cửa sổ, cái bàn, cột giường…
Màu đỏ thật nhiều, thật đẹp khiến gian phòng vốn trong trẻo lạnh lùng nay trở nên náo nhiệt lên.
Phía trước cửa sổ, nam tử mặc một bộ trường sam màu xanh ngọc, eo thắt ngọc
màu trắng, giắt ngọc bội phỉ thúy bích lục. Y đang tựa phía trước cửa
sổ, khuôn mặt tuấn mỹ không lộ biểu cảm gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn
những tốp người hầu bận rộn ngoài cửa sổ.
Ngày mai, y sẽ phải thành thân.
Trong đầu hiện lên dung nhan mỹ lệ của Dương Uyển Nhi, chưa từng nghĩ nàng sẽ trở thành vợ của mình. Là vận mệnh sao? Nhớ lại hôm đó gặp vị lão nhân
thần thái nghiêm nghị, tiên phong đạo cốt kia, lão đã nói vòng ngọc có
liên quan tới nhân duyên của mình. Vốn tưởng rằng ý chỉ là người ôn nhu
thiện lương như Tô Tích Nhân, nhưng vận mệnh lại tự có an bài của vận
mệnh, cho tới bây giờ, Tô Tích Nhân không thuộc về mình, kể cả ảo tưởng
cũng chưa từng có.
Thở dài một hơi, không biết Tô Tích Nhân bây
giờ thế nào? Đã an toàn tới Tô Châu hay chưa? Nhưng ngay sau đó lại cười khổ, có Đan Ty Tuấn ở bên cạnh, làm sao có thể để nàng bị thương?
Ánh mắt dằng dặc, tâm cũng đột nhiên nặng nề. Ngày mai sẽ thành thân, không biết lần sau gặp lại, tâm tình sẽ như thế nào?
Quên được sao? Hay là nỗi nhớ không nén được như cũ?
Thở dài, lại thở dài, Nhan Nhược Thần, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngày mai
thành thân, sao ngươi còn có thể nghĩ tới nữ nhân khác?
Trước mắt hiện lên dung nhan xinh đẹp của Dương Uyển Nhi, trong lòng chấn động
mạnh mẽ. Y biết nàng thích mình, nhưng còn mình? Thành thân cùng nàng
rốt cuộc là vì sao?…
Ở trong phòng tràn đầy không khí hỷ sự, tâm
tư của một nam tử sắp làm chú rể lại hết sức xáo trộn. Ngày mai, rốt
cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?