Nhan Nhược Thần thành thân, tảng đá bất an mơ hồ trong lòng Đan Ty Tuấn rốt
cục rơi xuống đất. Cáo biệt vợ chồng Nhan thị, đoàn người tiếp tục lộ
trình trở về kinh.
Ánh sáng đỏ rực rực rỡ chiếu rọi bầu trời, thời gian như thoi đưa, bất tri bất giác đã đến lúc mặt trời lặn về Tây Sơn.
Đoàn xe ngựa di chuyển trên đường vắng, hai bên là rừng cây lá vàng cao lớn, gió thổi, lá bay, như những tiên nữa khoác áo vàng nhảy múa, cực kỳ mê
người.
Song…
Ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng mờ mờ, rồi lại
trông về phía đầu con đường xa như vô tận. Đan Ty Tuấn biết nếu như
không nhanh chóng lên đường, buổi tối sẽ phải dừng chân tá túc ở ven
đường. Bọn họ là đại nam tử cũng không sao cả, dù sao đều quen lấy trời
làm chăn, lấy đất làm chiếu, nhưng mà, quay đầu nhìn sang cỗ kiệu màu
xanh ngọc, chỉ sợ Tích Nhân và Phỉ Thúy bên trong kiệu, hai cô nương này tá túc ven đường sẽ bất tiện…
“Thiếu chủ, xem ra tối nay chúng
ta phải nghỉ dọc đường rồi?” Vu Phong nhìn bầu trời rồi đánh giá, mặt
trời cũng đã lặn về Tây Sơn, xem ra tối nay không kịp đi đến vùng phia
trước rồi. Bọn họ thì không sao, chẳng qua là… Ánh mắt chuyển về hướng
cỗ kiệu, hắn và Đan Ty Tuấn cùng có một nỗi lo giống nhau, để cho hai vị cô nương yếu đuối kia nghỉ ven đường, sợ là không ổn?
Đan Ty
Tuấn nhìn đoàn người và ngựa đã có chút mỏi mệt, nhẹ giọng trầm ngâm:
“Ngựa của chúng ta đã có chút mệt mỏi, không bằng tìm chùa miếu nào đó
tạm nghỉ ngơi đi.” Tá túc chùa miếu cũng an toàn hơn là nghỉ chân ven
đường, như vậy đối với hai vị cô nương cũng tốt hơn.
“Thiếu chủ,
thuộc hạ biết phía trước mấy dặm có một gian chùa.” Thanh niên khiêng cờ nghe thấy lời của Đan Ty Tuấn, vội vàng trả lời.
“Tốt.” Đan Ty
Tuấn liếc mắt nhìn thuộc hạ, “Chúng ta tiếp tục lên đường, hy vọng trước khi trời tối có thể chạy tới ngôi chùa đó.”
“Tốt.” Vu Phong gật
đầu, lớn tiếng thét về phía sau, “Các huynh đệ thêm chút sức, chúng ta
sẽ đi về ngôi chùa phía trước tìm nơi ngủ trọ.”
“Vâng.” Các tiêu
sư của Dương Uy tiêu cục trăm miệng một lời, bọn họ đã sớm vừa mệt vừa
đói, mà ở chùa còn có thể ăn được giúp đỡ chút cơm, trên mặt cũng lộ ra
nụ cười.
Tiếng Vu Phong thét và các tiêu sư trả lời, khiến cho hai vị cô nương trong kiệu chú ý.
“Tiểu thư, bọn họ nói buổi tối sẽ ở lại chùa sao?” Phỉ Thúy mở mắt thật to,
ách, ở chùa? Nghĩ tới chùa miếu vắng lạnh sâu thẳm, nàng có chút sợ hãi.
“Ừ.” Tô Tích Nhân nhấc rèm cửa sổ kiệu, “Sắc trời không còn sớm, chúng ta không đến thị trấn kịp.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Phỉ Thúy nuốt nuốt nước miếng, “Tiểu thư, người không sợ sao?”
“Có cái gì mà sợ đâu?” Tô Tích Nhân chớp đôi mắt trong veo như nước, khó hiểu nhìn Phỉ Thúy.
“Chùa miếu đó nha!” Phỉ Thúy tưởng tượng đến ngôi chùa âm lãnh, khuya khoắt,
đột nhiên truyền đến một tiếng vang… Ách, nàng liền run cầm cập.
“Chùa miếu có cái gì phải sợ.” Tô Tích Nhân trách cứ Phỉ Thúy, “Không nên nói lung tung, đó là khinh nhờn thần linh.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Phỉ Thúy ủy khuất bĩu môi, chùa miếu rất vắng lạnh nha, nhất là cái loại chùa trong núi sâu.
“Được rồi, Phỉ Thúy. Mà cũng nói, cẩn thận thần linh trách tội em đó nha.” Tô Tích Nhân từ từ nói, đối với thần linh, nàng cho tới bây giờ vẫn luôn
kính trọng.
“Ách…” Nghe Tô Tích Nhân nói như thế, Phỉ Thúy quả
thật biết điều ngoan ngoãn ngậm miệng, cẩn thận ngồi bên cạnh Tô Tích
Nhân, chẳng qua là đôi mắt to có chút sợ hãi nhìn quanh không gian nhỏ
hẹp trong cỗ kiệu, xem ra, nàng quả thật rất sợ.
Trong kiệu ngoài kiệu khôi phục sự yên lặng, đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Tĩnh An tự.
Tĩnh An tự là một ngọn tháp cổ có lịch sử lâu năm, tọa lạc giữa núi rừng rậm rạp. Một con đường mòn đá xanh quanh co dẫn từ cửa chùa đến dưới chân
núi, phía dưới con đường có một hồ nước xanh lục trong veo, chẳng qua là bởi vì mùa thu đã tới, trên mặt hồ trôi nổi không ít lá úa. Nhìn từ xa
như một con thuyền bằng lá màu vàng dừng trên mặt nước, thật rất mỹ lệ.
Khi đoàn người Đan Ty Tuấn cố gắng đi tới chân núi Tĩnh An tự, sắc trời đã có chút ảm đạm.
“Thiếu chủ, phía trên chính là Tĩnh An tự. Cũng là nơi nghỉ chân duy nhất của
các thương lữ đi qua đây.” Thanh niên khiêng cờ chỉ lên điểm trắng trên
núi giới thiệu, xem ra hắn đối với nơi này tương đối quen thuộc.
“Còn xa như vậy sao?” Không đợi Đan Ty Tuấn trả lời, Vu Phong đã hô lên,
“Chúng ta đều không thành vấn đề, nhưng mà đường núi này gập ghềnh như
vậy, Tô cô nương và Phỉ Thúy làm sao đi lên được?”
Đan Ty Tuấn
cũng nhìn lên đường núi quanh co, lông mày không nhịn được chau lên.
Đường khó đi như thế, Tích Nhân các nàng ấy… Nhưng mà, nhìn tình hình
trước không có phòng trọ, sau không có thôn làng, lên núi tựa hồ là cách duy nhất.
“Đi mời hai vị cô nương hạ kiệu đi.” Hơi bất đắc dĩ thở dài, đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn đường núi gập ghềnh.
“Vâng.” Vu Phong nhíu mày rậm, nhận lệnh đi mời Tô Tích Nhân.
…
“Sao vậy?” Tô Tích Nhân đi tới trước Đan Ty Tuấn, Phỉ Thúy đi theo phía sau
nàng. Hai người đều nghi hoặc nhìn Đan Ty Tuấn, sao lại dừng lại? Không
phải nói là tá túc chùa miếu sao? Có chùa miếu nào đâu?
“Tích Nhân, tối nay, chúng ta phải tới chùa tìm nơi ngủ trọ.” Đan Ty Tuấn xoay người, nói với Tô Tích Nhân.
“Vâng.” Tô Tích Nhân gật đầu, “Nhưng mà chùa ở đâu?” Đôi mắt to nghi hoặc nhìn
quanh, ngoại trừ bãi cỏ khô héo chỉ có rừng cây, chùa miếu ở đâu?
“Ở phía trên…” Ngón tay thon dài của Đan Ty Tuấn hướng lên trên rừng cây, chỉ vào điểm trắng phía trên.
“A?”
Tô Tích Nhân cùng Phỉ Thúy giật mình, “Xa như vậy sao? Hơn nữa đường núi gập ghềnh, làm sao đi lên được?”
“Đúng vậy, không bằng chúng ta ở chỗ này tá túc một đêm cũng được.” Tá túc
ven đường đối với một Tô Tích Nhân tiểu thư thư hương, vô cùng lễ nghi
mà nói thì là một chuyện khó khăn, nhưng muốn lên chùa xem ra cũng không dễ dàng, nàng không muốn bởi vì các nàng mà phiền đến các tiêu sư.
“Không được.” Đan Ty Tuấn lắc đầu phản đối, “Ngày đã về chiều, đêm càng lạnh,
tá túc nơi này, sẽ ngã bệnh. Mà thân thể nàng và Phỉ Thúy vốn là mảnh
mai.”
“Nhưng mà sắc trời dần tối, ta cùng với Phỉ Thúy đi đường
núi này sợ rằng sẽ liên lụy mọi người.” Tô Tích Nhân có chút bận tâm
nhìn tiêu sư bốn phía, trên mặt bọn họ đều rõ ràng mỏi mệt.
“Tô
tiểu thư không cần phải lo lắng cho chúng ta, chút đường núi này đối với chúng ta mà nói coi như không là cái gì.” Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Tích Nhân, một tiêu sư sảng lãng cười nói.
“Đúng vậy…”
“Đúng vậy…”
Những tiêu sư khác cũng rối rít phụ họa, oa, Thiếu chủ thật là có phúc, Thiếu phu nhân tương lai thiện lương như thế.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Đan Ty Tuấn vung tay lên, “Dắt ngựa đến chỗ sâu trong rừng nhiều cây cỏ, rồi cũng giấu cỗ kiệu đến một chỗ bí mật
khác.”
Nói xong, liền kéo Tô Tích Nhân đi về phía trước, Vu Phong kéo Phỉ Thúy đi sau, các tiêu sư theo lệnh làm việc, sau khi an bài
thỏa đáng, cũng đi về phía ngôi chùa trên núi.