Ôn Thôn Nương Tử

Chương 3: Chương 3: CHƯƠNG 3




Hai cỗ kiệu màu xanh ngọc dừng ở trước cửa Dương Uy tiêu cục, từ kiệu bước ra là một lão giả tầm sáu mươi tuổi cùng một thiếu nữ xinh đẹp.

Lão giả tóc đã ngả màu hoa râm, mặt mũi gầy gò, chòm râu cũng màu hoa râm, thân mặc trường sam thêu hoa văn màu xanh, thắt lưng khảm ngọc màu da cam, cả người tinh thần minh mẫn, rất có phong thái bậc nho giả.

Thiếu nữ có mái tóc dài đen nhánh búi một kiểu tóc đang lưu hành của khuê nữ trong kinh thành, một chiếc trâm hình con bướm cắm lên kẽ hở trên tóc, theo bước đi mà rung động, tựa như giương cánh muốn bay lên, trông rất sống động. Nàng có dung mạo thanh tú, da thịt như tuyết, vóc người xinh xắn cùng với y phục bằng tơ lụa màu vàng nhạt, làn váy màu hồng phấn thêu hoa, nhu nhược mà lại ưu nhã.

Thiếu nữ tiến lên, kéo cánh tay lão giả. Nàng ngửa đầu đánh giá cửa tiêu cục, mái cong ngọc lưu ly, ngói xanh tường đỏ, phòng sơn màu bích lục, cửa lớn sơn son, trên cửa đề tấm bảng “Dương Uy tiêu cục” bốn chữ vàng cứng cáp, rất có khí thế.

Toàn bộ nhà cửa đều có một khoảng tường màu trắng vây lại, tường ngoài giống như một thành lũy, mơ hồ từ tường bên trong truyền ra tiếng đao kiếm va chạm, chắc là các tiêu sư trong tiêu cục đang tỷ thí võ nghệ!

“Tân tổng quản!” Lão giả gọi quản gia phía sau.

“Lão gia có gì phân phó?!” Tân tổng quản lau đi mồ hôi, bước những bước chân mập ngắn, trên gương mặt tròn là nụ cười mị mị đi đến trước mặt lão giả.

“Tân tổng quản, ngươi đưa bái thiếp lên.” Lão giả lấy ra tờ thiệp màu đỏ giao cho quản gia, phân phó nói.

“Dạ.” Quản gia khom người cúi đầu, hai tay cung kính nhận bái thiếp.

“Tiểu ca ca, đây là bái thiếp lão gia nhà ta, phiền ngươi giao cho chủ nhân nhà ngươi.”

Quản gia lĩnh mệnh, bước chân nặng nề, bước lên bậc thang, đem bái thiếp đưa cho lính gác cửa của tiêu cục.”Được, xin ngài chờ.” Lính gác cửa sớm đã thấy lão giả cùng đám người, thấy bọn họ quần áo ngăn nắp, chắc là người giàu sang, tới tiêu cục nhất định là có chuyển tiêu. Hắn vội vàng nhận lấy bái thiếp chạy nhanh vào phủ.

Lão giả cùng thiếu nữ chờ ở trước thềm, một lát sau thì thấy lính gác đi ra!

“Tô lão gia, lão gia nhà ta mời người vào.” Lính gác cửa chắp tay làm lễ với lão giả, cất cao giọng nói.

Thì ra là lão giả chính là Tô lão gia, mà thiếu nữ đó là nữ nhi của lão, cũng là tiêu vật lần này, Tô Tích Nhân.

“Được.” Tô lão gia gật đầu, phân phó quản gia, kiệu phu chờ tại nguyên chỗ, cùng nữ nhi vào phủ.

[Đại sảnh tiêu cục]

Đan Bá Uyên nhàn nhã ngồi ở ghế chủ mà phẩm trà, mặt tường đằng sau đầu lão có tấm bình phong một chữ “Tiêu” màu vàng rất to, nét chữ cứng cáp, đập ngay vào mắt mọi người.

Con trai hắn, Đan Ty Tuấn thì ngồi vắt hai chân, hai mắt nhìn ra cửa đại sảnh. Đôi mắt không nhấp nháy, giống như đang chờ sự xuất hiện của ai đó.

“Tiểu Tuấn Tuấn…” Đan Bá Uyên chưa nói dứt, thấy nhi tử chợt đứng lên.

“Tử lão đầu, không được gọi ta như vậy. Nổi da gà rồi đây này!” Đan Ty Tuấn dùng sức xoa xoa cánh tay, gầm hét. Chết tiệt, hắn tại sao lại có một người cha như vậy?! Tiểu Tuấn Tuấn, lão cho hắn mới là đứa con nít hai, ba tuổi ư?!

“Được rồi, được rồi, không cho gọi thì không gọi.” Đan Bá Uyên nhịn cười nhìn nhi tử không được tự nhiên. “Hỏi con một câu, vẻ mặt trông mòn con mắt kia là vì sao hả?!”

“Biết rõ còn cố hỏi.” Đan Ty Tuấn ném cho cha một cái liếc mắt, thủ hạ vừa đưa bái thiếp lên, trừ người đưa bái thiếp thì còn có ai?! Tử lão đầu, rõ ràng tuổi đã lớn, còn giống như đứa bé, thiệt là. (Chú ý nha, Đan Ty Tuấn tuyệt đối không phải là đứa con bất hiếu, cũng không phải là đang mắng cha hắn. Mà là đối với người cha tính tình trẻ con này vừa yêu vừa nhịn, hắn rất yêu cha của hắn.)

“Vậy sao, ngươi hứng thú với tiêu vật lần này như vậy sao?!” Đan Bá Uyên đặt hạ ly trà, cười hỏi.”Nói nhảm.” Đan Ty Tuấn chẳng buồn để ý tới người cha thích trêu cợt mình, hắn chẳng qua là tò mò. Rốt cuộc là người như thế nào chỉ đích danh hắn áp tiêu, hơn nữa tiêu vật lại là một thiếu nữ, là muốn tiếp cận mình, hay là nàng ta căn bản là chưa từng nghe qua danh tiếng phong lưu lãng tử của hắn? (Mặc dù khả năng này rất không có khả năng!)

“Ha ha…” Đan Bá Uyên cười thầm, lão có dự cảm, tiêu vật lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới nhi tử của mình, nói không chừng còn có thể cho lão thêm một cô con dâu khai chi tán diệp* cho Đan gia, sau đó sinh một đống tôn tử, tôn nữ khả ái giống như nhi tử của lão. A, chỉ mới tưởng tượng có tôn tử, tôn nữ đã dâng trào hạnh phúc tận mặt, Đan Bá Uyên kìm lòng không được cười ra thành tiếng.

(*khai chi tán diệp: sinh con đẻ cháu)

“Ha ha…”

Đan Ty Tuấn nhìn cha cười không ngừng, không nhịn được trợn trắng mắt. Không biết là lão đã đi tận cõi thần tiên nào rồi?!

“Lão gia, Tô lão gia đến.” Thị vệ tiêu cục cao giọng hô.

“Tới rồi sao?!” Đan Bá Uyên từ trong ảo tưởng tỉnh lại, cùng Đan Ty Tuấn đứng lên nghênh đón khách quý.

“Tô lão gia.”

“Đan lão gia.”

Hai vị lão giả vừa thấy mặt, khách khí hành lễ với nhau.

“Mời ngồi.” Đan Bá Uyên mời đoàn người Tô lão gia ngồi xuống, cũng sai người châm nước dâng trà.

“Đây là khuyển tử Đan Ty Tuấn.” Lão chỉ vào nhi tử giới thiệu nói. “Tuấn nhi, còn không bái kiến Tô lão gia?!”

“Vãn bối tham kiến Tô lão gia!” Đan Ty Tuấn khom người vấn an, hắn rốt cục nhìn thấy người đã chỉ đích danh mình xuất tiêu. Một lão già rất học thức, vẻ ngoài cơ trí. Quả nhiên, lão có con mắt rất tinh tường, nhìn thấu con người tưởng như con nhà giàu chỉ ham vui chốn trăng hoa như hắn.”Tốt, tốt, Đan công tử quả nhiên nhân tài kiệt xuất, giao tiểu nữ cho hắn, lão phu an tâm.”

Tô lão gia đánh giá Đan Ty Tuấn, mặc dù dung mạo đẹp đẽ, nhưng cũng nhìn ra là long trung chi phượng, tương lai nhất định sẽ có thành tựu rất cao. Hắn làm con rể của mình, tốt, rất tốt.

Ánh mắt Tô lão gia giống như đang tính toán, khiến Đan Ty Tuấn có cảm giác từng đợt tê dại. Không đúng, tất cả chỉ là suy diễn của mình, lão căn bản không có nhìn ra cách làm người của hắn, có mục đích gì sao?!

“Vị này chính là Tô tiểu thư sao?!” Đan Bá Uyên vuốt chòm râu, đánh giá Tô Tích Nhân.

Ừhm, không phải là rất đẹp (đương nhiên không đẹp bằng con của lão), tuy nhiên, nhìn rất có phong thái của tiểu thư khuê tú nhà đại gia.

“Đúng vậy, Tích Nhân, còn không bái kiến Đan lão gia cùng Đan công tử.” Tô lão gia gật đầu, cho nữ nhi làm lễ ra mắt.

“Tích Nhân tham kiến Đan lão gia, Đan công tử.” Tô Tích Nhân khẽ khom người, lời nói cực nhẹ, cực mềm.

“Tốt, tốt, Tô tiểu thư không cần đa lễ.” Đan Bá Uyên hài lòng gật đầu, quả nhiên là xuất thân dòng dõi thư hương thế gia, rất có lễ tiết.

Đan Ty Tuấn từ khi Tô Tích Nhân vừa xuất hiện, mắt không rời khỏi nàng. Nói thật, nàng không xinh đẹp, so với nữ nhân hắn đã từng thấy phải nói là thua kém nhiều. Nhưng trên người nàng có một loại khí chất nói không nên lời, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Nhưng nàng nói chuyện ngữ tốc quá chậm rãi, điểm này, hắn không thích.

Tô Tích Nhân cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Đan Ty Tuấn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Wow, không ngờ, người này thật đẹp! Tóc đen như tơ lụa, mặt như phù dung, môi hồng răng trắng, làn da tựa như tuyết, một thân nguyệt nha trường bào, eo là thắt lưng khảm ngọc, phiêu dật xuất trần.

“Đại — mỹ — nhân!!” Môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra ba chữ làm cho sắc mặt Đan Ty Tuấn biến chuyển.

“Cô nói cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Đan Ty Tuấn sa sầm lại, chết tiệt, cho dù nàng không đẹp, hắn cũng thấy vừa mắt. Nhưng, không nghĩ tới nàng lại nói hắn như vậy.”Đại mỹ nhân thật hung dữ!” Khuôn mặt sa sầm của Đan Ty Tuấn khiến Tô Tích Nhân giật mình, không khống chế được lại nói ra.

“Cô…” Đan Ty Tuấn giận muốn chết!

“Ha ha ha…” Đan Bá Uyên nhìn dáng vẻ nhi tử mặt sa sầm, nhưng không thể làm gì, không khỏi cười ra tiếng.

“Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nữ thất lễ!” Nhìn Đan Bá Uyên cười ha ha, cùng Đan Ty Tuấn, Tô lão gia ý thức được nữ nhi nói điều không nên nói, lúng túng nhận tội.

“Tích Nhân, còn không mau xin lỗi Đan công tử.”

“Con…” Tô Tích Nhân cũng không cảm giác mình nói sai cái gì, hắn rất đẹp mà! Nàng chỉ nói thật mà, nhưng mà, nhìn bộ dáng lúng túng của phụ thân, còn Đan Ty Tuấn mặt đen sì, nàng đành phải nhận sai!

“Thật xin lỗi, ta không hiểu chuyện.” Cúi đầu, không phải xin lỗi, chẳng qua là che đi ý nghĩ thật bày ra trong mắt nàng.

“Hừ.” Nhìn Tô Tích Nhân nói xin lỗi, Đan Ty Tuấn cũng không thèm so đo với tiểu nữ tử.

Nhưng, hắn khó mà vừa lòng, không thể làm gì khác hơn là sau khi từ biệt, không để ý tới người.

Đan Bá Uyên nhìn dáng vẻ nhi tử, không khỏi lần nữa lên tiếng. Nhìn bộ dáng lúng túng của Tô lão gia, bộ dáng luống cuống của Tô Tích Nhân, nói đỡ:

“Ha ha… Tô lão gia, Tô tiểu thư đừng để bụng. Tuấn nhi cũng không có ý kiến khác, chẳng qua hắn tương đối để ý lời người khác nói về dung mạo của hắn thôi.”

“A, như vậy sao. Vậy tiểu nữ quá đường đột rồi.” Nghe Đan Bá Uyên nói như thế, Tô lão gia cũng tiêu tan. Lão không sợ cái gì, chỉ sợ Đan Ty Tuấn tính tình không tốt, sau này nữ nhi của lão chịu lỗ, cũng sợ nữ nhi bây giờ đắc tội hắn, hắn sẽ ghét nữ nhi của mình.

“Đan lão gia, lần này tiểu nữ đi Tô Châu, xin chiếu cố.”

“Tất nhiên, ta tin tưởng Tuấn nhi cùng Tô tiểu thư sẽ đến nơi bình an.” Đan Bá Uyên cười cười nói nói, nhìn nhi tử đần cả mặt ra, lão tin tưởng bọn họ ở trên đường sẽ rất đặc sắc.

“Vậy tiểu nữ nhờ cậy Đan công tử.” Tô lão gia thận trọng nói với Đan Ty Tuấn.”Nếu ta đã đồng ý tiếp tiêu, tự nhiên sẽ chiếu cố nàng.” Đan Ty Tuấn tà tà nhìn Tô Tích Nhân vẫn còn đang cúi đầu, đặc biệt chiếu cố nữa cơ. Hừ, nếu như nàng còn dám nói hắn xinh đẹp, hắn không tiếc phạm tiêu quy, “chiếu cố” nàng thật tốt.

Tô Tích Nhân đang cúi đầu đột nhiên run lên, không biết có phải là do cảm giác của nàng hay không, cảm giác, cảm thấy giọng nói của Đan Ty Tuấn chẳng tốt đẹp gì.

Xem ra hành trình đến Tô Châu lần này, nhất định nhiều chuyện xảy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.