Ngày nghỉ cuối cùng đảo mắt liền tới, ba Diệp tự mình xuống bếp, Trác
Thích Nghiễn ở bên hỗ trợ thái thái cắt cắtm kỹ thuật xắt rau củ lưu
loát thành thục khiến ba vốn ít nói cũng phải khen không dứt miệng, Diệp Thiếu Cảnh thì hỗ trợ rửa sạch thực phẩm, mặc dù toàn đàn ông trong
bếp, nhưng những món ăn ngon vẫn thuận lợi được xếp ra đĩa. Trác Thích
Nghiễn cẩn thận đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Cảnh, dùng khăn mặt khô lau
tay cho cậu, nhượng cậu lên phòng khách xem TV.
Bữa tối phi
thương phong phú, sắc hương vị mọi thức câu toàn, còn nướng hẳn một cái
đùi dê, một bữa cơm có đủ tư vị. Ba Diệp còn lấy một chai rượu trắng ra
uống cùng Trác Thích Nghiễn, một chén lại một chén, Trác Thích Nghiễn
vẫn như trước mặt không đổi sắc, chuyện trò vui vẻ, phong độ trác tuyệt
tựa như quý công tử.
Ba Diệp không khỏi tán thưởng tửu lượng của hắn giỏi: “Tiểu tử, cậu không tồi!”
“Đừng chỉ lo uống rượu, ăn nhiều đồ ăn một chút.” Mẹ Diệp vội vàng gắp đồ ăn
cho Trác Thích Nghiễn nhắm rượu, lại cho Diệp Thiếu Cảnh một ánh mắt
“con vô dụng”, trong 3 thằng con của bà, Diệp Thiếu Cảnh có tửu lượng tệ nhất, chỉ uống 3 chén rượu trắng liền gục luôn.
Diệp Thiếu Cảnh u oán vùi đầu ăn cơm, cũng không quên nhắc nhở Trác Thích Nghiễn đừng
uống quá nhiều, rượu trắng của ba cậu so với bên ngoài nồng độ cao hơn
một chút. Trác Thích Nghiễn thấp giọng nói với cậu: “Không sao cả.” vẫn
tiếp tục bồi ba Diệp chè chén hăng say, đã lâu không uống đến tận hứng
như vậy khiến ba Diệp cảm thấy mỹ mãn mới rời bàn ăn, nhưng cũng ngà ngà say khiến mẹ Diệp phải đỡ trở về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu
Cảnh mang bát đũa đi rửa sạch, Trác Thích Nghiễn hỗ trợ thu dọn, tựa hồ
bị rượu ảnh hưởng một chút mà sắc mặt bắt đầu thay đổi, vội vàng buông
bát đĩa trong tay xuống lao vào nhà vệ sinh nôn hết ra, Diệp Thiếu Cảnh
lo lắng vỗ vỗ lưng cho hắn.
Trác Thích Nghiễn hiển nhiên không
muốn bị cậu nhìn thấy bộ dạng chật vật này nên bảo cậu ra ngoài trước.
Diệp Thiếu Cảnh nhìn hắn còn có ý thức, thuận ý hắn rời đi. Chờ Diệp
Thiếu Cảnh đi rồi, Trác Thích Nghiễn tiếp tục khom lưng nôn tiếp, cảm
giác trống rỗng khiến dạ dày co rút nhượng hắn không cách nào động đậy
được, mồ hôi lạnh trên trán chảy dài, duy trì tư thế ước chừng khoảng 5p sau mới chậm chạp đứng dậy đi rửa mặt, Trở lại bên người Diệp Thiếu
Cảnh, vẫn bộ dạng tư thái áo mũ chỉnh tề như chưa từng có chuyện gì xảy
ra.
Chuyện này trước đó không lâu cậu cũng từng thấy Kỳ Dực như
thế, bọn họ đều thuộc loại uống đến say rồi mà còn cố kiên trì giữ hình
tượng, Diệp Thiếu Cảnh thấy hắn như vậy tim một trận đau đớn, đỡ hắn đi
vào phòng ngủ.
“Anh uống nhiều quá rồi!” Diệp Thiếu Cảnh đưa một
ly nước cho Trác Thích Nghiễn: “Loại mật này ba em tự tay làm, giải rượu rất tốt.”
Trác Thích Nghiễn nằm trên giường, có chút ngượng ngùng, uống xong mật thủy nói: “Rượu của ba em thực nặng, để em chê cười rồi.”“Em uống 3 chén đã say còn buồn cười hơn, anh uống hơn 10 chén còn ngồi vững ở đó đã rất lợi hại rồi.”
“Nếu uống loại rượu trắng này nhiều, tửu lượng sẽ nâng cao, em tại tiệu rượu uống mấy ly rượu đỏ cũng không thành vấn đề.”
“Trong mắt ba mẹ em rượu trắng mới là rượu.” Nói Diệp Thiếu Cảnh cầm tay hắn:
“Em đã lâu không thấy ba em cao hứng như vậy, từ khi anh tới, ba cũng
cười nhiều hơn.”
“Bọn họ kỳ thực rất quan tâm em, nhưng chỉ là
không biết làm sao để ở chung với em thôi.” Trác Thích Nghiễn híp mắt
nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Mẹ em đối với anh tốt cũng là muốn đối tốt với em, sau này để chiếu cố em nhiều hơn.”
Diệp Thiếu Cảnh ghé lên
ngực hắn, có chút mệt mỏi nói: “Anh không thấy thái độ của bà đối với
em, em chính là tồn tại đáng xấu hổ của bà, công tác không ổn định, lại
ngốc như vậy, mà anh vừa đúng là loại hình bà thích.”
“Vậy sau
này có anh thương em là đủ rồi, chúng ta có nhà của mình.” Trác Thích
Nghiễn hôn hôn cậu, lập tức Diệp Thiếu Cảnh ôm chặt hắn, hắn cũng vươn
tay kéo cậu vào lòng, hình ảnh hai người ôm nhau mỉm cười hạnh phúc
khiến người ta tâm động.
Trước khi rời khỏi nhà, Diệp Thiếu Cảnh
đưa tiền cho mẹ, rồi mới xách đặc sản mẹ cậu chuẩn bị cho lên máy bay,
lúc trên máy bay cậu thật sự kiệt sức, lăn ra ngủ say như chết. lúc tỉnh ngủ phát hiện máy bay đã hạ cánh rồi, cả hai đã ngồi trong xe ô tô trở
về nhà, Trác Thích Nghiễn vặn nắp một chai nước trái cây cho cậu hỏi:
“Em uống không?”
Diệp Thiếu Cảnh lắc lắc đầu, từ trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, hai bên đường là ánh đèn sáng trưng của thành thị phồn
hoa, toàn bộ thành thị này tựa như một khu rừng xi măng thật lớn, mà cậu lần nữa đã trở lại bên trong khu rừng quen thuộc này.