Đảo mắt đã tới trung tuần tháng 5, thời gian của Diệp Thiếu Cảnh bị đoàn phim chiếm đa số, hầu như phải ăn ở sinh hoạt luôn tại đoàn phim, cũng
may phim điện ảnh khác với phim truyền hình, quay xong nhanh hơn, khoảng 2 tháng là xong một bộ phim, cho nên đối với Diệp Thiếu Cảnh đã quen
với phim truyền hình mà nói, đóng phim điện ảnh thoải mái hơn nhiều,
nhưng sự nghiệp thành công lại khiến cho đời sống tình cảm của cậu bị
ảnh hưởng, cậu không có nhiều thời gian bồi Trác Thích Nghiễn, thật vất
vả về nhà một chuyến cũng chỉ là để ngủ.
Diệp Thiếu Cảnh sợ Trác
Thích Nghiễn chịu không nổi, một tháng cũng chỉ có thể gặp mặt được 2
ngày, cậu thực không có cảm giác an toàn, sợ tình cảm với Trác Thích
Nghiễn lại trở nên xa cách, nên dị thường quý trọng thời gian ở bên hắn.
Trác Thích Nghiễn mỉm cười nhìn thẳng Diệp Thiếu Cảnh: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Chúng ta dường như đã lâu không ăn cơm cùng nhau.” Diệp Thiếu Cảnh không dấu mà nói thẳng.
Trác Thích Nghiễn nhướn mày, thực kinh ngạc nghe thấy Diệp Thiếu Cảnh nói
thế, cho nên cao hứng nheo con ngươi lại cười: “Em trước kia cũng rất ít khi ăn cơm với anh.”
Diệp Thiếu Cảnh xới hai bát cơm, lại ngẩng
đầu nhìn hăn: “Thật sao? Em cảm giác gần đây rất ít khi được ở bên anh.” Môi lần về chưa kịp nói lời nào đã lăn ra ngủ, sáng tỉnh dậy hắn lại
đưa cậu tới đoàn phim, thời gian riêng tư cực ít ỏi.
“Sao đột nhiên lại nói những lời khiến anh cao hứng thế này.” Trác Thích Nghiễn tươi cười động nhân.
Diệp Thiếu Cảnh uống một chút canh, nhịn không được hỏi hắn: “Em nói thế sẽ làm anh cao hứng sao?”
“Em trước kia ăn cơm với anh thường hay ngẩn người, nếu không thì lại nghĩ
chuyện của minh, anh thực cố gắng để thu hút ánh mắt của em tập trung
lên người anh.” Trác Thích Nghiễn lộ ra răng nanh nhẹ nhàng cười, hàm
răng trắng đều nổi bật trên nền áo sơ mi đen tuyền, phá lệ sáng ngời,
trên TV những người mẫu quảng cáo kem đánh răng nếu nhìn thấy răng hắn
không chừng sẽ hét lên muốn đi tìm nha sỹ chỉnh sửa một phen.
Diệp Thiếu Cảnh cũng đã nhìn quen nên rất tự nhiên trấn định, thậm chí bình
tĩnh hỏi hắn: “Em thường ngẩn người trước mặt anh sao?” vấn đề như vậy,
xem ra cậu ngẩn người thực bất lịch sự.
“Nhưng lại rất có ý tứ.”
Trác Thích Nghiễn không để ý nói, trong mắt hắn, lúc cậu ngẩn người
trông rất thú vị, chỉ cần đừng xem nhẹ hắn lâu quá là được.
“…”
Diệp Thiếu Cảnh hít sâu một hơi, phỏng chừng chỉ có hắn mới nghĩ như
thế, Kỳ Dực thấy cậu ngẩn người sẽ cốc đầu cậu một cái, không kiên nhẫn
thì gạt tay cậu, còn ở bên Trác Thích Nghiễn, hắn chưa từng nói nặng cậu một câu.“Nếu mệt quá có thể nói đạo diễn một tiếng, cậu ta sẽ cho em nghỉ.” Trác
Thích Nghiễn đau lòng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, cảm giác cậu đã gầy một
vòng, nghĩ tới ở đoàn phim toàn ăn cơm hộp không dinh dưỡng hắn liền
nhăn mi, nhưng cậu lại cố tính không cho hắn sai Đinh quản gia đưa cơm
tới.
“Em muốn quay xong sớm.” Diệp Thiếu Cảnh thản nhiên cười, chỉ cần kiên trì tới cuối tháng, là có thể quay xong.
“Từ Chung chọn em cũng bớt lo, nhà đầu tư cũng cao hứng, quay càng nhanh
càng đỡ tốn tiền.” ánh đèn thủy tinh trong phòng ăn tỏa ra ánh sáng ấm
áp, ôn nhu bao phủ cả hai, hắn chuyên tâm lọc xương cá rồi bỏ thịt vào
trong bát cậu. (Jer: anh công hoàn mỹ quá TT_TT thật ghen tị)
Diệp Thiếu Cảnh ăn cá mỹ vị, nhà đầu tư Alone là Hoàn Á cùng Quân Hào, nhớ
khi mới bước chân vào giới giải trí đi phỏng vấn bị Quân Hào cự tuyệt,
đảo mắt đã 7 năm trôi qua, tham gia diễn xuất trong bộ phim của bọn họ,
ngẫm lại thực bất khả tư nghị. Mà người cho cậu cơ hội là Trác Thích
Nghiễn, nếu không có hắn cho cậu vai chính trong Thanh Thành, cậu cũng
sẽ không có ngày hôm nay, huống chi bộ phim lần này được đầu tư kỹ như
vậy, vô luận từ đạo diễn cho tới hậu kỳ đều là tinh anh chuyên nghiệp,
là hắn lựa chọn những người đó làm bộ phim này.
Cậu từng nói qua
mình chỉ là một chiếc lá cây, chỉ là một chiếc lá xanh biếc không ai
thưởng thức, có lẽ cả đời sẽ không hết khổ, cho nên thực dụng tâm vào
nhân vật, hy vọng không làm hỏng những trả giá của hắn dành cho cậu,
nhưng bởi vì hắn quan tâm cậu như vậy, cho nên bật ra câu hỏi: “Anh có
trách em khi không có nhiều thời gian cho anh không?”
“Nếu em cảm thấy áy náy, quay xong thì phải ở bên anh.” Trác Thích Nghiễn khẽ cười, không chút khách khí yêu cầu.
Diệp Thiếu Cảnh khẽ cười nói “Được” cậu cũng muốn nhanh chóng quay xong là
để mau chóng được ở bên hắn, cậu thực sự chưa làm được gì nhiều cho hắn, chỉ cần mình ở bên là hắn đã cao hứng như vậy, thực dễ thỏa mãn.
“Em đêm nay thực nhu thuận.” Trác Thích Nghiễn đưa tay xoa xoa đầu cậu, dĩ
vãng cậu ít nói như vậy, cũng hiểu được giữa bọn họ không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt đã thấu hiểu đối phương muốn gì.
Diệp Thiếu Cảnh buông đũa xuống, nắm tay hắn bỏ xuống: “Không được sờ đầu em, em không phải con nít!”
“Anh không hứa!” Trác Thích Nghiễn giảo hoạt chọc chọc thắt lưng cậu, Diệp
Thiếu Cảnh nhất thời buồn mà cười rộ lên, tiếp theo lại càng bị hắn làm
càn mà sờ soạng, nhu loạn tóc cậu, mới cảm thấy mỹ mãn hỏi: “Ăn no
chưa?”