Ôn Văn Nho Nhã

Chương 11: Chương 11




Những người trong giới nghe nhắc tới Trác Thích Nghiễn thì tâm tình đều phức tạp, cha đỡ đầu của ngành giải trí, ông trùm của giới điện ảnh truyền hình, đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp chính là nhân vật cao cấp của Hoàn Á: Trác Thích Nghiễn.

Hoàn Á có kênh truyền hình và rạp chiếu phim riêng, ngoài việc đào tạo quản lý một dàn diễn viên nổi tiếng, còn bao quát cả một số tạp chí, trang web cùng đài phát thanh, đồng thời còn có quan hệ mật thiết với rất nhiều ngành khác ở khắp mọi nơi.

Hắn có thể nâng đỡ một diễn viên nghiệp dư thành danh, trở thành đại minh tinh, siêu sao được ngàn người ngưỡng mộ, cũng có thể phá hủy tiền đồ cùng sự nghiệp huy hoàng của một minh tinh xuống 18 tầng địa ngục không ngóc đầu lên được.

An Lục làm stylist cho Hoàn Á cũng đã nghe qua vài chuyện của Trác Thích Nghiễn, cũng chỉ xem qua ảnh chụp của hắn, Trác Thích Nghiễn không thích ồn ào, không hứng thú với chuyện bên ngoài, cho nên không có phóng viên nào chụp được hình của hắn, trừ bữa tiệc long trọng cuối năm của Hoàn Á “Media Asia Fesitval” thì hắn sẽ có mặt.

Hắn mặc tây trang, thắt cà vạt, khuôn mặt tuấn mỹ, hào hoa phong nhã, ở đó, giữa rất nhiều minh tinh sặc sỡ đến lóa mắt, hắn thần thái phi dương vẫn cực kỳ nổi bật cộng thêm bá khí bức người, phong cách quý tộc, dù trời sập xuống hắn cũng không mất đi phong độ. Nhưng nam nhân như vậy, chỉ có thể đứng từ xa nhìn không thể tới gần, người có thể thống trị đế quốc giải trí khổng lồ này – cũng không phải người lương thiện.

“Quá trẻ, hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi.” Diệp Thiếu Cảnh không thể tưởng tượng nổi.

“Hơn nữa còn rất đặc biệt.” An Lục dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện với Diệp Thiếu Cảnh “Người đó có quan hệ rất tốt với giới nghệ sỹ, cũng rất thích phát hiện những nhân tố mới có tiềm năng, lúc trước nếu Eries không bị Canh Giớ lấy mất thì chắc chắn Hoàn Á sẽ chọn, trong giới không có công ty nào có thể so với Hoàn Á, trong tay có rất nhiều nghệ sỹ nổi tiếng như Tô Nhạc Kỳ, Lâm Viên Viên, Phương Hữu Lâm…. Tùy tiện một người cũng có thể làm cho một bộ phim nổi danh.

Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt phức tạp mà nhìn Trác Thích Nghiễn. An Lục kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu về Trác Thích Nghiễn, hy vọng Diệp Thiếu Cảnh nhận thức người đó, nếu gặp may sẽ có cơ hội được Hoàn Á nâng đỡ “Dưới tay người đó có nhiều người rất có mắt nhìn, được chú ý có thể sẽ thành siêu sao, Hoa Tử Tuấn là một ví dụ, trước kia, cậu ta chỉ là một ca sỹ hạng 3, cơ hội tới, được Hoàn Á chú ý lập tức thành minh tinh.”

Diệp Thiếu Cảnh không hứng thú, chỉ cười cười “Trong giới giải trí, vận khí là chủ yếu, không phải cứ có tiền thì sẽ được hồi báo.”

“Cho nên, anh phải nắm bắt cơ hội.” An Lục trịnh trọng tuyên bố “Người đó bình thường không đến phim trường, anh phải hảo hảo diễn xuất, để người đó thấy được ưu điểm cùng năng lực của anh.” An Lục hy vọng Trác Thích Nghiễn chú ý tới tài năng của Diệp Thiếu Cảnh, dành cho cậu nhiều cơ hội phát triển trong giới giải trí.

Trác Thích Nghiễn làm như vô ý quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Diệp Thiếu Cảnh đang nhìn mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáy mắt nhộn nhạo một dòng nước ấm áp.

Diệp Thiếu Cảnh lúng túng tránh đi ánh mắt của hẳn.

Hoa Tử Tuấn vẫn không nhúc nhích đứng nhìn bọn họ, đáy mắt toát ra hàn khí, cậu ta cũng không chuyển mắt mà chăm chăm nhìn mọi hành vi cử chỉ của Trác Thích Nghiễn, trái tim như bị đâm thủng một lỗ, lãnh khí không biết từ đâu tràn khắp toàn thân.

Bộ phim ‘Thanh Thành’ là tác phẩm của Hoàn Á với Thượng Ảnh hợp tác đầu tư, câu chuyện xoay quanh việc nam chính bị người yêu là thanh mãi trúc mãi vứt bỏ, tan cửa nát nhà sau đó vì vực dậy sự nghiệp, từ đại thiếu gia không học vấn, không nghề nghiệp đã trở thành thương giới tinh anh. Bộ phim này khai tác các mối quan hệ phức tạp của các nhân vật. Dàn diễn viên này có các kiểu diễn viên, từ diễn viên mới Diệp Thiếu Cảnh, rồi Lâm Tú nhi là người đầu tiên ký tên tham gia vai nữ chính, đến các thần tượng có tiếng khác như Hoa Tử Tuấn, Eries, thậm chí có cả thần tượng con lai Lam Tước.

Sắc trời u ám, nam nhân thành thục ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt ảm đảm chăm chú nhìn chiếc đèn bàn màu cam, đó là quà sinh nhật cha tặng hắn. Hắn chưa bao giờ tặng quà cho cha, thậm chí còn không biết cha sinh nhật ngày nào, sau khi lên đại học, dần hiểu chuyện, hắn thường coi ngày của những ông bố làm ngày sinh của cha hắn.

Cha nhận được quà tặng, mặc kệ đó là thứ gì đều mừng rõ như hài tử được quà, liên tục nói rất đẹp, nói chờ hắn tốt nghiệp, rồi sẽ dẫn hắn đi du lịch Châu Âu – nhưng lời hứa này không thể thực hiện được nữa rồi, ngày đó, cha hắn mặc tây trang hắn đưa, tay gắt gao cầm tấm ảnh gia đình, từ ban công mà nhảy xuống…

Cái gì là người yêu chân chính, cái gì là bạn bè bằng hữu, người yêu thanh mai trúc mã cùng bạn bè tương thân tương ái đồng thời lập kế lấy cắp toàn bộ tài chính công ty làm cho cha hắn rơi vào tuyệt lộ.

Nam nhân đem mặt dựa vào chiếc đèn bàn màu cam, sắc đèn hắt lên khuôn mặt tái nhợt của nam nhân, lông mi nồng đậm giống như dã thú mất hai chân, đáy mắt sót lại chút quang mang. Hắn nhất định sẽ không đem công ty của cha bán cho bọn họ, cho dù ngọc nát đá tan, cũng không cúi đầu trước bọn họ, giờ hắn cái gì cũng đều không có chỉ còn cái mạng này thôi.

“Cắt!” Âm thanh đạo diễn Vương vang lên, đoàn làm phim vẫn như trước rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều bị diễn xuất của Diệp Thiếu Cảnh làm cho rung động, Diệp Thiếu Cảnh chỉ nói vài lời, nhưng thông qua vẻ mặt cùng động tác của cậu, ai ai cũng cảm nhận sâu sắc nỗi đau xót của hắn khi cha mất, công ty phá sản, người yêu cùng bạn bè phản bội.

Phân đoạn này kết thúc, đạo diễn Vương cũng không có bất luận lời oán giận nào, thận chí không có to tiếng nói diễn xuất chính quy của Diệp Thiếu Cảnh là nghiệp dư, ông ta quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn nói: “Tiên sinh, đề nghị của ngài rất đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.