Phim trường tĩnh mịch không tiếng động, ai cũng không nghĩ đến Hoa Tử Tuấn lại mạnh tay đẩy Diệp Thiếu Cảnh đến vậy.
Hoa Tử Tuấn thấp thỏm bất an nhìn Diệp Thiếu Cảnh, thấy cậu nửa ngày cũng
vẫn chưa đứng lên, đang định hỏi có bị thương không thì một cỗ hàn khí
băng lạnh cản lạnh, quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn, nháy mắt run lạnh
cả người. Quanh người Trác Thích Nghiễn như có một tầng băng tuyết quanh năm giá lạnh khí tức tỏa ra bao trùm toàn bộ phim trường, làm cho ai ai cũng phải rét run. (Jer: ảnh Trác có năng lực điểu khiển băng:-ss)
Hoa Tử Tuấn ủy khuất định giải thích, Trác Thích Nghiễn chưa bao giờ nhận
thức người xa lạ đang lướt qua Hoa Tử Tuấn đứng trước mặt Diệp Thiếu
Cảnh, vươn tay nâng Diệp Thiếu Cảnh lên, mọi người khiếp sợ, không ngờ
Trác Thích Nghiễn sẽ quan tâm tới Diệp Thiếu Cảnh.
Diệp Thiếu
Cảnh lấy tay che đầu, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ cái gì, lúc này Trác
Thích Nghiễn đang ở trước mặt, lo lắng nhìn cậu, tựa hồ như đang sợ hãi
gì đó, thanh âm trầm thấm có chút run rẩy: “Cậu chảy máu.”
“Không sao, băng lại là được rồi.” Diệp Thiếu Cảnh nhắm mắt, căn bản không mở
ra được, lấy tay dụi dụi mắt thì thấy một giọt máu chảy xuống từ đầu
ngón tay rơi trên mặt đất, cậu chống tay định đứng lên, nhưng lại không
đủ lực, đầu choáng váng ngã ra, đôi tay rắn chắc lại ôm chầm lấy kéo cậu vào ***g ngực dày rộng nam tính, cậu nghe thấy hắn thở rất căng thẳng
gấp gáp, cánh tay ôm cậu hơi hơi run run, tựa hồ tình huống của cậu rất
tệ: “Em chịu đựng một chút, tôi đưa em tới bệnh viện.” (Jer: lúc này,
anh công đang cực kỳ đau lòng nên đổi ngôi xưng luôn hen tôi-em.)
Phim trường trầm mặc, mọi người trầm mặc, nhân viên trong đoàn thấ Trác
Thích Nghiễn ôm Diệp Thiếu Cảnh rời đi, ai cũng không dám ngăn cản, khí
tức trên người Trác Thích Nghiễn đủ để đem người đóng băng dày 3 thước.
Trong phòng cấp cứu bệnh viện, bác sỹ yêu cầu Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu lên,
dùng bông y tế thấm thấm thuốc lên trán cậu, Diệp Thiếu Cảnh xót đến
toàn thân phát run, bác sỹ lại lau vết máu trên mí mắt cậu: “Cậu có thể
mở mắt không?”
Diệp Thiếu Cảnh thử mở mắt, chỉ thấy một bóng
trắng mờ mờ, cũng không dám dùng sức mở to mắt, định đưa tay dụi dụi mắt bị thương thì một đôi tay ấm áp giữ tay cậu lại, dường như thực sự lo
lắng tình trạng của cậu: “Không nên chạm vào mắt.” Đại khái vừa rồi chạy tới bệnh viện rất nhanh nên âm thanh của Trác Thích Nghiễn có chút
suyễn.
Diệp Thiếu Cảnh không dãm lộn xộn nữa, chỉ khẩn trương ngồi trên giường bệnh.
Bác sỹ kiểm tra vết thương của cậu: “Cậu nên yêu cầu kiểm tra xem có tổn thương đến mắt không.”
Lời nói của bác sỹ làm Diệp Thiếu Cảnh cực độ bất an, bật thốt hỏi: “bác sỹ, tôi sẽ không bị mù chứ?”
Bác sỹ không trả lời cậu, chỉ mải ghi ghi chép chép bệnh án. Trác Thích
Nghiễn ở bên an ủi Diệp Thiếu Cảnh “Không được suy nghĩ bậy bạ.”
Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu nhìn Trác Thích Nghiễn, mơ hồ mông lung nhìn khuôn mặt của hắn, trong người bỗng thấy ấm áp bình tâm lại dù xung quanh
thoang thoảnh mùi thuốc khử trùng, hắn nhẹ nhàng chụp vai cậu: “Sẽ không sao, tôi sẽ ở bên em.”
Bác sỹ dùng băng gạc băng bó vết thương trên trán cho Diệp Thiếu Cảnh, chú ý tới ánh mắt có chút đỏ hoe của cậu, cấp bách nói “Cậu có thẻ bảo hiểm y tế không? Trước hết đi đăng kí nhập viện, sau đó y tá sẽ đưa cậu đi
kiểm tra.”
Diệp Thiếu Cảnh cố gắng mở mắt ra, muốn thấy mặt bác
sỹ nhưng vẫn không mở ra được, cậu chỉ cần dùng lực một chút, dòng máu
nóng đỏ tươi liền chảy ra, cậu chật vật gục đầu xuống: “Tôi không mang
theo thẻ y tế.”
“Tôi đi làm thủ tục, bác sỹ kiểm tra cho em ấy
trước đi.” Thanh âm tù tính trầm thấp lại vang lên trong không khí “Tôi
chốc lát sẽ quay lại.” Câu này hắn nói với Diệp Thiếu Cảnh….
“Đã làm phiền anh.” Diệp Thiếu Cảnh rất lo lắng cho tình trạng của mình, nhưng vẫn cố bảo trì trấn định.
Kiểm tra rất nhanh kết thúc, kết quả lập tức đưa tới, ngoại thương khiến cho giác mạc bị rách, bác sỹ khẩn cấp yêu cầu phải phẫu thuật, nỗi bất an
của Diệp Thiếu Cảnh biến thành nỗi sợ hãi, toàn bộ suy nghĩ không hay
tràn ngập trong não cậu, cậu sợ hãi sau khi phẫu thuật xong sẽ thành
người mù.
Trác Thích Nghiễn tương đối trấn định, nắm chặt tay cậu khẳng định: “Tôi đã hỏi qua bác sỹ, chỉ là phẫu thuật thông thường, rất nhanh sẽ xong, không có việc gì.”
Không biết do lời nói của Trác Thích Nghiễn ứng nghiệm hay là do ông trời không muốn lấy đi đôi mắt
của cậu mà cuộc phẫu thuật rất thuận lợi, không kéo dài bao lâu, cuối
cùng bác sỹ quấn băng trắng cố định mắt cậu.
“Bác sỹ, mắt trái
của tôi không bị thương, sao cũng phải quấn băng?” Diệp Thiếu Cảnh giống như người mù mà nằm trên giường bệnh, nghe được trong phòng có tiếng
bước chân của bác sỹ, nhịn không được mà hỏi lo lắng trong lòng.
“Mắt phải bị thương sẽ dẫn đến áp lực cho mắt trái, sẽ gây mỏi mắt choáng
đầu, bịt kín hai mắt sẽ giảm bớt đau xót, cũng chống viêm nhiễm.” Bác sỹ cẩn thận giải thích.
Diệp Thiếu Cảnh lại lo lắng hỏi thêm: “Vậy
tôi lúc nào có thể xuất viện?” Nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng cậu
muốn quay lại đoàn phim, không nên trì hoãn tiến độ quay.
“Nếu
không bị nhiễm trùng hay chuyển biến xấu thì khoảng 3 ngày là có thể
xuất viện.” Bác sỹ đứng ở bên giường nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Hai ngày
này ở bệnh viện hảo hảo điều dưỡng, có thể gọi người nhà tới chăm sóc
cho cậu.”
“Không cần, tôi ở một mình cũng không sao.” Diệp Thiếu Cảnh ngẩn người, không do dự nói với bác sỹ.