“Sao không uống? chẳng sẽ còn vì Thiếu Cảnh thất lễ mà tức giận?” Lý do
thoái thác của Trác Thích Nghiễn hoàn mỹ vô khuyết “Em ấy tính cách
chính là như vậy nên mới làm cậu mất hứng, tôi thay em ấy giải thích với cậu.”
Lục Triển Đình sắc mặt tái nhợt như tuyết. đám nam nhân
rúm ró trên ghế mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Trác Thích Nghiễn trước mắt
khéo đưa đẩy, câu nói đầu tiên đưa gã vào thế khó xử, nếu không uống
rượu hắn đưa căn bản là trực tiếp đắc tội với hắn, mà uống thì lại cực
kỳ thống khổ.
“Trong rượu có cái gì không tốt sao?” Trác Thích
Nghiễn nhướn mày nhìn Lục Triển Đình, gã vẻ mặt lo lắng da đầu run lên,
muốn tìm cơ hội thoát đi, lại phát hiện không có cách nào thoát.
“….”
“Tôi còn nhớ lần trước cậu chơi đùa nghệ sỹ, vẫn chưa thanh tỉnh sao?” Trác
Thích Nghiễn mỉm cười, lộ ra răng nanh tuyết trắng “Cậu xuất ngoại học
tập, thói quen trước vẫn không sửa, dục vọng còn trở nên đắm chìm hơn
sao.”
Quả nhiên là hắn! Lục Triển Đình gân xanh nổi lên, chuyện
lần trước sở dĩ bị ném ra nước ngoài quả nhiên Trác Thích Nghiễn có liên quan! Lúc đầu còn không rõ, giờ đã sáng tỏ mọi chuyện, lại còn lần nữa
trực tiếp chọc vào người của hắn, Lục Triển Đình hận không thể quay
ngược thời gian trở lại buổi chiều không mở miệng mời Diệp Thiếu Cảnh
tham gia.
“Chén rượu này độ rất nặng, uống xong, chuyện ngày hôm
nay sẽ không tái truy cứu nữa.” Trác Thích Nghiễn hào hoa phong nhã,
thái độ lịch sự yêu cầu lại làm Lục Triển Đình suýt nức sốc chết.
Lục Triển Đình tốt xấu gì cũng là thiếu gia nhà giàu nhưng khi gặp được
Trác Thích Nghiễn có quyền thế có thủ đoạn, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu
của hắn uống rượu.
Trác Thích Nghiễn nhìn Lục Triển Đình uống
xong ly rượu đỏ, từ trong ví Hermes lấy ra một chiếc thẻ vip Hằng Long,
đưa cho quản lý đang đứng ngoài cửa nói “Đêm nay tính vào khoản của
tôi.”
Đám nam nhân ngồi trong ghế ngơ ngẩn, Diệp Thiếu Cảnh nhìn
Trác Thích Nghiễn không biết hắn đang suy nghĩ gì, Trác Thích Nghiễn
không để ý gì mà ký vào biên lai, ngẩng đầu nói với cả bọn đang ngồi
phía trong “Tôi đột nhiên tới khó trách khỏi thất lễ, hai ngày sau tới
tham gia tiệc của tôi nhé, bạn bè tôi cũng rất thích náo nhiệt.” hai chữ “náo nhiệt” được hắn đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí.
Mấy tên đso lập tức hô hấp không thông, cảm giác so với việc Lục Triển Đình uống rượu
xong đang cuồng loạn cởi quần áo còn muốn hỗn loạn hơn, còn khách khí mà cảm tạ Trác Thích Nghiễn đưa ra “Thư mời địa ngục”
“Đi thôi, tới bệnh viện.” Trác Thích Nghiễn bỏ lại bút, ôn nhu mà ôm Diệp Thiếu Cảnh
đi “Vết thương trên người em phải xử lý thật tốt, không thể ảnh hưởng
tới buổi quay phim ngày mai không thì sẽ bị Vương đạo diễn la.”
Diệp Thiếu Cảnh thấp đầu cùng Trác Thích Nghiễn bước đi, thật vất vả mới
được hoạt động một mình, lại gặp phải chuyện khó xử như vậy, cả người
lại chật vật thế này, thậm chí lúc đó còn không nghĩ tới có đường thoát. Trác Thích Nghiễn có đúng lúc tới giúp cậu, lại giữ mặt mũi cho cậu, có thể hiểu được ý tứ của hắn, hắn ngay cả sự an toàn của bản thân mình
đều rất chú ý.
Tự như chiến sỹ huyết khí phương cương lao tới
tiền tuyến lại phát hiện mình không mang theo vũ khí, rồi lại bị nam
nhân mang theo đầu đạn hạt nhân lĩnh trở về, thật đúng là chả có sự tích đáng giá gì để khoe khoang…. Diệp Thiếu Cảnh đẩy Trác Thích Nghiễn ra,
đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại gian phòng vừa nãy.
Đám
nam nhân thấy cậu quay lại đều nghiêm cẩn cung kính, cho rằng cậu quay
lại để truyền đạt ý muốn gì đó của Trác Thích Nghiễn, chỉ có Lục Triển
Đình ánh mắt lóe sáng… Diệp Thiếu Cảnh chạy đến một góc, nâng Lâm Tú Nhi dậy, liếc mắt nhìn đến gã Lục Triển Đình giờ đã thoát hết chỉ còn mỗi
chiếc quần lót hình chữ T, ghê tởm mà nhanh rời đi, một đường còn sợ hãi run rẩy, may mà mình không uống cái ly rượu đó.
Trác Thích
Nghiễn đứng ở hành lang nhìn Diệp Thiếu Cảnh đỡ Lâm Tú Nhi đi tới, đôi
mày sắc bén hơi nhăn lại, cho rằng cậu quay lại vì quên đồ gì, ai ngờ
cậu quay lại mang Lâm Tú Nhi ra, nếu không phải vì Lâm Tú Nhi Diệp Thiếu Cảnh làm sao mà vướng phải cái bữa tiệc tồi tệ thế này…
Trác
Thích Nghiễn liên hệ với trợ lý của Lâm Tú Nhi, gọi cô ta mau chóng tới
đón về, lại Lâm Tú Nhi đưa tới phòng nghỉ, nhờ đám nhân viên chăm sóc
cho cô ta, hắn không thích trên người Diệp Thiếu Cảnh dính khí tức của
nữ nhân.
Diệp Thiếu Cảnh thấy sắc mặt Trác Thích Nghiễn không
tốt, tóc mái còn ướt mồ hôi, nhớ tới mình giấu diễm hắn chạy tới đây,
còn không nghe điện của hắn, nhìn không được muốn đi giải thích chuyện
tối nay, sao lại muốn giải thích…đại khái sự hiện hữu của hắn làm cậu
biết mặc kệ thế nào thì mình luôn là người vướng bận hắn “Tôi không phải cố ý giấu diễm anh tới nơi này.” Diệp Thiếu Cảnh thấp giọng nói với
Trác Thích Nghiễn.
Trác Thích Nghiễn biết rõ tính cách của Diệp
Thiếu Cảnh, nên nói luôn ra nguyên nhân cắt ngang lời của cậu “Là bởi vì cô ta thỉnh cầu em, em cự tuyệt không được.” Thanh âm từ tính có thật
sâu bất đắc dĩ. Lần trước, mỗi chuyện hắn đòi đưa đón mình, cậu phản đối rất lâu mới đáp ứng, mà Lâm Tú Nhi mời cậu liền nhanh đồng ý như vậy,
thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của hắn.
Diệp Thiếu cảnh hối lỗi “Thật xin lỗi.”
Trác Thích Nghiễn chậm rãi nâng cánh tay ra, ôm trọn thân thể cậu, nói cho
cậu biết không cần phải giải thích nữa, đột nhiên một bóng đen quỷ dị kề sát hai người, tiếp theo một chiếc dao nhỏ sắc bén loang loáng giơ lên
đâm về phía Diệp Thiếu Cảnh, tựa như dã thú đói khát thích máu tươi,
mãnh liệt lao đến.
“Cẩn thận!” sắc mặt Trác Thích Nghiễn tái nhợt ôm chặt Diệp Thiếu Cảnh, phản ứng theo bản năng bảo hộ cậu.
Diệp Thiếu Cảnh cái gì cũng không thấy, trước mắt giống như màn hình tivi
đột nhiên xuất hiện một tấm màn đen bao lấy cậu, sợ hãi mà bất an, thanh âm lưỡi dao sắc bén cắm phập vào thân thể vang lên trong không khí, cảm giác như chiếc dao đó đâm thẳng vào tim Diệp Thiếu Cảnh, cậu chôn trong ngực Trác Thích Nghiễn, nhìn lưng áo hắn mảng lớn thấm máu tươi rồi
cùng gương mặt nam nhân kinh hoàng cầm dao đâm hắn…