Dục vọng Trác Thích Nghiễn trào dâng tới đỉnh điểm, hắn cường ngạng cô
trụ thắt lưng Diệp Thiếu Cảnh, tách hai chân cậu ra, nhượng bộ vị tư mật bại lộ trước mắt mình, căn nguyên hé mở dưới chân run nhè nhẹ, thân thể giãu dụa vì dục vọng mà vặn vẹo: “Không nên nhìn…”
“Như vậy liền thẹn thùng?!” Trác Thích Nghiễn vuốt ve đùi non bóng loáng, nhẹ nhàng
xoa bóp cánh mông rắn chắc, nhìn toàn thân cậu vì *** mà ửng hồng, gợi
cảm, vì nhượng cậu cảm thụ nhiều vui thích, cúi đầu đem dục vọng của cậu ngậm trong miệng mình, dùng môi lưỡi lấy lòng cậu.
“A…ngô…dừng
tay…” Diệp Thiếu cảnh kêu rên ra tiếng, khó tin mà nhìn Trác Thích
Nghiễn, có thể thấy cậu đã bị khiếp sợ, lại thấy đầu lưỡi nóng ẩm liếm
lên căn nguyên dục vọng, hai tay run rẩy bắt lấy mái tóc đen của Trác
Thích Nghiễn, kháng cự đem đầu hắn đang vùi giữa hai chân mình kéo ra,
lại bởi vì quá nhiều khoái cảm mà không còn lực, duy độc trong cổ họng
phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn: “Không…ân…”
Trác Thích Nghiễn
không để ý tới cậu, chuyên tâm khiêu khích dục vọng cậu, cảm thấy nam
tính dục vọng trong miệng mình càng ngày càng bừng bừng phấn chấn, cũng
không cảm thấy ghê tởm chút nào, khả năng là vì đối tượng quan hệ, muốn
cậu cảm nhận được khoái hoạt nhất, không muốn người ấy sinh ra nỗi sợ
hãi.
“Đủ…không cần nữa…” Nửa người dưới dâng lên từng đợt khoái
cảm nhượng Diệp Thiếu Cảnh khó có thể kháng cự, thật vất vả thu hồi lý
trí đã gần biến mất, liền muốn cầu Trác Thích Nghiễn buông tha chính
mình, nhưng hắn cố chấp ngăn lại, chuyển động đầu lưỡi âu yếm dục vọng
cậu, tận tình trêu đùa thân thể mẫn cảm, khiến Diệp Thiếu Cảnh kích
thích không thể nghĩ tới chuyện nào khác, thân thể cùng ý thức từ từ mê
thất trong dục vọng lốc xoáy.
Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu
Cảnh hãm sâu trong dục vọng, đáy mắt hiện lên một tia mị hoặc ý cười,
miệng lưỡi càng thêm nóng bỏng mà âu yếm nam tính không ngừng trướng
đại.
“Ân…không…” hai tay Diệp Thiếu Cảnh túm chặt ra giường,
luống cuống lay động đầu, bởi vì *** mà không thể tự điều khiển thân thể run rẩy, bỗng nhiên nhiệt độ tăng vọt đánh sâu vào bộ phận mẫn cảm
giống đực, cổ họng rên rỉ biến thành một trận thở dốc khiến người ta tâm thần nhộn nhạo.
Cậu nan kham che miệng ngăn tiếng thở dốc rên rỉ đáng xấu hổ lại bị Trác Thích Nghiễn thủ đoạn ngăn lại, ngón tay có vẻ
tái nhợt đẩy ra đôi môi mềm mại, trêu đùa đầu lưỡi hồng sắc, qua lại
khiêu khích những điểm mẫn cảm trong khoang miệng cậu, Diệp Thiếu Cảnh
tránh né, nhưng cậu càng tráng né càng lâm vào bế tắcm trong nhất thời
chỉ có thể mặc hắn bài bố.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thiếu
Cảnh cảm giác sung sướng muốn chết, động tác âu yếm dục vọng càng lúc
càng nhanh, Diệp Thiếu Cảnh hai mắt tràn ngập sương mù, tiếp theo khoái
cảm mãnh liệt chạy dọc sống lưng, hạ thân mãnh liệt bức bối…
Toàn thân Diệp Thiếu Cảnh đều là mồ hôi, vô lực nằm trên chiếc giường bệnh trắng muốt, chăm chú nhìn Trác Thích Nghiễn.
Hắn cũng nhìn lại cậu, ánh mắt thâm tình tựa như muốn nuốt luôn cậu vào
bụng, bờ môi duyên dáng còn chảy xuống vài giọt chất lỏng *** mỹ, hắn
hỏi: “Thoải mái không?”
Diệp Thiếu Cảnh toàn thân nóng lên, đỏ
mặt xấu hổ muốn che lại, cậu giữ tay Trác Thích Nghiễn, vô pháp gật đầu
mà vươn tay, lau đi dấu vết nơi khóe miệng: “Này thực bẩn, không cần làm chuyện như vậy.”
“Một chút cũng không bẩn.” Trác Thích Nghiễn
bắt lấy tay cậu, hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi ửng đỏ liếm sạch chất lỏng
nơi khóe môi cùng trên đầu ngón tay cậu, tư thái cực kỳ *** tục, lại
phát ra mị lực kích động nam nahan dục niệm, hắn thấu qua hôn môi Diệp
Thiếu Cảnh: “Tự nếm thử hương vị của em.”Tinh dịch nam nhân đặc biệt có mùi tanh mằn mặn tràn ngập trong khoang
miệng, Diệp Thiếu Cảnh bất giác nhăn mi lại, có thẻ tưởng tượng hắn vì
mình mà làm điều này khiến trái tim chỗ nào cũng mềm ra, nụ hôn triền
miên duy trì hồi lâu, đến nỗi hô hấp đều là khí tức của đối phương. Khi
hai đôi môi tách ra còn được gắn kết bởi một sợi chỉ bạc lóng lánh trong suốt, Diệp Thiếu Cảnh bị hôn đến chết lặng, đôi môi sưng đỏ bị chà đạp
run rẩy phát ra tiếng thở dốc.
Đáy mắt Trác Thích Nghiễn lưu
chuyển quá vài đạo ám sắc dao động, hắn tách hai chân cậu ra, nhượng
giấu ở song mông mật huyệt lõa lộ tại trước mắt, sắc màu hồng tươi khiến Trác Thích Nghiến có một cỗ cảm giác muốn trà đạp, ngón tay dính dịch
thể mãnh liệt đâm vào nơi sẽ tiếp nhận dục vọng của hắn, trong nháy mắt, dũng đạo thít chặt bao lấy ngón tay hắn không có biện pháp động đậy:
“Chặt quá….”
“Nha….không được…” Diệp Thiếu Cảnh khó nhịn thở dốc
liên hồi, bị ngón tay xâm phạm đau đớn khiến cậu khó chịu, nghĩ tới Trác Thích Nghiễn cũng vì cậu mà nhẫn nhịn hồi lâu, chính mình cũng nên
thoải mái mà tiếp thu hắn, nhưng cứ nghĩ tới việc đau đớn khi bị nam
nhan xỏ xuyên thân thể khiến cậu có chút hoảng sợ.
Trác Thích
Nghiễn cảm nhận được thân thể Diệp Thiếu Cảnh cứng ngắc, biết được cậu
muốn tiếp thu mình cần có một quá trình, dục vọng hắn đang sưng đến đau
đớn, hơn nữa âu yếm cậu lâu như vậy là muốn cậu trấn tĩnh lại, đến bước
cuối cùng vẫn bài xích mình như vậy, chẳng lẽ lần trước quá hung tàn vẫn để lại bóng ma trong người cậu…
Trác Thích Nghiễn tâm tình phức
tạp, nếu là trước đây hắn nhất định áp bức dục vọng, nhưng mà Diệp Thiếu Cảnh bất đồng, cậu ấy khác hẳn những người trước đây hắn dùng để phát
tiết dục vọng, hắn muốn cậu được thoải mái nhất, chân thành tiếp thu
hắn, chứ không phải ép buộc cậu như lần trước, đột nhiên nhẫn nại chấm
dứt…
Trác Thích Nghiễn nhụt chí rời đi thân thể Diệp Thiếu Cảnh,
ôn nhu mà ôm lấy cậu, vuốt ve sống lưng trần trụi, khóe môi nổi lên một
tia chua xót: “Anh có thể chờ em tiếp nhận anh, nhưng mà không được lâu
đấy.” thôi vậy, tự mình có thể giải quyết.
Diệp Thiếu Cảnh trừng
lớn mắt ngạc nhiên nhìn nam nhân đang ôm mình, cậu biết Trác Thích
Nghiễn thực cường thế, không thích bị cự tuyệt, càng miễn bàn dục vọng
của hắn có bao nhiêu mãnh liệt, đang hưng trí mà lại cố nhịn, không nghĩ tới hắn nguyện ý đợi cậu.
Mà chính mình trừ bỏ do dự chính là
chưa từng nhìn thẳng vào tâm ý hắn, thậm chí thái độ mâu thuẫn của mình
trước nay tin rằng không bao lâu hắn sẽ chán và rời xa mình, cho tới khi hắn vì bảo vệ mình mà bị thương lại tựa như vậy giờ rất tôn trọng mình, trước giờ chưa có người nào đối xử với cậu như vậy, cậu cảm thấy mình
trong lòng hắn chiếm một địa vị không nhỏ, tâm tình cũng vì thế mà biến
hóa, cậu câu lấy cổ hắn, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Em dùng miệng
giúp anh được không?”
Trác Thích Nghiễn kinh ngạc nheo mắt lại,
đầu ngón tay nâng cằm cậu lên, thấy thần sắc nghiêm túc trên mặt cậu,
nháy mắt có chút dung động, biết được nhẫn nại của mình không phải không có tác dụng, giữ chặt tay cậu, mười ngón giao triền vừa khít: “Dùng tay là được rồi.”
Mặc dù cậu dùng miệng giúp hắn, thì nằm mộng hắn
cũng muốn nhưng hắn rõ tính tình của cậu, hắn làm là vì muốn cậu được
thoải mái nhất, mà không cần cậu đáp trả, hắn không nghĩ tứ chi giao
triền lại biến thành một hồi giao dịch.
Diệp Thiếu Cảnh chăm chú
nhìn Trác Thích Nghiễn, nhẹ nhàng tới gần hắn, đôi mắt tối đen như hồ
nước, đôi môi bóng nộn dừng trên da thịt trắng nõn lõa lồ trong không
khí, tựa như lông chim chạm nhẹ cũng khiến cho Trác Thích Nghiễn cơ hồ
không thể hô hấp.