Eries nhìn thấy Diệp Thiếu Cảnh liền trợn trừng mắt, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cậu ta rồi lột da ném vào chảo dầu….
Eries hiện giờ rất có khả năng trở thành minh tinh “Tịch Nhược Hoài thứ 2”
của Canh Giờ, tham sự bộ phim ‘Thanh Thành’ do Hoàn Á chế tác nhưng lại
không được đóng vai chính, vẫn luôn khó chịu trong lòng, cho tới khi
nghe tin Hoa Tử Tuấn bị đổi vai diễn cậu ta đã mừng thầm, cho rằng mình
sẽ được đề bạt lên vai chính, ai ngờ cái tên mặt đàn bà Hạng Thanh Uyên
kia lại đem vai chính cho Diệp Thiếu Cảnh, càng đừng nói tới vừa rồi đạo diễn Vương lại hết lời khen ngợi cậu ta, không hiểu sao cái vận cứt chó của tên Diệp Thiếu Cảnh này đi đâu hết rồi.
Diệp Thiếu Cảnh
thong dong đối diện màn ảnh, biết Eries bởi vì cậu đóng vai chính của
‘Thanh Thành’ mà ghen tị, liều mạng tìm cách nói móc cậu, cậu rất muốn
cùng cậu ta nói chuyện thẳng thắn, nhưng bây giờ vẫn đang là họp báo,
không có biện pháp nghe cậu ta càu nhàu.
“Mọi người nhìn bên này.”
“Đúng, mỉm cười nào.”
“Được rồi, góc này đừng cử động.” Đài truyền thông giơ máy quay chiếu thẳng
bọn họ, ánh đèn loang loáng, phóng viên khiến bọn họ đứng sát lại gần
nhau hơn, Diệp Thiếu Cảnh đứng ở bên cạnh Eries tận lực phối hợp yêu cầu của phóng viên.
Eries cười lạnh nhìn cậu, cố ý chen ngang che
mặt Diệp Thiếu Cảnh lại, chân trái dạng ra, vô tình dùng bả vai ngăn trở cậu, như vậy trong ảnh chỉ có một nửa mặt Diệp Thiếu Cảnh, đến lúc đó
trên các báo sẽ cắt ảnh của cậu đi.
Diệp Thiếu Cảnh bất động
thanh sắc nhìn Eries, đồng tử tối đen bống tỏa sáng lưu chuyển, tiến lên một bước, chủ động khoác lên bả vai Eries, tự nhiên đối máy ảnh mỉm
cười, không chút nào trở thành nền trong bức ảnh.
Eries cứng đờ
người, lăng lăng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, mặt Diệp Thiếu Cảnh tươi cười,
sóng mũi rất cao, đôi môi mỏng hồng hồng, bộ dạng đẹp trai anh tuấn,
không có bất luận một dấu vết gì gọi là kích động.. đó cũng là một loại
diễn xuất.
“Eries nhìn phía này!” Các phóng viên không nghĩ tới
hai người tình cảm tốt như vậy, cao hứng giơ máy ảnh chụp không ngừng
tay, Eries đã lột bỏ vẻ mặt cứng đờ thay bằng vẻ mặt mỉm cười đúng
chuẩn.
Eries không ngờ Diệp Thiếu Cảnh dùng đến chiêu này, một
bên nghiến răng nghiến lợi mà cười, một bên dùng dư quang lườm Diệp
Thiếu Cảnh, ám chỉ cậu buông tay ra, không thì say này tuyệt đối tìm tới phiền toái… đáng tiếc Diệp Thiếu Cảnh bàng quang với ánh mắt mãnh liệt
ám chỉ của cậu ta.
Màn hình LCD siêu phẳng đang chiếu trực tiếp
trước mặt Trác Thích Nghiễn, khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu tình
nào, duy độc tầm mắt luôn dừng ở bàn tay thon dài đang khoác lên vai
Eries, bất động thanh sắc phân phó Hạng Thanh Uyên bên cạnh.
“Người hát bài hát chủ đề của Thanh Thành là Eries à? Thay người khác!”
“Nhưng tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi.” Hạng Thanh Uyên nhìn Trác Thích
Nghiễn khó hiểu, nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc như trước: “Bên Thượng
Ảnh cũng đã thông qua, hiện tại muốn đổi cậu ta cũng không hay lắm đâu,
ít nhất phải có một lý do?”
“Chướng mắt!”
“A?!”
Điện thoại vang lên khi Diệp Thiếu Cảnh vừa chấm dứt chụp ảnh, lấy điện
thoại cầm tay liếc nhìn người gọi, vô thanh vô tức rời khỏi sân khấu họp báo, đi tới phòng nghỉ khách sạn sắp xếp cho cậu nghỉ, tiếp điện thoại
của Trác Thích Nghiễn.
“Đã kết thúc chưa? Lúc nào về?” thanh âm từ tính trầm thấp xuyên qua mic truyền tới tai cậu.
Thanh âm liêu nhân tâm hồn khiến người ta chống đỡ không nổi, Diệp Thiếu Cảnh cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, thấp giọng nói chuyện với hắn: “Tiệc rượu
xong thì về, sẽ không ở lâu.”
“Ừ, đừng uống nhiều rượu.” Trác Thích Nghiễn săn sóc nói: “Có việc gì gọi cho anh.”
Diệp Thiếu Cảnh trong lòng một trận ấm áp, cười khẽ nói: “Được.”
Có đôi khi Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn khiến cậu thực khẩn trương, tựa như sợ cậu sẽ chạy mất, kỳ thật hắn không nhắc nhở cậu cũng sớm về.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ thanh thúy, Diệp Thiếu Cảnh cả kinh, theo bản
năng cúp máy, mở cửa nhìn thấy quản lý Kỳ Dực của mình, anh tới gọi cậu
tham gia tiệc rượu, cậu cất di động vào túi quần, không trì hoãn mà rời
đi luôn.
Kỳ Dực đưa cậu tới nhà hàng, một đường đều nói những
công việc kế tiếp phải làm, Diệp Thiếu Cảnh không yên lòng gật đầu, mình vừa rồi sao lại tự cắt điện thoại, chỉ cần không nói thì không ai biết
đấy là Trác Thích Nghiễn, nhưng cậu chính là tự giác tránh đi.
Ở
bệnh viện, Trác Thích Nghiễn nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi bị ngắt,
khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo nhanh chóng có cảm xúc gợn sóng, hắn bấm điện thoại gọi lại, một lần lại một lần, nhưng không ai tiếp, bên tai truyền tới thanh âm đô đô khó chịu, rồi mới tới giọng nữ lạnh lùng mãnh liệt:
“số điện thoại tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại trong
chốc lát…”
Cuối cùng, Trác Thích Nghiễn gọi cho Phương Vĩ Đông
nói: “Xem Diệp Thiếu Cảnh đang ở đâu? ở cùng với ai? ừ, 5p sau tôi muốn
có kết quả.”
Phương Vĩ Đông cúp điện thoại, ‘phanh!” một tiếng bỏ lại mỹ thiếu niên đang ăn dở, nhanh như chớp mà vọt vào nhà hàng, một
đôi mắt sáng quắc tựa như Tôn Ngộ Không tìm yêu tinh quanh Đường Tăng,
kiếm tìm bóng dáng Diệp Thiếu Cảnh.
Kỳ Dực đưa Diệp Thiếu Cảnh
vào, nhượng cậu tự chiếu cố mình, nhắc nhở cậu không được uống rượu, sau tiệc rượu cùng chào hỏi nhà tài trợ, hy vọng có thể vì Diệp Thiếu Cảnh
mà tài trợ cung cấp trang phục cho cậu tham dự các hoạt động.
Diệp Thiếu Cảnh lấy điện thoại nhắn tin cho Trác Thích Nghiễn, ngạc nhiên
phát hiện di động tắt nguồn, chắc chắn Trác Thích Nghiễn gọi tới sẽ
không liên lạc được, hít một hơi, quyết định mau chóng về thôi.