Trở lại bênh viện cũng đã hơn 10h tối, Diệp Thiếu Cảnh từ biệt Đinh quản gia, tha thân thể mệt mỏi vào thang máy, nhớ tới Trác Thích Nghiễn còn
đang chờ mình bất giác nở nụ cười, vốn muốn về sớm để chăm sóc anh nhưng lại bị trói buộc trong tiệc rượu không thoát được.
Diệp Thiếu
Cảnh đau đầu nhu nhu trán, nhìn bảng điện tử thang máy không ngừng nhảy
số, đến tầng 10 thang máy mở ra, xuyên qua hành lang vắng lặng, rẽ vào
một hành lang gấp khúc, mở khóa nắm tay cửa phòng bệnh đẩy ra.
Trác Thích Nghiễn ngẩng đầu, đối với cậu lộ ra nụ cười phi thường ôn nhu,
dưới ánh trăng nhàn nhạt có vẻ cực kỳ động nhân, tự như một mỹ nam tử
xuất hiện trong phim ảnh, dùng thanh âm từ tính ấm áp như nước suối ân
cần đón cậu: “Đã về sao.”
“Ừ.” Diệp Thiếu Cảnh hiển nhiên đã uống nhiều rượu, con ngươi tối đen có chút mông lung, không tiêu cự, đột
ngột ngã vào lòng Trác Thích Nghiễn, ngửi được mùi thuốc sát trùng trên
người hắn, nháy mắt đầu óc thanh tỉnh đôi chút.
Trác Thích Nghiễn gắt gao ôm lấy cậu, sợi tóc đen bóng che đi khuôn mặt tái nhợt, cổ họng thanh ấm thật thấp, che dấu không được lo lắng: “Sao tối nay không nhận điện thoại?”
“Xin lỗi, di động hết pin.” Diệp Thiếu Cảnh nói
xong lấy chiếc di động đen ngòm ra cho hắn xem, lại phát hiện phòng bệnh không bật đèn, căn bản không thấy rõ ràng, cậu đẩy hắn ra nói: “Sao anh không bật đèn lên…”
“Để anh, em nằm nghỉ trong chốc lát đi, anh
pha trà giải rượu cho em.” Thanh âm trầm thấp đầy ý quan tâm, cơ hồ
nhượng Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt ẩm ướt, cậu nhìn Trác Thích Nghiễn mở lên đèn bàn bên giường, lại rót một cốc nước cho cậu, nhìn bộ dáng say xỉn
có chút trách cứ nói: “Đã nói em đừng uống rượu rồi, sao còn uống nhiều
như vậy?!”
“Em uống không nhiều lắm, vẫn chịu được, chỉ là làm
phiền Đinh quản gia tới đón, hôm này mời ông ấy ăn cơm đáp lễ.” Diệp
Thiếu Cảnh đầu choáng váng cố uống hết cốc trà.
Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng mơn trớn tóc cậu, nhìn hai gò má phiếm hồng, tới đôi môi gợi
cảm bị rượu làm ẩm ướt, con ngươi hẹp dài dần trở nên thâm trầm.
“Mời ông ấy, không bằng cùng ăn cơm với anh.”
Diệp Thiếu Cảnh đặt chén trà xuống, thấp giọng nói một tiếng “Được.” rồi tiế theo đảo thân một cái, đem đầu gối lên đùi Trác Thích Nghiễn: “Em nằm
một chút, lát sẽ dậy.”
Trác Thích Nghiễn ánh mắt khóa lại trên
người Diệp Thiếu Cảnh, cảm giác Diệp Thiếu Cảnh say rượu cũng không tệ,
bình thường sẽ không có những hành vi chủ động thế này, hắn sờ sờ đỉnh
đầu cậu hỏi: “Họp báo hôm nay mệt lắm không?”
Diệp Thiếu Cảnh vẫn nhắm mắt nói: “Lúc chụp ảnh còn mệt hơn.”
“Bởi vì quan hệ với Eries sao?” Ánh mắt dịu dàng của Trác Thích Nghiễn lưu
chuyển, dù hắn không có mặt trong buổi họp báo nhưng hắn xem qua truyền
hình trực tiếp, nhưng dựa vào tình hình thực tế mà nói thì nhìn ra được
Eries có địch ý với bà xã nhà mình.
“Không phải.”
“Như vậy quan hệ rất tốt phải không? Lúc chụp ảnh thoạt nhìn rất thân mật.”
“Không phải thân mật.” Diệp Thiếu Cảnh bật thốt ra, sợ hắn hiểu lầm quan hệ
của cậu và Eries, cùng hắn giải thích mọi chuyện chiều nay, đương nhiên
vẫn loại bỏ việc Eries cố ý đẩy cậu ngã, dẫn tới cậu phải đứng ở chỗ
không thuận tiện.
“Em làm rất tốt, sau này gặp tình huống tương
tự cũng nên phản kích lại.” Trác Thích Nghiễn mỉm cười nheo mắt lại, mặc kệ tính tình Diệp Thiếu Cảnh bình thường tốt thế nào, nhưng đến khi bị
người khác chọc phải cũng sẽ lập tức xù lông bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Diệp Thiếu Cảnh không khách khí mà phiêu một cái xem thường: “Vậy sẽ đắc tội với người ta.”
“Có anh đây thì sợ cái gì.”
“Đó là ỷ thế hiếp người.”
“Sao em lại thành thật như vậy?!”
Diệp Thiếu Cảnh mở mắt ra nhìn Trác Thích Nghiễn: “Như vậy không tốt sao? Em muốn cạnh tranh công bằng.”
“Ai cũng có suy nghĩ như em thì giới nghệ sỹ sẽ không lục đục với nhau liên tục.” Trác Thích Nghiễn dừng một chút: “Giới giải trí người mới nhiều,
áp lực lớn, để có cơ hội được thăng tiến, chuyện người lừa ta gạt, giống như cơm bữa.”
“Em có phải không thích hợp trong giới giải trí không?”
Đồng tử hẹp dài của Trác Thích Nghiễn ẩn giấu trong ám sắc bóng tối, khóe
miệng ôn nhu cười, thanh âm lại trầm đục như cà phê đen: “Đúng thế, em
chỉ thích hợp ở bên cạnh anh, không liên quan tới giới giải trí.”
“Anh như vậy sẽ làm hư em…” Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt lưu chuyển quang mang
“Là anh giúp em mở đường đi, sao em có thể mới gặp chút khó khăn đã lùi
bước!”
Cậu biết Trác Thích Nghiễn vì cậu mà tranh thủ vai chính
của ‘Thanh Thành’, mà bản thân cậu thì không có khả năng có cơ hội như
vậy. cậu diễn rất nhiều phim, khinh nghiệm cũng không thiếu, cũng không
phải không có khả năng diễn vai chính, nhưng từ vai phụ đi lên vai
chính, gặp chút khó khăn, sự nghiệp sẽ không còn thông thuận, nếu không
tự lực đứng dậy như vậy sự nghiệp sẽ tiêu tan.
“Chuyện được mất
không bàn tới, em sẽ cân bằng hai bên, mặc kệ gặp lại biến cố nào, em
đều cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn
Trác Thích Nghiễn, tươi cười liễm diễm tại đáy mắt.