Nhân viên phụ trách tổ chức buổi họp báo ‘Thanh Thành’ đã đăng những bức ảnh thực tế, đưa tới lại một trận náo loạn, đó là ảnh chụp dàn diễn
viên chụp ảnh chung, Diệp Thiếu Cảnh đứng ở góc tối bên cạnh Eries mỉm
cười.
Nhân viên quản lý khách sạn Danh Uyển cũng đứng ra thanh
minh, Diệp Thiếu Cảnh cùng Eries đều đeo vòng cổ của khách sạn họ, ngày
đó khách sạn kỉ niệm thành lập 10 năm nên những diễn viên staff có mặt
đều được phát một sợi dây vòng cổ mang logo khách sạn, nhưng chỉ có hai
người họ đeo.
Đến ảnh chụp tại bãi xe khách sạn, phóng viên chụp
ảnh cũng lên tiếng sáng tỏ, đêm đó Diệp Thiếu Cảnh say rượu, đi tới bãi
đỗ xe bị trượt chân, Eries đỡ kịp cậu, rồi mới bị chụp ảnh trong bãi đỗ
xe là ôm nhau.
Một hồi gió lốc lấy tốc độ sét đánh không kịp
khiến cho công chúng bình ổn, công chúng cảm thấy quan hệ xã hội của
Diệp Thiếu Cảnh quá tốt đẹp hoặc là sau lưng cậu có kim chủ thần bí là
chỗ dựa, cho dù phỏng đoán thế nào cũng không thể chứng thực. tuy nói
trên mạng tự do ngôn luận, nhưng nếu động tới nghịch lân đặc quyền giai
cấp thì có nhà truyền thông nào dám gây chuyện lại với Diệp Thiếu Cảnh.
Diệp Thiếu Cảnh đọc xong tin tức, thật tâm thả lỏng hoàn toàn, cảm giác
choáng váng bất giác ập tới tựa như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc vài vòng, cậu nhanh chóng gọi điện thoại cảm ơn với Kỳ Dực, Kỳ Dực ngược lại
khách khí nói anh cũng không làm gì nhiều.
Trở lại phòng bệnh,
Diệp Thiếu Cảnh thấy Trác Thích Nghiễn nằm ngủ trên sô pha, tư thế biếng nhác như một con báo, hai chân thon dài tao nhã gác lên thành sô pha,
trên bàn trà ném la liệt đủ loại văn kiện, chắc là trợ lý đưa tới cho
hắn.
Văn kiện này hầu hết đều là tuyệt mật, thể hiện lượng tài
chính khổng lồ mà hắn lại đem bí mật thương nghiệp để tán loạn trước mặt cậu, không hề cố kỵ, một bộ khẳng định cậu rất thành thực hoặc căn bản
không thèm để ý, nếu có thể đem nhược điểm bại lộ trước mặt hắn, như vậy đồng dạng có biện pháp đối phó với khả năng phản bội của cậu.
Diệp Thiếu Cảnh không hiểu nổi lòng dạ thâm hiểm của Trác Thích Nghiễn thế
nào, chính là khi đối mặt với cậu, nho nhã lễ độ như một quý tộc thương
lưu, hắn cũng không ở trước mặt cậu nói chuyện thương trường cạnh tranh
ngươi lừa ta gạt gì, cũng không trước mặt cậu khoe khoang quyền thế, nếu không có ai nói cho cậu biết thân phận của Trác Thích Nghiễn thì cậu
vẫn cho rằng hắn cũng là một nhân viên cao cấp trong tập đoàn Hoàn Á,
hắn có năng lực che dấu các mũi nhọn của bản thân, nhượng người sợ hãi
bất quá cũng chỉ là một nam nhâ quần áo chỉnh tề.
Lấy một chiếc
chăn nhung màu trắng khom người đắp lên người cho hắn, động tác rất nhẹ
nhàng, Trác Thích Nghiễn chợt mở mắt ra, ánh mắt uy nghiêm rét lạnh nhìn Diệp Thiếu Cảnh, giây lát thấy rõ mặt cậu liền khôi phục bộ dáng ôn nhu như trước: “Sao em về chậm vậy?”
“….” Diệp Thiếu Cảnh bị ánh mắt vừa rồi của hắn làm rét run, lấy lại tinh thần nhìn hắn ngồi dậy, nhẹ
nhàng lau đi mồ hôi trên mặt cậu, lại kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần.
Diệp Thiếu Cảnh nhìn thẳng Trác Thích Nghiễn, nắm chặt tay hắn nói: “Trên
đường dừng lại nghỉ một chút.” Lại hỏi hắn: “Anh mệt sao không lên
giường nằm, ngủ ở đây dễ bị cảm.”
“Nằm trên giường không ngủ được.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn văn kiện trên bàn, lo lắng nói: “Anh giờ là người bệnh, nghỉ ngơi còn không bỏ công tác sang một bên, vừa rồi là mệt nên mới
nằm nghỉ đi, công tác so với thân thể anh còn quan trọng hơn sao?”
“Rảnh rỗi sẽ nhớ tới ngày đó chủ nợ truy đuổi, anh không thể dừng được mà
ngồi làm việc, chỉ có thể như giờ trở nên thành công gấp trăm lần mới có khả năng thoát khỏi nỗi ám ảnh đó.” Trác Thích Nghiễn cười cười.
Diệp Thiếu Cảnh gắt gao nắm tay hắn, thanh âm khàn khàn tựa như hạt cát: “Đều đã qua, đừng đặt áp lực cho mình.”
“Anh biết.” Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh, hoàn trụ bả vai cậu, đem cả người cậu hãm sâu trong ngực, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu tỏa ra,
khuôn mặt tái nhợt lấp lánh khí tức ấm áp. Diệp Thiếu Cảnh đẩy hắn ra chút, ý bảo hắn buông mình ra. Trác Thích Nghiễn
buông cậu ra, nhìn, Diệp Thiếu Cảnh đón nhận ánh mắt thâm thúy động
nhân: “Không còn sớm, em đi nấu cơm, anh đói bụng thì ăn điểm tâm trước
đi.”
“Cần anh giúp gì không?”
Diệp Thiếu Cảnh bật thốt ra: “Không cần.”
Một giờ sau Diệp Thiếu Cảnh đã làm xong bữa trưa, bởi vì đã gần 12h trưa,
hai người liền đem điểm tâm cùng bữa trưa ăn luôn, Diệp Thiếu Cảnh đem
thức ăn ngon đặt lên bàn, sửa soạn bát đũa, lại xới cho Trác Thích
Nghiễn một chén cơm.
Trác Thích Nghiễn ngồi trên ghế, toàn bộ bị
Diệp Thiếu Cảnh cưỡng chế không được nhúc nhích, cho nên trước khi Diệp
Thiếu Cảnh ngồi vào ghế cũng không có cầm bát, mà gắp một miếng gì đó từ trong đĩa lên xăm xoi nhìn.
Nhìn đồ ăn trong đĩa không tính là
ngon mắt nhưng con ngươi Trác Thích Nghiễn lấp lánh ý cười, đôi môi diễm nhuận hé mở, thanh âm thanh thúy vang lên trong không khí: “Đây là món
gì?”
Diệp Thiếu Cảnh lườm hắn một cái, khuôn mặt tuấn tú trở nên
hồng hồng: “Đó là mỳ xào bò.” Tiếp theo lại vội vàng giải thích: “Em đã
nếm qua, hương vị không tồi, anh yên tâm.” Dựa theo sách nấu ăn làm đúng theo chỉ dẫn, hình dáng tạm được nhưng cậu cũng đã ăn thử qua mọi thứ,
xác định mùi vị không tồi mới bưng ra.
“Rất ngon.” Trác Thích Nghiễn ăn một hơi khen ngợi.
Diệp Thiếu Cảnh cũng không vì thế mà cao hứng: “Anh không cần khen em như vậy.”
“Nấu ăn có tâm ý là được.” Trác Thích Nghiễn đối với thức ăn cực kỳ xoi mói, nhưng người nấu là Diệp Thiếu Cảnh lại khác, yêu cầu cao mấy nháy mắt
đều bỏ qua hết, có mấy món hương vị chưa chuẩn lắm nhưng vì hắn đang bị
thương nên cậu đều nấu nhạt một chút, cũng may hương vị coi như ngon
miệng, không đến nỗi không nuốt nổi.
Một bữa ăn hài hòa vui vẻ,
Diệp Thiếu Cảnh nhìn bàn ăn đã vơi hơn phân nửa, hơi thở phào chút. Cơm
nước xong thu dọn bát đũa, Diệp Thiếu Cảnh lấy khăn lau bàn, đột nhiên
nghe Trác Thích Nghiễn nói: “Anh hôm nay xuất viện.”
Diệp Thiếu Cảnh nhất thời quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt không đồng ý nói: “Thương thế của anh còn chưa tốt, không nên về.”
“Anh không thích mùi bệnh viện, hiện tại tình hình đã ổn định, trở về thoải
mái hơn nhiều, huống chi còn có bác sỹ riêng ở nhà, mỗi ngày đều kiểm
tra tình hình của anh.” Trác Thích Nghiễn bất động thanh sắc nói, trong
lòng băn khoăn cũng là vì hôm trước có người gửi quà thăm viện cho hắn,
hắn lo lắng việc mình nằm viện sẽ không giữ kín được nữa, việc hắn bị
thương sẽ ảnh hưởng tới tập đoàn, như vậy địch nhân cũng sẽ nhân cơ hội
mà động thủ.
Diệp Thiếu Cảnh nhíu mày nhìn Trác Thích Nghiễn, hắn mặc đồ bệnh nhân tựa vào thành ghế, khuôn mặt tái nhợt như tuyết cộng
thêm thân thể cường tráng có chút đơn bạc khó hiểu, nhượng cậu không
đành lòng phản đối nữa: “Vậy hôm nay về đi.”