Diệp Thiếu Cảnh đứng ở phòng khách, nhìn căn phòng xa hoa giống như cung điện, tựa hồ cả tầng lầu đều là tài sản của Trác Thích Nghiễn, không
gian rộng rãi, nhiều phòng, còn có một ban công lộ thiên.
Phòng ở thiết kế theo phong cách thanh lịch Châu Âu, bốn vách tường là phong
cách trang trí hoa văn Victoria, dãy sô pha Italy màu vàng tôn quý, sàn
gỗ sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, cửa số lớn sát tường có thể nhìn
rõ toàn bộ phong cảnh thành phố, sống ở nơi này không thể nghi ngờ là
một loại hưởng thụ.
Đương nhiên toàn bộ sở hữu trong căn nhà thể
hiện giá trị của chủ nhân chúng, ngay cả những bức tranh treo trên tường cũng là những bức tranh đắt tiền, Diệp Thiếu Cảnh đã từng được Cẩm
Đường an bài đi triển lãm mỹ thuật nghe gảng giải, kỳ thật chỉ cần nghe
xong là về nhưng do Cẩm Đường tính toán sai, đến triển lãm không nghe
tọa đàm mà tuyến xe về không có, đành phải ở trong phòng triển lãm ngắm
tranh một đêm.
Tranh đều là sản phẩm của các tác gia, mặc dù cậu
không hiểu ý đồ truyền đạt của tác giả nhưng bên cạnh có niêm yết giá
trị của từng bức, một bức tranh như vậy, có thể làm đến nửa đời sau cậu
cũng không đủ tiền mua.
Diệp Thiếu Cảnh nhìn bức tranh phong cảnh theo phái trừu tượng, cảm thán bần cùng cùng phú quý quá mức chênh
lệch, quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn hỏi: “Một mình anh ở đây sao?”
“Sau này còn có em nữa, anh không còn một mình.” Hắn đáp.
Diệp Thiếu Cảnh bên tai nhất thời đỏ ửng, cảm giác như đang được nghe lời
thổ lộ, ngẩng đầu hỏi Trác Thích Nghiễn đổi đề tài: “Bác sỹ riêng của
anh khi nào tới.”
Trác Thích Nghiễn nhìn đồng hồ, châm một ly trà đưa cho cậu: “Tối cậu ta mới tới.”
“Buổi tối, bây giờ không tới được luôn sao? Anh sau 3h phải đổi thuốc một
lần.” Diệp Thiếu Cảnh nhăn mặt nhìn hắn, hiện tại đã 3h chiều, buổi tối
ít nhất cũng phải sau giờ cơm, lúc này sao có thể mặc kệ vết thương, bị
nhiễm trùng thì làm sao.
“Nhà cậu ta có việc, xử lý xong sẽ qua.” Trác Thích Nghiễn biết Diệp Thiếu Cảnh lo lắng hắn, mở miệng an ủi:
“Vết thương của anh đã kết vảy, không cần thường xuyên thoa thuốc nữa.”
Diệp Thiếu Cảnh hồ nghi nhìn Trác Thích Nghiễn: “Thật không?” rồi mới nói: “Anh cởi áo ra, em thoa thuốc cho.”
“Em làm?” ngữ khí kinh ngạc.“James đã dạy em cách băng bó, bác sỹ thay thuốc em cũng đứng cạnh xem, em có thể thoa thuốc cho anh, nhanh cởi áo ra.”
Trác Thích Nghiễn giật mình nhìn Diệp Thiếu Cảnh, y như lần đầu rõ ràng bản
chất tà ác lại hiện lên, hít sâu một hơi nói: “Rõ ràng ban ngày đã làm
rồi, giờ lại làm, em đúng là nhiệt tình.”
Diệp Thiếu Cảnh đương
nhiên sẽ không bị lời nói của Trác Thích Nghiễn ảnh hưởng, bởi vì góc độ hắn nói là góc độ tà ác, ba bốn lần bị hắn trêu chọc cũng khó chịu
nhưng riết rồi cũng quen, cậu giật áo Trác Thích Nghiễn ra, mộ bộ đùa
giỡn lưu manh phụ nữ nói: “Mỹ nhân, không muốn anh đây mạnh bạo thì
nhanh cởi áo ra!”
Ánh mắt *** tục sắc quỷ, cộng thêm công lực lời thoại khiến Trác Thích Nghiễn bất giác tin rằng cậu đang thực sự đùa
giỡn mình, khóe miệng cong lên, mãnh liệt kéo tay Diệp Thiếu Cảnh qua,
đem người đặt dưới thân, chăm chú nhìn cậu: “Anh đẹp trai, chúng ta chơi phản gian được không?”
Trong ánh mắt hắn tràn ngập dục vọng
chiếm hữu mãnh liệt ép Diệp Thiếu Cảnh thở không nổi, hết sức căng thẳng cùng nguy hiểm, Diệp Thiếu Canh chặn tay trước ngực hắn, ý đồ đẩy hắn
ra, thân thể lại lập tức bị hắn đè chặt trên sô pha, cúi thân, hung mãnh như dã thú hôn cậu.
Không biết qua bao lâu, thấy Diệp Thiếu Cảnh gần như hết không khí Trác Thích Nghiễn mới buông cậu ra, Diệp Thiếu
Cảnh mê mang nhìn hắn, đôi môi phiếm hồng lóe ra ái muội sáng bóng, bộ
dáng không phòng bị, mê hoặc người muốn làm gi thì làm. Trác Thích
Nghiễn liếm liếm môi cậu, đầu lưỡi lần thứ 2 cường ngạnh len vào khoang
miệng ngọt ngào, bàn tay to không an phận cách lớp áo sơ mi cậu vuốt ve
***g ngực phập phồng, da thịt nơi tiếp xúc dưới lòng bàn tay nóng đến
dọa người.
“Ngô…không cần…” Diệp Thiếu Cảnh bỏi vì khó thở và
cứng đờ thân thể, bàn tay ở thắt lưng cậu đột nhiên len vào trong áo,
tàn sát bừa bãi ***g ngực màu đồng cổ ân ẩn những dấu vết xanh tím. Minh xác nắm đầu vũ trước ngực, nơi đó bị liên tục chơi đùa đến sưng đỏ, màu đồng cổ da thịt phát ra khí tức *** mỹ nhượng người nhớ lại bộ dáng
thân thể mạnh mẽ rắn chắc này bị xâm phạm chà đạp, hai tay trắng nõn đùa bỡn hai đầu vũ đã cứng như một quả nho.
“Buông ra…” Diệp Thiếu
Cảnh hoảng sợ chống cự lại bị Trác Thích Nghiễn thân mình cường tráng
hai tay giam cầm, liều mạng cự tuyệt cứ như thế bị đùa bỡn, xấu hổ lan
lên tận hai má, Diệp Thiếu Cảnh lần nữa giãy dụa, lực đạo trói buộc trở
nên chặt hơn, duy trì liên tục nụ hôn nóng bỏng, ý thức từ từ tan rã,
đôi môi gợi cảm no đủ lưu luyến rời đi môi cậu, lại không ngừng để lại
những ấn kí của hắn trên cổ cậu.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, Diệp Thiếu Cảnh chợt lấy lại tinh thần, thở hổn
hển mà giữ lấy bả vai Trác Thích Nghiễn, có cảm giác may mắn tránh được
một kiếp: “Có người…đến…mở cửa đi.”