Ôn Văn Nho Nhã

Chương 7: Chương 7




Cẩm Đường bất động ngồi tại chỗ như bị treo máy, nhất thời chưa thể tự khôi phục trình tự làm việc, từ từ hồi phục như nước chảy đá mòn, không tin mà hỏi Phương Vĩ Đông: “Vậy còn Hoa Tử Tuấn?”

“Cậu ta diễn vai của Diệp Thiếu Cảnh.” Phương Vĩ Đông liếc mắt nhìn Cẩm Đường, không giấu diếm mà trả lời vấn đề của anh ta, Hạng Thanh Uyên muốn mình nói chuyện với Cẩm Đường, mà ông ấy thì đến nói chuyện với người đại diện của Hoa Tử Tuấn.

Diệp Thiếu Cảnh thần sắc nghiêm túc hỏi lại: “Tại sao lại đột nhiên thay đổi?”

“Hoa Tử Tuấn là ca sỹ nên diễn xuất không được tốt.” Phương Vĩ Đông đánh giá Diệp Thiếu Cảnh: “Nhà sản xuất lần này đồng ý thay đổi, cậu chỉ cần diễn xuất tốt nhân vật của cậu là được.”

Diệp Thiếu Cảnh không nói gì nữa. Phương Vĩ Đông cùng bọn họ ngồi ở sô pha bàn tiếp chuyện hợp đồng, vốn muốn cho Diệp Thiếu Cảnh rời đi, bởi vì nội dung có liên quan tới vấn đề lợi ích kinh tế của nghệ sỹ, như vậy, cậu có mặt cũng không hay ho, nhưng tựa hồ Cẩm Đường cũng không để ý, mà Diệp Thiếu Cảnh ngồi nghe hai người họ bàn chuyện cũng an tĩnh, chẳng quan tâm họ bàn cái gì, đều phi thường trầm mặc, hoàn toàn bất đồng với những nghệ sỹ lắm miệng khi bàn đến chuyện kinh tế.

Trước khi khởi quay ‘Thanh Thành’ đã trù bị xong tài chính, đặc biệt những tình huống phân phối tài chính đều đã được lê kế hoạch chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ, tôi cũng đã xem qua mấy bộ phim Diệp Thiếu Cảnh đóng, cậu ta diễn xuất rất tốt, nhưng phim truyền hình không chỉ cần có diễn xuất tốt cho nên Hoa Tử Tuấn cũng phải có mặt trong bộ phim. Cậu ta nổi tiếng hơn so với Diệp Thiếu Cảnh, hy vọng các người bỏ qua, dù sao thì phim vẫn là quan trọng nhất.”

Cẩm Đường uyển chuyển bày tỏ: “Chuyện này tôi cũng biết, bất quá đột nhiên thay đổi vai diễn như vậy, diễn viên cũng sẽ có áp lực lớn, hy vọng các người cũng phải giúp đỡ.”

“Vô số diễn viên đều mơ ước được tham gia đóng phim của Hoàn Á, lần này Diệp Thiếu Cảnh được là nam chính, anh cũng đã xem qua kịch bản, nam chính thực xuất sắc, hoàn hảo, tuyệt đối sẽ được đại chúng hưởng ứng.”

“Tôi nghe nói Hoàn Á rất có uy tín, vậy thời hạn hợp đồng này diễn ra bao lâu?” Cẩm Đường lật xem hợp đồng, ngữ khí trêu trọc hỏi, lúc trước còn chưa có ký hợp đồng, đều là song phương ngầm thừa nhận đã định ra nhưng nay các điều khoản trong hợp đồng đột nhiên thay đổi, nếu khi quay phim vẫn như cũ thì chẳng phải sẽ chịu thiệt sao.

“Hợp đồng sẽ do phòng luật sư của tập đoàn soạn thảo, bất luận bên nào vi phạm đều bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.” Phương Vĩ Đông nhìn thần tình hoài nghi của Cẩm Đường trả lời.

Cẩm Đường như trước lo lắng hỏi tiếp: “Nếu quyết định tham gia bộ phim này, bên các anh có trả một nửa thù lao trước không?”

“Không thành vấn đề.”

Cẩm Đường vừa lòng nở nụ cười. Hoàn Á hiến khi có thể trả tiền thù lao trước như vậy, hầu hết các công ty đều trả tiền cho nghệ sỹ sau khi công chiếu, vì còn phải dựa vào tỷ suất người xem, rồi gây sức ép cho diễn viên không ít, cho nên trả thù lao trước cho diễn viên như vậy thật quá tốt.

Phương Vĩ Đông bổ sung tiếp, Cẩm Đường lại càng tỉ mỉ hỏi các hạng mục công việc khác, có qua có lại, sống chết giữ điểm ưu thế về bên mình.Nhưng theo tình thế lần này, nhìn sao cũng thấy Diệp Thiếu Cảnh chiếm được ưu thế, vốn là vai diễn bị mọi người chửi rủa tự dưng thay đổi thành nam diễn viên chính.

Ánh mắt Phương Vĩ Đông lần thứ 2 dừng trên người Diệp Thiếu Cảnh, cậu là loại nam nhân anh tuấn, bất động với đại đa số nam nhân xinh đẹp của Hoàn Á, cũng không hiểu Trác Thích Nghiễn coi trọng cậu ta ở điểm nào, hơn nữa còn không phải là nghệ sỹ của Hoàn Á, còn muốn giao vai diễn quan trọng như vậy cho Diệp Thiếu Cảnh, thoạt nhìn rất coi trọng hình tượng của cậu ta, nhưng nếu như vậy thì ngay từ lúc đầu nên đem vai diễn trao cho cậu ta là được rổi.

Hai người vì các điều khoản hợp đồng mà thấp giọng nói chuyện với nhau, Diệp Thiếu Cảnh ngồi chán nói Cẩm Đường có việc ra ngoài. Cậu còn muốn trả chìa khóa xe cho Trác Thích Nghiễn, cậu đứng lên chào Cẩm Đường cùng Phương Vĩ Đông, rồi bước ra khỏi văn phòng, thật không nghĩ tới sau đó sẽ vượt qua một con sóng lớn đến như thế.

Diệp Thiếu Cảnh bước vào thang máy, xuống văn phòng tầng 20, dựa theo ký ức đến phòng làm việc của hắn, nhớ lại buổi sáng ngã vào lòng hắn, không khỏi xấu hổ, đỏ bừng mặt, lịch sự gõ cửa.

Vừa vặn Trác Thích Nghiễn từ văn phòng đi ra, nhìn Diệp Thiếu Cảnh đứng trước cửa, đôi mắt đá đen lóe tinh quang, không nghĩ tới cậu sẽ xuất hiện ở đây, Diệp Thiếu Cảnh đem chìa khóa xe trả lại cho hắn, giây lát khôi phục lại bộ dáng quý công tử, hắn hỏi: “Đã sửa xe xong rồi sao?”

Diệp Thiếu Cảnh gật gật đầu.

“Hiện tại, bên phòng kế toán đã về hết, cậu sáng mai qua đó mang theo hóa đơn thanh toán, bọn họ sẽ trả chi phí sửa chữa cho cậu.” Trác Thích Nghiễn tiếp nhận chìa khóa xe, không quên nhắc nhở Diệp Thiếu Cảnh lấy hóa đơn chi phí.

Diệp Thiếu Cảnh hai mắt tối sầm, thật không ngờ chi phí sửa chữa công ty trả, biết vậy lấy hóa đơn của cửa hàng 4S.

Trác Thích Nghiễn mỉm cười nhìn Diệp Thiếu Cảnh, không biết cậu sửa xe lúc nào, nhưng giờ đem chìa khóa trả cho hắn, hiển nhiên đem chuyện của hắn coi hàng đầu, hắn hoi: “Hiện tại cậu có rảnh không? Cùng đi ăn cơm đi.”

Diệp Thiếu Cảnh nghĩ nghĩ nói: “Được.”

Trác Thích Nghiễn lái xe đưa cậu đến cửa hàng trong thương mại Kim Nguyên Plaza, nhà hàng trang hoàng rất trang trọng, ánh đèn ấm áp sáng rỡ, đây là cửa hàng đồ ăn Trung Quốc có cả đồ Tây chỉ có đại sảnh lớn không chia gian, thực thích hợp với quan hệ hiện tại của bọn họ.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới bàn ăn cạnh cửa sổ, không gian thật trang nhã, xung quanh vang lên âm nhạc nhẹ nhàng du dương, Trác Thích Nghiễn đưa menu cho cậu, khách khí nói cậu tự chọn món ăn, Diệp Thiếu Cảnh tiêp nhận menu rồi gọi vài món ăn có giá vừa phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.