Những nghệ sỹ khác nghe tiếng động chạy tới, giật mình nhìn tình hình
hỗn loạn trong phòng, lại không ai lên tiếng ngăn cản thậm chí còn có
người vui sướng khi người gặp họa, đánh đi đánh lại, phải có người chụp
lại là tốt nhất, biến hai người đều bị giới truyền thông vùi lấp.
Luận thực lực, Diệp Thiếu Cảnh yếu hơn Eries, bởi vì cậu ta mặc dù nhìn tinh tế dịu dàng nhưng lại là một tay quyền anh nghiệp dư, nhưng Diệp Thiếu
Cảnh lại cường tráng hơn cậu ta, khí lực cũng lớn hơn, chỉ là sau khi
đánh qua đánh lại, áo sơmi cũng nhăn nhúm xộc xệch, bộ dạng chật vật bất kham.
Mà Eries cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, hai má sưng đỏ, trên quần còn mấy dấu chân, mắt thấy Diệp Thiếu Cảnh còn muốn đánh vào
mặt mình nữa, liền nhào vào một hơi cắn lên cổ Diệp Thiếu Cảnh: “Cắn
chết mày! Xem mày còn dám đánh mặt tao không!”
Diệp Thiếu Cảnh
mặt mày tái xanh, một quyền đánh về phía Eries, cậu ta né qua một bên,
hai người lại lăn lộn trên mặt đất loạn thành một đoàn. Đám đông vây xem thần sắc trở nên vi diệu, một bên vừa cổ vũ Eries đánh trả một bên lại
bị bộ dáng chật vật của cả hai mà xót thương cho hai gương mặt đẹp, hai
người bọn họ không phải là loại quan hệ này đi….
Lúc này, Eries
đã đặt Diệp Thiếu Cảnh nằm trên sàn nhà, cưỡi lên người cậu, nắm chặt
tay muốn đánh Diệp Thiếu Cảnh, tay đột nhiên bị một cỗ cường lực chế
trụ, quay đầu hóa ra là Hoa Tử Tuấn: “Nếu còn náo loạn nữa, tiết mục tối nay sẽ không quay được.” Lại quay đầu sang mấy nhân viên đứng xem: “Mấy người bị ngốc sao? Còn không mau tách bọn họ ra?”
Vài nhân viên
đã chạy tới tách hai người ra, Eries thấy có nhiều người tới lại nhân cơ hội đạp Diệp Thiếu Cảnh một cước, Diệp Thiếu Cảnh trợn trừng mắt, đang
muốn nghênh đón chiến tiếp, thì Hoa Tử Tuấn một phen túm cậu lại, kéo
cậu rời đi, vô pháp tránh thoát.
“Đừng làm ầm!” Quản lý đã chạy tới giữ Eries, lại trừng mắt lườm Hoa Tử Tuấn sắc lẻm, lập tức đem Eries ly khai hiện trường.
Hai nhân vật chính đã rời đi, không còn gì vui để xem nên cả đám cũng giải tán luôn.
Đóng cửa phòng hóa trang lại, Hoa Tử Tuấn đưa Diệp Thiếu Cảnh đến sô pha
ngồi xuống, cẩn thận nhìn hai má sưng đỏ, tìm thuốc sát trùng và bông
tới xử lý miệng vết thương.
“Tôi tự làm được.” Diệp Thiếu Cảnh duỗi tay ra, đem đồ trong tay Hoa Tử Tuấn cầm lấy.
Hoa Tử Tuấn nói: “Cậu giận tôi sao? Bởi vì tôi đã ngăn cậu động thủ?”
“Không có, là tôi xúc động nhất thời.” Diệp Thiếu Cảnh lau đi vết máu khóe
môi, lần thứ 2 gặp lại Eries, không ngờ lại xảy ra cục diện thế này, vai diễn của cậu ta tại Thanh Thành bị cắt bớt, rất nhiều công việc bị hủy, còn có tin tức ảnh hưởng xấu tới hình tượng của cậu ta, cậu ta đại khái cực kỳ bất mãn, lần gặp mặt này không hòa nhã với cậu, nhưng cậu cũng
không ngờ sẽ tệ như thế này.
“Cậu thấy chỉ là xúc động nhất thời? nếu nhịn, lần sau gặp mặt sẽ ra sao?” Hoa Tử Tuấn hít một hơi, cũng
không có ý khiển trách hành vi của cậu.
“….” Diệp Thiếu Cảnh lặng yên, cùng Eries đánh đấm một hồi, cậu nói thế nào thì cũng đã xảy ra
rồi, lời cậu ta so với cậu vẫn có phân lượng hơn, nếu nhẫn không đáp
trả, sau này chỉ biết ngày một thậm tệ hơn, không đành lòng đắc tội cậu
ta, sau này cũng không phải chuyện tốt. “Áp chút đá này lên mặt đi, cậu như vậy sao tham gia chương trình.” Hoa Tử
Tuấn đem cái khăn gói mấy cục đá lạnh bên trong đưa cho Diệp Thiếu Cảnh.
Diệp Thiếu Cảnh cúi đầu, dùng khăn áp lên mặt, bén nhọn đau đớn khiến cậu
nhíu chặt chân mày, ngẩng đầu nhìn Hoa Tử Tuấn: “Vì sao cậu giúp tôi?”
Cậu và Hoa Tử Tuấn cùng có hiểu lầm, không rõ vì sao lại giúp cậu.
“Chúng ta tốt xấu cũng chung một đoàn phim, đêm nay còn đồng thời tham gia
chương trình, cậu chật vật như vậy, không có biện pháp lên sân khấu, ban tổ chức vừa điều chỉnh lùi thời gian lại một chút.” Hoa Tử Tuấn bất
động thanh sắc giải thích.
Diệp Thiếu Cảnh bừng tỉnh đại ngộ, Hoa Tử Tuấn bỗng nhiên nói ra một câu: “Dính tới cậu toàn phiền toái.”
“…..” Diệp Thiếu Cảnh hiểu được ý của Hoa Tử Tuấn, xin lỗi mà cúi đầu, không
biết nên giải thích thế nào mà gục đầu xuống, cậu không nghĩ bởi vì liên quan tới mình mà làm phiền tới người khác, chỉ là mọi chuyện phát triển theo chiều hướng cậu không kiểm soát nổi.
Hoa Tử Tuấn nhìn cậu,
vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng hít một hơi nói: “Chương trình sắp
bắt đầu, tôi gọi chuyên gia trang điểm tới đây chỉnh trang cho cậu.”
Chương trình Twkinkel là một chương trình giải trí nói về các ngôi sao nổi
tiếng, sau khi màn vũ đạo sống động mở màn, ba MC bước lên sân khấu, sau khi hài hước giới thiệu, đem đoàn làm phim Thanh Thanh mời lên sân
khấu.
Tiếng vỗ tay vang lên! Ánh đèn sáng rực chiếu lên sân khấu
trung ương, Diệp Thiếu Cảnh đi lên sân khấu, cậu tóc đen môi mỏng, một
thân áo sơmi Gucci màu đen thoải mái mà sang trọng, cổ áo có hai đường
viên màu trắng nổi bật, thêm một chiếc huy hiệu màu bạc sáng bóng chiết
xạ quang mang như kim cương, thoạt nhìn tựa như người mẫu tuổi trẻ anh
khí bừng bừng phấn chấn, cậu mỉm cười chào hỏi khán giả, nụ cười dào dạt thanh xuân sáng lạn.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay rào
rào! Đây là lần đầu Diệp Thiếu Cảnh gặp mặt trực tiếp khán giả, dưới đài khán giả không ngừng gọi tên cậu, Diệp Thiếu Cảnh kích động giơ tay
chào.
“Diệp Thiếu Cảnh….Diệp Thiếu Cảnh….chúng em thích anh…..”
Diệp Thiếu Cảnh đi qua bắt tay với bọn họ, không khí hội trường lập tức lên
cao trào, rất nhiều người đi lên, lại bị bảo an ngăn lại, Diệp Thiếu
Cảnh trở lại sân khấu trung tâm, máy chụp ảnh vẫn hướng theo thân ảnh
cậu, đạo diễn ngồi gần phát hiện má trái của Diệp Thiếu Cảnh có chút
thâm, nhìn kỹ lại bị nụ cười của cậu hấp dẫn, mà nếu quả thật trên mặt
bị thâm như vậy, cười hẳn rất đau.