Ôn Văn Nho Nhã

Chương 87: Chương 87




Đối diện bồn tắm có một màn hình TV LCD thật lớn, điều khiển đặt ở kệ thủy tinh bên cạnh bồn, trên kệ còn có rượu cùng vài món đồ ăn vặt, cửa sổ thủy tinh sát đất sáng bóng sạch sẽ, xuyên qua rèm cửa mỏng manh màu trắng cảnh đêm thành thị thu hết vào tầm mắt, nằm trong bồn tắm ấm áp nhấp chút rượu thưởng thức cảnh đêm thành thị huyền lệ phồn thịch đúng là thư thái.

Mới vừa tiến vào, Diệp Thiếu Cảnh đã mở tivi, lại thực tự nhiên uống sạch chai rượu của Trác Thích Nghiễn, mỗi khi cậu uống rượu sẽ mê man không lý trí phiêu phiêu khiến Trác Thích Nghiễn được đà gây sức ép ở trên giường cũng không có sức chống cự…chính vì thế mà cậu không dám tùy tiện uống rượu, tinh thần của hắn thực khiến người ta ghen tị.

Diệp Thiếu Cảnh tựa người vào thành bồn, nhắm mắt nhớ lại lịch trình hai ngày này, tiết mục chào năm mới đêm nay đã xong, sáng mai đi cùng Kỳ Dực tới phòng thu, buổi chiều tham gia hoạt động của thương nghiệp, còn gặp mặt fan hâm mộ, buổi tối hình như còn công tác, ngày mai chấm dứt công tác có thể nghỉ đông một thời gian, năm mới công tác trong công ty không nhiều, có thể nghỉ ngơi vài ngày, nhưng đã đáp ứng mẹ về nhà vào năm mới, vậy ngày mai phải đặt vé máy bay…

Đang nửa mê nửa tỉnh, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng bước vào ngồi lên thành bồn bên cạnh cậu: “Sao em ở chỗ nào cũng có thể ngủ vậy?” Diệp Thiếu Cảnh đi tắm quên mang quần áo vào nên hắn mang vào cho cậu, không ngờ vừa vào liền thấy cậu đã ngủ trong bồn mất rồi.

Diệp Thiếu Cảnh mở mắt ra nhìn khuôn mặt trắng như công tử bột của người yêu, nhất thời tỉnh táo lại, phát hiện nước trong bồn đã nguội lạnh, nhất thời đem thân thể chôn sâu dưới nước: “Anh đi ra trước đi, em sẽ ra luôn.”

Trác Thích Nghiễn trói chặt thân thể trần trụi dưới nước của cậu, đồng tử thâm thúy tối dần: “Đều là nam nhân, còn ngại ngùng.”

“Anh thử nằm trong bồn bị người ta nhìn chằm chằm xem cảm giác thế nào.” Diệp Thiếu Cảnh càng chìm sâu xuống, bị ánh mắt nóng bỏng chuyên chú của hắn nhìn thật sự khó thở, không dám lộn xộn, chỉ sợ kích khởi dục vọng mãnh liệt của hắn.

Trác Thích Nghiễn bắt lấy tay cậu, hơi dùng sức, khiến bả vai cậu bại lộ trong không khí, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức ghé sát trước mặt cậu: “Nếu là em, muốn nhìn bao lâu cũng được.”

Hô hấp nóng hổi phả lên làn da mẫn cảm, lực độ tay hữu lực thoát không ra, muốn tránh khỏi hắn nhưng gáy cậu lại bị một cánh tay hữu lực khác chế trụ, lông mi Diệp Thiếu Cảnh khẩn trương mà run rẩy, nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, khuôn mặt hắn dưới ánh đèn kim sắc phi thường rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy nhung mao trên da thịt trắng sáng, khoảng cách càng ngày càng thu gọn, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn cậu, tiếng tim đập thình thành vang dội, bất giác lấy tay chặt môi hắn lại: “Em tắm xong rồi.”

Trác Thích Nghiễn hôn lên ngón tay cậu, đáy mắt tình ý dạt dào: “Bởi vì anh vào nên mới chạy trốn.”

“Không phải thế.” Diệp Thiếu Cảnh rút tay lại, bị Trác Thích Nghiễn nhanh hơn giữ lại, năm ngón tay thon dài chế trụ cổ tay cậu, thanh âm trầm thấp từ tính quanh quẩn trong hơi nước.

“Vậy em trốn cái gì?!” Trác Thích Nghiễn nhìn cậu, đồng mâu hẹp dài bao phủ: “Hay là đối mặt với phụ nữ mới tự tại, tỷ như Lâm Tú Nhi?”

“Anh cho rằng em ở cạnh Lâm Tú Nhi thì thả lỏng?” Không ngờ hắn vẫn để ý chuyện ở bãi đỗ xe, nhất thời da đầu run lên, cậu biết không nên thân cận với Lâm Tú Nhi nhưng mà khi đó tình huống bấy đồng.“Cô ta khoác tay em.”

Diệp Thiếu Cảnh ngẩn người: “Anh giận à?”

Trác Thích Nghiễn không hưởng ứng, chính là im lặng không lên tiếng mà cởi hết quần áo ra, thanh âm quần áo rơi xuống sàn nhà vang lên. Diệp Thiếu Cảnh đột nhiên đỏ mặt, không hiểu sao lại biến thành cục diện như vậy, căm phẫn hỏi hắn: “Anh làm gì?”

“Cởi quần áo đương nhiên là tắm rửa.” Trác Thích Nghiễn rút ra dây lưng bảo thạch Gucci, tụt quần lót xuống, thân thể hoàn mỹ nam tính dương cương, đường cong cơ thể mềm dẻo cơ bắp như điêu khắc cùng ***g ngực rộng lớn nở nang, đặc biệt vùng bụng rắn chắc với 6 múi cơ rõ ràng, ánh sáng kim sắc bao trùm trên người hắn, thoạt nhìn tựa như một hùng sư dũng mãnh, khom người bỏ hết mọi vật che đậy, Trác Thích Nghiễn thản nhiên bước vào bồn tắm.

“Em có cuộc điện cần gọi.” Diệp Thiếu Cảnh hoảng hốt, đặc biệt kích động muốn chạy.

“Ngâm người chút nữa.” Trác Thích Nghiễn giữ cậu lại, cảm giác nước có chút lạnh, một lần nữa án xả nước ấm vào, nhìn Diệp Thiếu Cảnh đang lui ra một góc: “Sao em trốn xa vậy?!”

“Có chút nóng.” Bồn tắm lớn có thể chứa được 3, 4 thanh niên cùng lúc, cho nên Trác Thích Nghiễn tiến vào cũng không chật chội đi bao nhiêu, ngược lại trên người hắn phát ra nhiệt lượng khiến Diệp Thiếu Cảnh không được tự nhiên, bất giác lui dần ra chỗ khác.

Trác Thích Nghiễn không bỏ qua bất cứ biểu tình nào của cậu: “Ở bên cạnh anh, có phải không thoải mái không?”

“Không có.” Diệp Thiếu Cảnh cúi đầu, ngại ngùng giải thích: “Em chưa từng kết giao với nam nhân, không biết phải ở chung với anh thế nào…nói như vậy anh hiểu không?”

Trác Thích Nghiễn thở phào một hơi, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Cảnh: “Mặc kệ em làm gì, anh cũng sẽ không tức giận.”

“Anh vừa rồi còn không tức giận sao?” Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, lườm Trác Thích Nghiễn một cái rồi lại cúi đầu nói: “Anh biết em là diễn viên mà, có đôi khi thân bất do kỷ (mọi việc không theo ý mình), yêu cầu phải diễn kịch trước mặt người khác, em kỳ thật không thích như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.