Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Cảnh nhìn xe Trác Thích Nghiễn khởi động,
quay đầu, chiếc Maybach đen rẽ ra đường đi khỏi khu chung cư, qua một
cái ngã rẽ đã không thấy tăm hơi. Trở lại phòng khách ngồi xuống, chuông di động lại vang lên, Diệp Thiếu Cảnh liếc qua tên người gọi trên điện
thoại, thấy hai chữ “Cẩm Đường”, trong lòng thầm kêu không xong, da đầu
run lên tiếp điện thoại “Xảy ra chuyện gì?”
Cẩm Đường giống con
dã thú bị đâm một nhát bắt đầu tru lên: “Cậu còn hỏi tôi xảy ra chuyện
gì à, bảo cậu chờ tôi cho tới khi ký xong hợp đồng, cậu đã chạy đi đâu
hả?”
“Một người bạn mời em ăn tối.” Diệp Thiếu Cảnh kéo chiếc
điện thoại ra xa lỗ tai không do dự mà thẳng thắn cùng Cẩm Đường, vốn
định trả chìa khóa cho Trác Thích Nghiễn rồi trở về tìm Cẩm Đường, rồi
cậu quên mất.
Cẩm Đường bên kia đầu dây mặt xám như tro: “Cậu ăn
cơm với bạn cũng phải báo với tôi một tiếng chứ.” Nhiều lúc, Cẩm Đường
đều coi Diệp Thiếu Cảnh như hài tử mà dạy bảo, đột nhiên không thấy cậu, anh rất lo lắng.
“Em xin lỗi.” Diệp Thiếu Cảnh áy náy.
“Được rồi, được rồi, lần sau sẽ không như vậy.” Vừa nghe Diệp Thiếu Cảnh giải thích, Cẩm Đường sẽ không trách cứ Diệp Thiếu Cảnh, anh là người mà nếu người khác thừa nhận sai lầm thì sẽ không truy cứu trách nhiệm, mà Diệp Thiếu Cảnh lại biết sai liền sửa là một thanh niên tốt, Cẩm Đường cho
dù thần tình dữ dội đằng đằng sát khí mà tìm Diệp Thiếu Cảnh cãi nhau,
tuyệt đại đa số sẽ chiếm lấy thất bại.
Diệp Thiếu Cảnh liếc nhìn chương trình TV hỏi: “Giờ không còn sớm nưa,x anh đã ăn tối chưa?”
Cẩm Đường tức giận nói: “Không có.”
“Anh đang ở đâu? Chúng ta cùng đi ăn tối.” Diệp Thiếu Cảnh càng thấy áy náy, băn khoăn muốn tìm Cẩm Đường cùng đi ăn tối, bình thường anh ấy rất
chiếu cố cậu, là bạn bè quan tâm anh ấy cũng là bình thường.
“Tôi đã ăn rồi, không cần người khác nói gì cậu cũng tin được không, cậu
chính là diễn viên chuyên nghiệp đó, chẳng lẽ không nghe ra nói giỡn hay nói thật sao.”
Diệp Thiếu Cảnh cái gì cũng chưa kịp nói, đầu dây bên kia Cẩm Đường lại tiếp tục lải nhải thêm vài câu, bắt đầu giảng
chính sự “Vừa nãy, biên kịch đem kịch bản mới cho tôi, cậu sáng mai đến
phim trường, tôi đưa cho cậu.”
Hôm sau, Diệp Thiếu Cảnh đến phim
trường sớm. Cẩm Đương đem kịch bản ‘Thanh Thành’ giao cho cậu, rồi nhắc
nhở cậu chú ý lịch trình công việc, rồi dẫn cậu đến phòng hóa trang tìm
An Lục, chuẩn bị chu đáo cho buổi quay phim đầu tiên.
Không may ở hành lang gặp được Hoa Tử Tuấn, cậu ta là ca sỹ thần tượng hàng đầu của Hoàn Á, luôn rất phô trương, phía sau là người đại diện Hoắc Chí Ảnh
cùng nhóm trợ lý, bọn họ cũng vừa tới đoàn phim, đúng là oan gia ngõ
hẹp.
Hoa Tử Tuấn hôm qua được thông báo bị đổi vai, lại đổi vai cho một diễn
viên không tên tuổi, lại gặp nhau ngay ngày đầu tiên, sắc mặt đương
nhiên không dễ nhìn, đáy mắt còn hiện lên một tia địch ý với Diệp Thiếu
Cảnh.
Chuyện đổi vai Diệp Thiếu Cảnh cũng không rõ lắm nhưng cậu
có thể hiểu được địch ý của Hoa Tử Tuấn với cậu, Hoa Tử Tuấn hôm qua là
vai chính hôm nay đã bị đổi thành vai phụ tất nhiên là không chịu nổi.
Đối với diễn viên đã cướp vai thề sống thề chết thù hận tới cùng, người
đại diện của hai bên lại có vẻ mặt ôn hòa cười nói với nhau, Cẩm Đường
nhìn Hoắc Chí Ảnh cười cười gọi một tiếng: “Anh Hoắc.”
“Không cần gọi tôi thế, nghe rất già, gọi tên tôi là được rồi.” Hoắc Chí Ảnh tiến
vào làng giải trí sớm hơn so với Cẩm Đường, cũng thuộc hàng tiền bối,
anh ta cũng cười đáp lại: “Cậu mang nghệ sỹ đến tham gia bộ phim lần
này?”
“Anh cũng thế mà.”
“Lần này cậu lấy lá cây làm nghệ
sỹ à.” Hoắc Chí Ảnh chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh nói mỉa mai “Ánh mắt
của cậu cũng tốt đấy, cậu ta rất có tiềm lực, thời cơ đến, không nâng đỡ cũng khó.”
Cẩm Đường cũng không vừa: “Album mới của Hoa Tử Tuấn
cũng thực đa màu, MV rất hay, diễn xuất cũng rất được, đúng là diễn tốt
hơn suy nghĩ.”
Trong phòng hóa trang, Cẩm Đường nói chuyện với
Stylist An Lục, Diệp Thiếu Cảnh ngồi im đọc kịch bản, An Lục đến bên
cạnh cậu, nghiêm túc đánh giá cậu một phen: “Anh không có stylist riêng
sao?”
“Stylist?” Diệp Thiếu Cảnh hạ kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn An Lục.
“Anh rảnh rỗi thì hảo hảo chăm chút cho mình được không hả?” An Lục nhìn
trai đẹp trước mắt mà trợn mắt xúc động, thân là nghệ sỹ thế mà lại
không có stylist, khó trách Diệp Thiếu Cảnh hôm nay chả khác gì hôm qua, vẫn là áo len cùng quần bò, ngẩng mặt nhìn trời, một chút khí chất minh tinh cũng không có, cứ tùy tùy tiện tiện như thật làm hỏng khuôn mặt
cùng dáng người đẹp như vậy.
“Có chuyện gì đâu, cần gì phải phiền toái như vậy.” Diệp Thiếu Cảnh vò vò mái tóc đen, không để ý lắm nói
tiếp: “Huống chi tôi cũng không nổi tiếng, cũng không có người chú ý.”
Bình thường ra ngoài không ai nhận ra cậu, cũng không cần phải dùng khẩu trang che mặt, so với những nghệ sỹ khác, cuộc sống của cậu rất bình
thường, chẳng khác gì với các công nhân viên chức đi đi về về.
“Anh thật kì quái, có rất ít nghệ sỹ như anh.” An Lục chăm chú nhìn hình ảnh Diệp Thiếu Cảnh trong gương, cậu có diện mạo tương đối đặc biệt, thuộc
về kiểu ngũ quan tà mị, khí chất sạch sẽ, Diệp Thiếu Cảnh càng trưởng
thành thì càng dễ chuyển hướng gần tới khí chất thành nam nhân thành
thục.
Hiện nay, vì tham gia ‘Thanh Thành’, nên yêu cầu nhân vật
của cậu phải đem khí chất tà mị áp chế đi, An Lục làm lại kiểu tóc cho
Diệp Thiếu Cảnh, thay tây trang cao cấp cho cậu, rồi mới để Diệp Thiếu
Cảnh tới phim trường tìm giám chế.