Once And Always

Chương 14: Chương 14




Dự đoán của Robert về thành công của Victoria hoá ra lại đúng. Một ngày sau vũ hội, mười hai quí ông và 7 cô nương trẻ đến thăm Tiểu thư Victoria, chất lên nàng những lời mời và cầu mong được nhìn Sói gần hơn. Northrup vẻ vang xướng tên những người đến thăm đi vào và đi ra khỏi các căn phòng khách và quát lên những lời chỉ dẫn với đám gia nhân đang mang trà vào những căn phòng khác nhau.

Cho đến lúc bữa tối được mang lên vào lúc 9 giờ, Victoria quá kiệt sức để có thể xét đến việc đến bất kỳ một vũ hội hay dạ tiệc nào mà nàng đã được các vị khách qua thăm mời đến. Tối qua nàng đã không đi ngủ cho đến tận gần sáng và nàng không thể mở mắt được nữa khi nàng vu vơ chọc vào món tráng miệng trên đĩa của nàng. Jason, ngược lại, trông vẫn tươi mát và tràn sức sống như bao giờ, bất chấp chuyện hắn đã làm việc suốt buổi chiều trong phòng.

“Victoria, nàng đã thành công rực rỡ tối qua,” hắn nói, hướng sự chú ý của hắn từ Charles sang nàng. “Rõ ràng là Crowley và Wiltshire đã mê mẩn nàng rồi. Cả Công tử Makepeace cũng thế, và anh ta được cho là mục tiêu săn đuổi tốt nhất của mùa này đấy.”

Đôi mắt buồn ngủ của nàng tràn ngập vẻ cười đùa. “Cái câu đặc biệt đó gợi nhớ đến một con cá bơn!”

Sau đó nàng xin phép lên phòng đi ngủ. Jason chúc nàng ngủ ngon, một nụ cười lấp lửng trên môi hắn vì câu châm biếm của nàng. Nàng có thể làm cả một căn phòng sáng rực lên bằng nụ cười của nàng, cho dù đó là một nụ cười ngái ngủ. Đằng sau vẻ hiểu đời chất phác của nàng là sự ngọt ngào và thông minh nữa. Hắn nhấp một ngụm rượu brandy, nhớ lại nàng đã quyến rũ cả thiên hạ như thế nào tối qua bằng sắc đẹp và tiếng cười của nàng. Nàng đã được lòng Northrup hoàn toàn, bằng cách chơi nhạc Mozart đặc biệt dành riêng cho ông ta tối nay. Khi nàng kết thúc, người quản gia già đã rơm rớm nước mắt. Nàng đã tiếp tục như thế bằng cách cho gọi O’Malley lên và chơi cho anh ta nghe một vũ điệu Ailen sôi nổi. Cho đến cuối bản nhạc ấy, một tá gia nhân đã tụ tập ngoài phòng khách, lảng vảng quanh đó để nghe lén buổi hoà nhạc ngẫu hứng của nàng. Thay vì ra lệnh cho họ giải tán và quay trở lại với nhiệm vụ của họ - như Jason đã chuẩn bị làm - Victoria quay ra phía họ và hỏi xem họ có bản nhạc yêu thích nào mà nàng có thể chơi cho họ nghe không. Nàng biết hết tên của họ; nàng hỏi họ về sức khoẻ và gia đình. Và mặc dù nàng rõ ràng là mệt mỏi đến thế, nàng đã tiếp tục cuộc trình diễn dương cầm của nàng thêm hơn một giờ nữa.

Tất cả gia nhân đều tận tuỵ với nàng, Jason nhận ra. Các anh hầu mỉm cười và cúi mình xuống để làm hài lòng nàng. Các cô hầu gái chạy ù đến để làm cho nàng những việc nhỏ nhặt nhất. Và Victoria cảm ơn mỗi người trong bọn họ thật dễ thương cho mỗi việc họ làm. Nàng có cách xoay xở với người ta; nàng có thể làm hài lòng một người quí tộc và cả một ông quản gia dễ dàng như nhau - có lẽ bởi vì nàng đối xử với họ với cùng một mối quan tâm chân thành, vui vẻ.

Jason vẩn vơ xoay cái chân đế của ly rượu brandy trong những đầu ngón tay. Không có nàng, phòng ăn bỗng trở nên trống trải và ảm đạm. Không nhận ra là Charles đang quan sát hắn với đôi mắt nheo lại hài lòng, Jason tiếp tục ngồi đó, ủ dột nhìn chiếc ghế trống của nàng.

“Cô ấy là một cô gái phi thường, phải không? ” cuối cùng Charles gợi chuyện.

“Vâng.”

“Đẹp mê hồn, và dí dỏm nữa. Tại sao ư, kể từ khi Victoria đến nước Anh con đã cười nhiều hơn so với ta nhìn thấy con cười trong suốt cả một năm! Đừng chối - cô gái này thật độc nhất vô nhị.”

“Tôi không chối,” Jason trả lời, nhớ cái khả năng lạ thường của nàng trông giống một nữ bá tước, một cô vắt sữa, một đứa trẻ đáng thương, hay một người phụ nữ từng trải, tuỳ vào tâm trạng và hoàn cảnh xung quanh.

“Nàng lôi cuốn và ngây thơ, nhưng nàng có tâm hồn và có cả lửa. Một người đàn ông đích thực sẽ có thể làm nàng trở thành một người phụ nữ đam mê, đáng yêu, - một người phụ nữ sẽ sưởi ấm chiếc giường và cuộc đời anh ta.” Charles ngừng lại, nhưng Jason không nói gì. “Anh chàng Andrew của nàng không có ý định cưới nàng,” Charles tiếp tục một cách đầy ý nghĩa. “Ta chẳng nghi ngờ gì điều đó. Nếu anh ta có, bây giờ anh ta đã đến gặp nàng rồi.” Ông lại dừng lại, và Jason lại chẳng nói gì.

“Ta cảm thấy tiếc cho anh chàng Andrew đó hơn là cho Victoria,” Charles nói thêm với lòng quyết tâm khôn khéo. “Ta thương cho bất kỳ gã nào ngốc nghếch đủ để mà bỏ qua một cô gái nổi trội trong cả ngàn cô, cô gái có thể làm anh ta thực lòng hạnh phúc. Jason,” Charles hỏi, “con có để tâm chút nào không đấy?”

Jason nhìn ông một cách thiếu kiên nhẫn và bối rối. “Tôi nghe từng lời một. Tất cả những điều này thì liên quan gì đến tôi?”

“Liên quan gì-?” Charles líu cả lưỡi vì thất vọng. Tự trấn an lại, ông tiếp tục thận trọng hơn. “Nó liên quan toàn bộ đến con, và cả ta nữa. Victoria là một cô gái trẻ chưa chồng. Ngay cả có Cô Flossie ở đây làm người kèm cặp, Victoria không thể cứ tiếp tục sống mãi cùng một nhà với một ông già không vợ, và thêm một anh chàng không vợ nữa suốt ngày đến đây. Nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này thêm vài tuần nữa, người ta sẽ cho rằng hôn ước của các con là vớ vẩn và cô ấy thật sự chỉ là một cuộc chinh phục khác của con. Khi điều đó xảy ra, người ta sẽ tống khứ cô ấy. Con không muốn hạ nhục một cô gái chứ, phải không?”

“Không, dĩ nhiên là không,” Jason hững hờ nói, chú mục vào rượu brandy trong ly hắn.

“Vậy thì chỉ có một giải pháp - cô ấy phải lấy chồng, và thật nhanh.” Ông chờ, nhưng Jason im lặng. “Có phải thế không, Jason?” ông thúc giục.

“Tôi cho là thế.”

“Vậy thì cô ấy nên lấy ai, Jason?” Charles đắc thắng hỏi. “Ai có thể làm cô ấy trở thành một phụ nữ đam mê, đáng yêu? Ai cần một người vợ để sưởi ấm chiếc giường mình và cho mình một người thừa kế?”

Jason cáu kỉnh nhún vai. “Làm thế quái nào mà tôi biết được chứ? Tôi không phải là ông mối trong nhà này, là ông chứ.”

Charles há hốc mồm nhìn hắn. “Con định nói là con không thể nghĩ ra cái người cô ấy nên lấy sao?”

Jason chạm ly rượu vào môi hắn và nhanh chóng uống cạn nó, rồi đặt ly lên bàn đánh uỵch một cách quyết đoán và đột ngột đứng dậy. “Victoria có thể hát, chơi dương cầm, nhún mình chào, và may vá,” hắn tóm tắt lại một cách dứt khoát. “hãy tìm một người có tai nghe nhạc, có mắt nhận biết cái đẹp, và có tình yêu cho chó. Nhưng mà phải bảo đảm là anh ta có tính khí thật điềm đạm - nếu không nàng sẽ làm anh ta mất trí. Đơn giản thế thôi.”

Khi Charles chằm chằm nhìn hắn đến há hốc cả miệng ra, Jason sốt ruột nói, “Tôi có sáu trang viên phải điều hành, một đội tàu phải theo dõi, cả trăm chi tiết khác phải tập trung vào. Tôi lo những việc đó. Ông lo vụ tìm chồng cho Victoria. Tôi sẽ hợp tác bằng cách đưa nàng đến một vài buổi vũ hội hay dạ tiệc trong một hoặc hai tuần sau. Nàng đã gây ra một vụ náo động cho thiên hạ. Với thêm chút ít phô diễn trong một vài sự kiện trong thành phố nữa, nàng sẽ có nhiều người cầu hôn hơn là ông có thể biết phải làm gì với họ. Nhìn qua họ khi họ đến thăm nàng và lập một danh sách những ứng cử viên thích hợp nhất. Tôi sẽ xem qua danh sách và chọn một người.”

Đôi vai của Charles trễ cả xuống thảm não vì thua cuộc. “Sẽ làm như con muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.