“Buổi sáng tốt lành, thưa cô,” Ruth nói vẻ tươi tắn rạng rỡ.
Victoria xoay người trong chiếc giường vĩ đại của Jason, một nụ cười mơ màng nở trên môi nàng. “Chào Ruth. Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ ạ. Em sẽ mang một chiếc áo choàng cho cô chứ?” cô hỏi, nhìn quanh tìm cái đống áo xống bị vứt bỏ và vải phủ giường trên sàn nhà trong câu chuyện truyền tụng giữa đám gia nhân.
Khuôn mặt Victoria nóng lên, nhưng nàng quá uể oải, quá mệt mỏi một cách dễ chịu để cảm thấy điều gì khác ngoài sự bối rối vì bị bắt gặp trên giường Jason với áo xống vung vãi khắp mọi nơi. Chàng đã yêu nàng thêm hai lần trước khi họ ngủ thiếp đi, và lần nữa vào sáng sớm hôm nay. “Đừng bận tâm, Ruth,” nàng lẩm bẩm. “Tôi nghĩ tôi muốn ngủ thêm một chút.”
Khi Ruth rời đi, Victoria lăn sấp xuống và rúc mình vào sâu hơn trong đống gối, một nụ cười nhẹ đọng trên môi nàng. Thiên hạ cứ nghĩ Jason Fielding lạnh lùng, khắc nghiệt và không thể tiếp cận, nàng nhớ lại với một nụ cười bí ẩn. Họ sẽ sửng sốt biết mấy nếu họ biết được trong giường chàng là một người tình dữ dội, đam mê, dịu dàng đến thế nào. Hoặc có lẽ rốt cuộc thì đó chẳng phải là một bí mật gì, nàng nghĩ, nụ cười của nàng lung lay một chút. Nàng đã thấy phụ nữ có chồng thường nhìn Jason thèm thuồng như thế nào và, vì họ không thể nào cưới chàng, chắc hẳn họ đã mong muốn có chàng như một tình nhân.
Khi nàng nghĩ về điều đó, nàng nhớ lại bao nhiêu là lần tên chàng gắn liền với tên những quí bà quí cô đã có chồng xinh đẹp nào đó mà những ông chồng của họ lại già nua xấu xí. Chẳng nghi ngờ gì đã có nhiều phụ nữ trong cuộc đời chàng trước nàng, vì chàng biết chính xác hôn nàng như thế nào và chạm vào đâu để làm thân thể nàng cuồng lên vì ham muốn.
Victoria gạt những ý nghĩ bạc nhược ấy ra khỏi đầu. Chẳng quan trọng gì việc có bao nhiêu phụ nữ đã biết được vẻ đẹp hoang dã, dị giáo khi chàng làm tình, bởi vì từ bây giờ trở đi, chàng là của nàng và chỉ của nàng một mình thôi. Đôi mắt đang phiêu du của nàng dừng lại khi nàng để ý thấy chiếc hộp đựng đồ trang sức màu đen nằm trên chiếc bàn cạnh giường. Không quan tâm gì nhiều lắm, nàng thò tay ra khỏi tấm chăn lụa và đưa ra mở chốt chiếc hộp. Một chiếc vòng cổ bằng ngọc bích lộng lẫy nằm bên trong, cùng một mẩu giấy trong đó Jason viết, “Cảm ơn vì một đêm không thể nào quên.”
Sự khó chịu làm nhăn nhúm vầng trán phẳng phiu của Victoria. Nàng ước chàng đừng tranh cãi khi nàng nói với chàng rằng nàng yêu chàng. Nàng ước chàng cũng nói yêu nàng. Và đặc biệt nàng ước chàng ngưng cái việc dúi nữ trang vào tay nàng bất kỳ khi nào nàng làm chàng vui. Cái món đồ rẻ rúng này, đặc biệt, có cảm giác khó chịu như là một món chi trả cho sự phục vụ được hiểu như là...
Victoria giật nảy mình tỉnh ngủ. Đã gần trưa và Jason đã bảo nàng rằng cuộc gặp gỡ của chàng sáng nay sẽ kết thúc trước trưa. Hăng hái muốn gặp chàng và đắm mình trong sự ấm áp của nụ cười chàng, nàng mặc vào một chiếc váy màu tím hoa oải hương xinh xắn với tay áo dài mềm mại kết lại thành những chiếc nẹp rộng nơi cổ tay. Nàng bồn chồn cựa quậy trong khi Ruth rối rít chải tóc nàng cho đến tận khi nó bóng cả lên, rồi cuộn nó lại thành những búp tóc dày kết bằng những dải băng bằng sa tanh tím.
Ngay khi làm xong, Victoria vội đi xuống sảnh, rồi tự buộc mình phải đi với một nhịp độ đoan trang hơn một chút khi nàng đi xuống bậc cầu thang rộng lớn. Northrup thực sự đã mỉm cười với nàng khi nàng hỏi Jason đang quanh quẩn ở đâu, và khi nàng đi ngang qua O’Malley trong hành lang trên đường đến phòng làm việc của Jason, nàng có thể thề là anh hầu người Ai len đã nháy mắt với nàng. Nàng vẫn còn thắc mắc chuyện đó khi nàng gõ cánh cửa phòng Jason và bước vào. “Chào anh,” nàng rạng rỡ nói. “Em nghĩ chắc anh muốn cùng ăn với em.”
Jason hầu như không nhìn về phía nàng. “Xin lỗi, Victoria. Ta đang bận.”
Cảm thấy khá giống một đứa trẻ phiền nhiễu vừa bị thế vào chỗ nàng một cách kiên quyết, nhưng lịch sự, Victoria ngập ngừng hỏi, “Jason-tại sao anh làm việc cần mẫn vậy?”
“Ta thích làm việc,” chàng điềm nhiên nói.
Rõ ràng chàng thích thế hơn là đi cùng nàng, Victoria nhận ra, bởi vì chắc chắn là chàng không cần tiền. “Em xin lỗi vì làm anh gián đoạn,” nàng lặng lẽ nói. “Em sẽ không làm thế nữa.”
Khi nàng đi ra, Jason đã dợm kêu lên với nàng rằng chàng đã thay đổi ý định, thế rồi chàng dằn cơn bốc đồng đó xuống và ngồi lại vào bàn. Chàng muốn ăn cùng nàng, nhưng ở bên nàng quá nhiều là không khôn ngoan gì cả. Chàng sẽ để Victoria làm một phần dễ chịu của cuộc đời chàng, nhưng chàng sẽ không để nàng trở thành trung tâm của nó. Chàng sẽ không trao cho bất kỳ một phụ nữ nào thứ quyền lực như thế đối với chàng.
Victoria cười phá lên khi cậu nhóc Billy sử dụng thanh kiếm giả trên trận địa phía sau nhà trẻ mồ côi và ra lệnh cho một trong những đứa trẻ khác “leo cầu tàu”[x]. Với một dải băng đen băng con mắt tốt của cậu lại, cậu bé khoẻ mạnh trông hệt một tên cướp biển đáng yêu.
[x] “Walk the planks”: trò hành hạ nạn nhân của cướp biển, bịt mắt đi trên một tấm ván bắc chênh vênh trên mạn tàu
“Con có nghĩ dải băng ấy sẽ làm được mẹo đó không?” vị mục sư đứng cạnh nàng hỏi.
“Con không chắc. Cha con cũng đã ngạc nhiên như mọi người khác khi nó có tác dụng tốt với cậu bé bên nhà. Khi mắt cậu ấy thẳng lại, Papa đã thắc mắc liệu, thay vì chính con mắt bị khiếm khuyết trong những trường hợp đó, có phải vấn đề nằm tại những cơ thịt kiểm soát chuyển động của con mắt hay không. Nếu thế thì bằng cách che con mắt tốt đi, cơ chằng của con mắt hỏng sẽ thẳng lại khi chúng bị buộc phải sử dụng đến.”
“Vợ ta và ta thắc mắc liệu con có dành cho chúng ta niềm vinh hạnh được ăn tối với con tối nay không, sau khi lũ trẻ diễn xong vở rối của chúng. Nếu thế, phu nhân ạ, bọn trẻ ở đây thật may mắn có một người bảo trợ tận tuỵ và hào phóng như con. Ta dám nói là không một trại trẻ mồ côi nào trên toàn nước Anh nơi mà trẻ mồ côi lại được ăn ngon, mặc đẹp hơn những đứa trẻ này hết, nhờ sự hào phóng của con đấy.”
Victoria mỉnh cười và dợm chối từ lời mời ăn tối tử tế ấy, rồi nàng đột nhiên thay đổi quyết định và nhận lời. Nàng cho một đứa trẻ lớn nhất về Wakefield cùng với một tin nhắn của nàng báo Jason là nàng ăn tối ở nhà mục sư, rồi nàng dựa vào một gốc cây, ngắm bọn trẻ chơi trò cướp biển và tự hỏi không biết Jason sẽ phản ứng thế nào với sự vắng mặt chưa từng có của nàng tối nay.
Sự thật là nàng chẳng có cách nào biết được liệu chàng có quan tâm hay không. Cuộc sống đã trở nên rất lạ lùng, rất rối rắm. Bên cạnh những món nữ trang chàng đã tặng nàng trước đây, bây giờ nàng có thêm một đôi vòng tai ngọc bích hợp với chiếc vòng cổ, những chiếc trằm kim cương, một chiếc thoa hồng ngọc, và một bộ ghim cài tóc kim cương cho mái tóc của nàng - một cái gì đó cho mỗi một đêm trong năm đêm liên tiếp chàng làm tình với nàng kể từ khi nàng thừa nhận nàng đang cố quyến rũ chàng.
Mỗi đêm trên giường chàng lại yêu nàng cuồng nhiệt. Mỗi sáng chàng để lại cho nàng một món nữ trang đắt tiền, rồi hoàn toàn đẩy nàng ra khỏi tâm trí và cuộc sống của chàng cho đến khi chàng lại cùng nàng ăn tối và lên giường. Vì lối cư xử kỳ cục đó, Victoria nhanh chóng trở nên oán giận Jason một cách điên đảo và càng điên đảo hơn nữa là sự căm ghét của nàng dành cho ngọc ngà châu báu.
Có lẽ nàng có thể chịu đựng cái thái độ đó của chàng tốt hơn nếu chàng thực sự làm việc liên miên, nhưng chàng không thế. Chàng dành thì giờ cưỡi ngựa với Robert Collingwood, thăm viếng người điền chủ, và làm đủ mọi chuyện khác. Victoria chỉ được kề cận chàng trong bữa tối và sau đó, khi họ lên giường. Cái nhận thức đó là cách mà cuộc sống của nàng sẽ tiếp diễn làm nàng buồn, rồi sau đó làm nàng giận. Hôm nay nàng dã giận đủ để mà quyết định tránh xa ngôi nhà vào giờ ăn tối.
Rõ ràng là Jason muốn cái kiểu hôn nhân tiêu biểu như là mọi cuộc hôn nhân trong thiên hạ. Nàng được trông đợi là cứ đi con đường của nàng, chàng đi con đường của chàng. Những người sành điệu không gần gũi bên nhau, nàng biết; làm thế được cho là tầm thường thông tục. Họ cũng không nhận là họ yêu nhau, nhung về mặt này, Jason lại đang cư xử khá là kỳ cục. Chàng đã bảo nàng đừng yêu chàng, tuy thế chàng lại làm tình với nàng đêm này qua đêm khác, mỗi lần hàng giờ liền, nhấn chìm cảm xúc của nàng trong sung sướng cho đến tận khi nàng kêu lên bày tỏ tình yêu của nàng dành cho chàng. Nàng càng khó khăn nén lại câu “em yêu anh” bao nhiêu, việc làm tình của chàng càng trở nên cuồng nhiệt bấy nhiêu cho đến khi chàng ép được nàng thừa nhận, bằng tay chàng, bằng miệng chàng, bằng phần thân thể cứng rắn xuyên sâu của chàng. Khi đó và chỉ khi đó chàng mới để nàng có được sự bùng nổ ngây ngất mà chàng có thể cho đi hay giữ lại với nàng.
Như thể là chàng muốn, chàng cần phải nghe thấy những lời yêu ấy; tuy thế chẳng bao giờ, ngay cả khi chàng lên đến đỉnh cao tới ngưỡng của chính chàng, Jason chẳng bao giờ nói thế với nàng. Thân thể và trái tim nàng đã bị Jason biến thành nô lệ; chàng đã buộc nàng vào chàng - đầy chủ đích, khôn khéo, thành công, giữ nàng trong vòng câu thúc của khoái lạc nóng bỏng, mãnh liệt - tuy thế trong xúc cảm chàng lại tách xa nàng.
Sau một tuần như thế, Victoria đã quyết định bằng cách nào đó phải bắt chàng chia xẻ điều nàng cảm thấy và thừa nhận nó. Nàng sẽ không, nàng không thể, tin rằng chàng chẳng yêu nàng - nàng có thể cảm thấy điều đó trong sự thiết tha của bàn tay chàng trên người nàng và niềm khao khát mãnh liệt của đôi môi chàng. Hơn nữa, nếu chàng không muốn tình yêu của nàng, tại sao chàng cứ phải nhất quyết ép cho được nàng nói ra điều ấy?
Dựa trên những gì mà Thuyền trưởng Farrell đã bảo nàng, nàng hầu như có thể hiểu được chuyện tại sao Jason không muốn tin tưởng nàng bằng cả trái tim. Nàng có thể hiểu được, nhưng nàng quyết tâm thay đổi tình hình. Thuyền trưởng Farrell đã nói Jason sẽ chỉ yêu có một lần... Một lần và mãi mãi. Nàng vô cùng mong muốn được chàng yêu như thế. Có lẽ nếu nàng không quá sẵn sàng dành sẵn cho chàng như thế, chàng sẽ nhận ra chàng thiếu nàng, và sẽ thừa nhận cả điều đó với nàng. Ít ra thì đó cũng là hy vọng của nàng khi nàng gửi một tin nhắn lịch sự đến cho chàng giải thích rằng nàng sẽ không về nhà ăn tối.
Ruột gan Victoria như lửa đốt trong cả buổi trình diễn múa rối và sau đó, trong bữa tối tại nhà mục sư, khi nàng chờ đến giờ nàng có thể quay về Wakefield và tự mình xem thử Jason đã phản ứng như thế nào với sự vắng mặt của nàng. Bất chấp nàng phản đối là không cần thiết, vị mục sư đã khăng khăng hộ tống nàng về nhà đêm đó, suốt dọc đường cảnh cáo nàng về những hiểm hoạ nằm chờ một phụ nữ đủ ngốc nghếch mà đi lang thang ra ngoài một mình sau khi trời tối.
Với cái hình ảnh tuyệt vời, nếu mà thừa nhận thì hơi khó tin, Jason quì xuống một bên gối ngay cái lúc nàng về và bày tỏ tình yêu với nàng bởi vì chàng nhớ nàng nhiều quá trong bữa tối, Victoria thực tế là đã chạy bổ vào nhà.
Northrup thông báo với nàng rằng Đức ngài Fielding, sau khi biết được ý định của nàng ăn tối ở nơi nào đó, đã quyết định ăn cùng những người láng giềng và vẫn chưa về tới.
Hết sức thất vọng, Victoria đi lên phòng nàng, lười biếng tắm một cái và gội đầu. Chàng vẫn chưa về khi nàng tắm xong, thế nên nàng vào giường và đọc lướt qua một cuốn tạp chí mà chẳng thích thú gì. Nếu ý Jason định giành thế thượng phong với nàng, Victoria chán nản nghĩ, chàng chẳng thể nào tìm được cách nào tốt hơn nữa - nàng không tin chàng lại chịu lắm rắc rối như thể chỉ để dạy nàng một bài học.
Đã sau 11 giờ khi cuối cùng nàng cũng nghe thấy chàng vào phòng và ngay lập tức nàng vồ lấy tờ tạp chí, nhìn chằm chặp vào nó như thể nó là thứ đáng mê nhất trên đời. Vài phút sau, chàng bước vào phòng nàng, cà vạt đã tháo ra, khuy áo sơ mi đã mở đến tận eo lưng, để lộ ra một đám lông sẫm màu loăn xoăn phủ trên những cơ bắp màu đồng trên ngực chàng. Trông chàng cường tráng và đẹp trai đến nín thở, đến nỗi miệng Victoria trở nên khô khốc, nhưng nét mặt như chạm của Jason hoàn toàn điềm tĩnh. “Nàng không về nhà ăn tối,” đứng bên cạnh giường nàng, chàng nói.
“Không,” Victoria đồng ý, cố noi theo cái giọng điệu dửng dưng của chàng.
“Tại sao?”
Nàng nhìn chàng một cách vô tư và lặp lại chính câu nói của chàng khi làm ngơ nàng đi. “Em thích chơi cùng những người khác, giống như là anh thích làm việc ấy.” Không may là vẻ bình thản của nàng lại hơi thất thế, và nàng lo lắng nói thêm, “Em không nghĩ là anh bận tâm khi em không có ở đây.”
“Ta chẳng bận tâm chút nào,” chàng nói, trước sự thất vọng ê chề của nàng, sau khi đặt một nụ hôn không chút dục niệm lên trán nàng, chàng quay về phòng riêng.
Victoria chán chường nhìn những chiếc gối trống trải bên cạnh nàng. Trái tim nàng từ chối tin rằng chàng không quan tâm nàng ở đây hay không ở đây vào bữa tối. Nàng cũng không muốn tin chàng định ngủ một mình tối nay, và nàng nằm thao thức đợi chàng, nhưng chàng chẳng bao giờ tới.
Nàng cảm thấy kinh khủng khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau - và đó là trước khi Jason bước vào phòng nàng, đã cạo râu trơn tru và toát lên vẻ tràn trề sinh lực - để hững hờ đề xuất, “Nếu nàng cảm thấy thiếu bạn bè, Victoria, có lẽ nàng nên đi lên thành phố một hai ngày.”
Nỗi thất vọng xuyên qua nàng và chiếc lược trượt ra khỏi những ngón tay ủ rũ của nàng, nhưng niềm kiêu hãnh cứng đầu của nàng đã trỗi dậy cứu nàng và nàng khoác một nụ cười rạng rỡ lên mặt. Mặc kệ chàng muốn gọi nàng là chậm hiểu hay chàng muốn rũ bỏ nàng, cho dù lý do của chàng là gì, nàng sẽ làm như chàng đề nghị “Ý tuyệt vời làm sao, Jason. Em nghĩ em sẽ làm thế. Cảm ơn anh đã gợi ý.”