Sân vận động Thục Đô.
Sân vận động Thục Đô hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Nhìn người qua lại trên khán đài, sân vận động kiểu lớn này đủ để chứa bốn vạn người, lúc này đã lấp kín hơn nửa sân.
Hơn nữa, bên ngoài sân vận động còn dòng người đi vào liên tục, chắc là có thể lấp đầy hết sân vận động.
“Này, mấy người nói, người đắc tội với nhà họ Trần là ai?”
“Anh ta là ai thì tôi không biết, nhưng tôi biết anh ta là người gì!”
“Người gì?”
“Người không có não! Đến cả nhân vật lớn như nhà họ Trần cũng dám chọc vào, chắc chắn não của người này có vấn đề.”
“Nói cũng phải, có lẽ não của người này hỏng rồi!”
Trên khán đài trung tâm.
Ông Trần nghe thấy tiếng bàn tán của mấy người này thì hài lòng cười lớn: “Tấm lòng của dân chúng, tấm lòng của dân chúng!”
“Lần này, nhà họ Trần tôi phải nhận được thật nhiều danh tiếng tốt.”
“Nhớ lấy, đừng đánh chết tên nhóc đó, đánh nửa sống nửa chết là được.”
“Những thủ đoạn khác, sẽ xử lý sau!”
Ông Trần đắc ý, giọng đầy vui vẻ.
“Vâng!” Người nhà họ Trần bên cạnh ông ta lần lượt ôm chắp tay trả lời.
Ông cụ nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi: “Tư Hoàng đâu, không phải đêm qua đã thông báo cho Tư Hoàng rồi à?”
“Sao bây giờ nó còn chưa đến?”
Lập tức có người cung kính đáp: “Ông chủ, cậu Tư Hoàng đã xuống máy bay nửa tiếng trước rồi, sẽ đến đây ngay thôi!”
Ông Trần hài lòng gật đầu, ông ta nhìn võ đài trung tâm sân vận động, vui mừng nói: “Đã vậy thì, chắc chắn nhà họ Trần tôi sẽ có niềm vui lớn!”
Bên ngoài sân vận động.
Ngô Đình Khải nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng vẫn chưa muộn.
Nhưng dòng người đen kịt này đến đây làm gì chứ?
Xem náo nhiệt?
Bọn họ rảnh thật đấy!
Tay trái Ngô Đình Khải kéo Khiết Nhan, tay phải cầm ô che nắng, từ từ tiến vào.
Dòng người đen kịt trước mặt như dòng nước tự động tách ra.
Sói Trắng theo sau Ngô Đình Khải, ngưỡng mộ nhìn theo con chó nhỏ được Khiết Nhan ôm trong tay, hơi buồn bực.
Nó tự ngậm lấy xích, từng bước đi theo sau Ngô Đình Khải, vô cùng thông minh.
Tổ hợp kỳ lạ của bọn họ rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của người bên cạnh.
||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||
“Wow, cô bé này dễ thương quá, kawaii!”
“Đúng đúng đúng, con chó nhỏ trong tay cô bé cũng rất dễ thương!”
“Quào, dễ thương thêm dễ thương, không chỉ là dễ thương gấp đôi.”
“Tiêu rồi, tiêu rồi, tim tôi tan chảy rồi!”
“Ông bố bỉm sữa này cũng rất ngầu! Sành điệu ghê, nam tính ghê!”
“Chó trắng lớn... chó săn này? Dù sao thì cũng rất đẹp!”
“Quào, đây là tổ hợp thần tiên, tôi mê rồi!”
Phút chốc, vô số phái nữ chìm đắm vào nhan sắc của tổ hợp ông bố bỉm sữa.
Lúc này, người ở những nơi khác nghe thấy tiếng động từ bên đây thì lần lượt nhón chân lên nhìn về phía Ngô Đình Khải.
Phút chốc, từng tiếng hò reo vang lên khắp bốn phía.
Bọn họ nhìn thấy được một cảnh khó quên.
Một người đàn ông ngầu lòi đeo kính đen cao hơn một mét tám, tay trái dắt con, tay phải cầm ô, như một cậu ấm độc lập sang trọng, không ngừng vươn lên.
Điều khiến phái nữ say mê là:
Phần lớn người đàn ông ngầu lòi này cứ lạnh mặt suốt.
Nhưng, khi anh nói chuyện với cô bé thì khóe miệng mang chút dịu dàng hiếm hoi, làm rung động lòng người.
Nhiều người đàn ông nhìn thấy cảnh này thì cũng chấn động, hơi ghen tị trong lòng.
Trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ: Người đàn ông này ngầu quá!
Thứ nhất, là Ngô Đình Khải ngầu thật!
Thứ hai, là sự tôn trọng của họ đối với một ông bố bỉm sữa!