Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 5: Chương 5: Chào Long soái




Trên mặt gã đàn ông đầu trọc lộ vẻ chua xót. Một bên là nghĩa khí giang hồ, một bên là cái mạng nhỏ của mình, có vẻ như rất khó lựa chọn!

Chẳng qua lúc gã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kia của Ngô Đình Khải thì lại nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn.

Bên ngoài club giải trí Hoàng Gia.

Gã đàn ông đầu trọc nhìn Ngô Đình Khải bằng vẻ mặt cầu xin: “Anh hùng à, ngài vào một mình là được rồi, anh Bách Từ ở ngay bên trong thôi, tôi thật sự không dám đi vào.”

“Nếu để anh Bách Từ biết tôi là người mang anh đến đây thì thể nào gã ta cũng róc xương lóc thịt tôi.”

Ngô Đình Khải nhìn gã một cái rồi cười lạnh nói: “Anh không có lựa chọn, hoặc là bây giờ bị tôi dùng một đòn đánh thành tàn phế, hoặc là bị đại ca của anh lóc sống.”

“Anh tin rằng tôi sẽ nhẹ tay với anh hay là tin rằng đại ca nhà anh sẽ nhớ tình bạn cũ đây?”

Nói xong, anh đi nhanh về phía trước.

Trong vòng ba bước chân, nếu gã đàn ông đầu trọc không đưa ra sự lựa chọn thì anh sẽ trực tiếp ra tay luôn.

Anh vừa mới bước được bước thứ hai thì gã đầu trọc đã đuổi theo: “Được được, đã làm thì làm cho trót luôn. Hôm nay gặp được anh là do tôi kém may mắn. Sau hôm nay tôi thấy anh sẽ đi đường vòng.”

Ngô Đình Khải hoàn toàn không muốn giao tiếp với gã. Những người được gọi là dân giang hồ này luôn nghĩ rằng bọn họ có thể rình xem một số thông tin tình báo trong ngôn từ của người nói, luôn cảm thấy rằng có rất nhiều chuyện chỉ dựa vào cái miệng của mình là có thể giải quyết được.

Bọn họ không biết rằng đối mặt với thực lực chân chính, mọi thủ đoạn đều là mây bay.

Cái gì mà đi vào sẽ bị lóc sống chứ, chẳng qua chỉ là muốn thử xem thái độ của anh thế nào rồi tranh thủ lòng đồng cảm mà thôi.

Chút khôn vặt này quả thật chẳng đáng được nhắc tới.

Lúc anh đang đấu trí lấy mạng đổi mạng với kẻ địch trên chiến trường, bọn họ còn đang ở quê nhà say mê không biết đường về cũng nên!

...

Có gã đầu trọc dẫn đường nên hai người gần như là thuận lợi đi vào bên trong.

Nhìn ra được rằng nơi này là một club tư nhân, không chỉ có bảo vệ đứng gác mà còn có không ít trạm gác ngầm trong âm thầm.

Gã đàn ông đầu trọc vẫn luôn âm thầm đánh giá Ngô Đình Khải. Gã phát hiện ra rằng hình như người này chẳng sợ hãi chút nào cả. Rõ ràng đã nhận ra có rất nhiều tay đấm đang ẩn mình trong bóng tối mà anh lại cố tình vẫn cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Gã nhìn ra được trạng thái tùy ý như vậy thật sự không phải đang giả vờ.

Nghĩ đến đây, trong lòng gã đầu trọc xuất hiện một dự cảm xấu. Người này sẽ không phải đã từng là một con rồng mạnh mẽ đấy chứ!

Gã đầu tróc áp chế sự bất an trong lòng, dẫn Ngô Đình Khải đi vào một cánh cửa phòng xa hoa.

Hai người vừa tới, đàn em đang canh ở cửa phòng đi vào báo tin.

Không bao lâu sau, một gã đàn ông ưỡn cái bụng bự, tóc cắt ngắn, kẹp ví dưới cánh tay bước ra.

Người này vừa xuất hiện đã lạnh nhạt nói: “Xem như hôm nay thằng nhóc mày gặp may đấy. Trước mắt ông đây không còn phòng trống nữa mà bên trong còn có một vị khách cao quý cần phải tiếp đãi nên hôm nay ông đây không rảnh để dạy dỗ mày. Mau cút đi!”

Nói xong, gã ta lại thấy người đàn ông trước mặt vẫn không nhúc nhích, cứ như chẳng thèm để ý đến lời gã ta nói vậy.

Ngô Đình Khải dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu liếc nhìn gã đàn ông ngông cuồng trước mắt này một cái rồi chậm rãi hỏi: “Anh là Vương Bách Từ sao?”

“Đúng là ông đây!”

Thái độ của Vương Bách Từ cực kỳ ngạo mạn, khuôn mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

“Vậy thì tốt rồi!” Vừa dứt lời, Ngô Đình Khải đã “vù” một tiếng tát qua một cái, trực tiếp tát cho Vương Bách Từ ngã chổng vó.

Gã đàn ông đầu trọc ở bên cạnh xấu hổ nhìn nhìn, lại không dám tiến lên hỗ trợ, mà không giúp thì không tốt lắm.

Thế là gã thừa dịp không ai chú ý đến mình bèn thẳng tay tát một cái lên mặt mình. Cái tát này vừa lúc đánh lên chỗ trước đó vừa bị Ngô Đình Khải đánh. Đau đớn do lần tổn thương thứ hai này đánh sâu vào khiến gã đầu trọc cực kỳ may mắn hôn mê bất tỉnh.

Bên kia, mấy tên đàn em thấy Vương Bách Từ bị đánh thì đều xông về phía Ngô Đình Khải.

Nhưng động tác của Vương Bách Từ lại khiến Ngô Đình Khải phải để ý.

Chỉ thấy Vương Bách Từ mồm toàn là máu chậm rãi đứng thẳng thắt lưng và giơ tay ngăn cản hành vi của mấy đứa đàn em.

Gã ta vừa phun nước bọt trộn máu ra vừa nâng ngón tay chỉ về phía căn phòng sau lưng rồi nói: “Mày tỏ ra ngầu lòi phải không, ông đây cho mày nhìn thấy một người càng ngầu hơn này!”

Gã ta đẩy cửa phòng ra, kêu lên: “Chỉ huy Thiết, trong khu vực thuộc sự phân công quản lý của anh thế mà lại có kẻ không biết tốt xấu, trực tiếp ra tay đánh người này.”

“Anh xem mặt tôi này, ôi, bị đánh cho sưng lên rồi!”

“Sao lại thế này?” Người đang nói chuyện với gã ta là một người đàn ông có giọng nói rất trầm ổn. Vừa nghe giọng nói này đã biết đây là một người có thân thể cường tráng.

Vương Bách Từ vừa nghe thấy lời của người này thì trong lòng vui vẻ, lập tức lớn tiếng khóc lóc kể lể: “Tôi còn đang nói chuyện bình thường với anh ta đấy!”

“Thế mà anh ta lại ngang ngược, sau khi hỏi tên của tôi xong thì trực tiếp cho tôi một cái bạt tai.”

“Tôi biết quả thật là việc làm ăn trước kia của tôi không phải đứng đắn gì, nhưng tôi đã sửa lại rồi mà!”

“Tôi không ngờ rằng sau khi không còn là thế lực xấu nữa lại có người cưỡi lên đầu tôi đòi ị muốn tiểu, trở thành một thế lực xấu còn tàn ác hơn.”

“Chỉ huy Thiết, thành phố Thục chúng tôi có thể cho phép một thế lực xấu ngang ngược như thế tồn tại được sao?”

Sau khi nói ra một tràng, Vương Bách Từ nhẹ nhàng thở ra.

Gã ta biết tính tình của vị chỉ huy Thiết này. Ghét ác như thù, cương trực công chính.

Nghe thấy loại chuyện bất bình này, chắc chắn người này sẽ nổi giận, hơn nữa mình cũng không làm bộ gì, đúng là mình bị người ta đánh thật mà!

Quan trọng nhất là vị chỉ huy Thiết này là cấp dưới của một vị chỉ huy chiến đội đặc biệt trong quân đoàn Cuồng Long.

Phải biết rằng người của quân đoàn Cuồng Long lúc nào cũng trâu bò hơn quân đoàn khác, càng đừng nói người ta còn là một vị chỉ huy.

Quả nhiên, sau khi chỉ huy Thiết nghe thấy lời của Vương Bách Từ thì đánh một cái lên bàn, cả giận nói: “Kẻ đó là ai, tôi xem xem ai dám coi trời bằng vung như vậy nào?”

Vương Bách Từ mừng rỡ, vội vàng nói: “Người đó đang ở ngay ngoài cửa, đám bạn của tôi còn đang canh chừng anh ta, anh ta không chạy được đâu.”

Chỉ huy Thiết hừ lạnh nói: “Tôi thật muốn nhìn xem ai dám kiêu ngạo như vậy.”

Lúc anh ta đang định đi ra khỏi phòng thì một giọng nói bình thản truyền tới: “Là tôi!”

Ngô Đình Khải đẩy hai tên côn đồ chặn đường ra rồi đẩy cửa bước vào.

Ngay lúc nhìn thấy Ngô Đình Khải, chỉ huy Thiết ngẩn cả người, sau đó ngẩn ngơ nhanh chóng bị sự kích động thay thế.

Đây là Long soái sao?

Là Long suất linh hồn của quân trong quân đoàn Cuồng Phong, là nhân vật có thể xem như thần thánh trong quân đội Hoa Hạ, được cả thế giới để ý đến, người mà thế lực ngầm phương Tây nghe tên đã sợ đấy sao?

Chuyện này đúng là không thể tin nổi, thế mà Long soái lại xuất hiện ở nơi này!

Anh ta nhanh chóng lấy lại phản ứng rồi “vù” một tiếng chào theo nghi thức quân đội.

“Quân đoàn Cuồng Long, nội vệ thứ chín, chỉ huy đại đội Nanh Sói, cấp dưới Thiết Phong chào Long soái!”

Biểu cảm đang tràn ngập sự vui mừng của Vương Bách Từ cứng đời, sau đó sự vui mừng bị hoảng sợ thay thế.

Hai chân gã ta mềm nhũn tê liệt té xuống đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

“Long... Long... Long... Long soái?”

Long soái, cả nước Hoa Hạ chỉ có một Long soái, đó là chiến soái của quân đoàn Cuồng Long, người đàn ông nổi danh toàn cầu kia.

Nghĩ đến đây, lần đầu tiên gã đàn ông tung hoành thế giới ngầm nhiều năm này cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.

Vốn dĩ gã ta cho rằng mình đã đủ mạnh rồi, chỉ cần có chừng mực thì gã ta có thể hiên ngang đi lại ở thành phố Thục.

Lại không ngờ rằng lần này mình trực tiếp đá vào một miếng sắt, mà miếng sắt đó lại còn là miếng sắt nhọn nữa chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.