Buổi chiều trong quán hơi bận. Lý Như Ý đến quán giúp đỡ nên trong nhà chỉ còn Ngô Đình Khải và Khiết Nhan.
Ngô Đình Khải đang dạy Khiết Nhan vẽ tranh.
“Cha, con cá voi trong tranh của cha béo quá đi!”
Ngô Đình Khải nghe thấy vậy thì có hơi bất lực, béo quá hả?
Cũng chỉ là cái bụng được vẽ mượt mà hơn tí, cái đuôi thì hơi ngắn thôi mà!
“Cha, ông mặt trời hẳn phải là ông lão cười tủm tỉm mới đúng chứ. Cha đang vẽ quả quýt chua sao?”
Cả đầu Ngô Đình Khải toàn dấu chấm hỏi, ông lão cái gì cơ?
Ngay lúc một lớn một nhỏ đang bận bịu chết đi được thì ngoài cửa vang lên một tiếng hô rõ to.
“Ngô Đình Khải, đi ra!”
“Ngô Đình Khải, đi ra!”
Ngô Đình Khải nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài thì thấy mấy người đàn ông mặc vest đen đang la to bên ngoài.
Anh nhướn mày, những người này là ai vậy?
Sau đó anh ôm lấy Khiết Nhan, chậm rì rì đi về phía cửa nhà.
“Nếu các người không cho tôi một lời giải thích cho hợp lý thì hôm nay đừng mong đi nữa!” Sau khi hai bên gặp mặt, đây là câu đầu tiên Ngô Đình Khải thốt ra.
Trong lòng người đàn ông mặc vest đen cầm đầu hoảng lên, vội vàng lấy một lá thiệp mời màu đỏ viền vàng từ trong lòng ra.
Mấy người này chính là người mà nhà họ Trần cử tới để gửi thiệp khiêu chiến!
Người đàn ông cầm đầu đã từng nghe nói rằng thanh niên này là cao thủ cấp bậc Tông sư võ đạo. Dáng vẻ tàn tật kia của cậu Trần Kinh Châu chính là từ người này mà ra.
“Đây là cái gì?” Ngô Đình Khải lạnh giọng hỏi.
Người đàn ông kia lớn tiếng nói: “Anh dám đánh con cháu dòng chính của nhà họ Trần ở vườn trong khách sạn, làm nhục danh tiếng của nhà họ Trần.”
“Đời đời nhà họ Trần từ trước đến nay chưa từng phải chịu sự nhục nhã như vậy. Thế nên nhà họ Trần yêu cầu anh cho nhà họ Trần một lời giải thích.”
“Gia chủ của nhà họ Trần thấy anh là võ giả nên cũng không muốn lấy thế nhà họ Trần để chèn ép anh.”
“Vậy nên giữa trưa ngày mai, nhà họ Trần cử ra ba người khiêu chiến anh ở sân vận động thành phố Thục.”
“Mục đích là bàn luận võ học, cũng để rửa sạch sự nhục nhã của nhà họ Trần.”
“Nếu anh thắng trận chiến này thì nhà họ Trần sẽ nhẹ tay, sau này không còn thù hận gì nữa.”
“Nhưng nếu anh thua thì phải đến nhà họ Trần ba quỳ chín bái, nhận sai giải thích trước gia chủ nhà họ Trần.”
Nói xong, người kia đưa chiến thiếp đến trước mặt Ngô Đình Khải.
Đôi mắt của Ngô Đình Khải nheo lại, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Ngại chết không đủ nhanh đấy à?
Chỉ là một nhà họ Trần mà lại dám khiêu chiến Long soái Hoa Hạ!
Mấy thân vệ giấu mình trong đám người thấy thế thì muốn tiến lên dạy dỗ đám người được nhà họ Trần cử đến này.
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé túm lấy thiệp khiêu chiến.
Khiết Nhan vặn vẹo thân người trong khuỷu tay của Ngô Đình Khải, dùng sức vươn người về phía trước túm lấy thiệp khiêu chiến kéo về.
Ngô Đình Khải lo lắng cô nhóc uốn éo sẽ bị thương nên dùng một tay cầm thiệp khiêu chiến lại, đem cho Khiết Nhan chơi.
Chẳng qua hành động này cũng xem như là anh nhận thiệp khiêu chiến!
Ngô Đình Khải nhìn về mấy người tới đưa chiến thiếp rồi lạnh lùng nói: “Trở về nói với ông chủ của mấy người rằng tôi nhận thiệp khiêu chiến này, nói ngày mai bọn họ cứ chuẩn bị ba cái quan tài đi, cút!”
Lúc này, Khiết Nhan mở thiệp khiêu chiến ra, lại không đọc được chữ bên trong.
Cô bé tò mò hỏi han: “Cha, đây là cái gì vậy?”
“Ha ha, có người mời cha đi đánh người ấy mà!” Ngô Đình Khải rất có kiên nhẫn đáp lại.
“Là đánh người xấu sao?” Khiết Nhan tiếp tục hỏi.
“Đúng rồi, đánh mấy cái người nhà của người xấu kia.” Ngô Đình Khải cười nói.
“Tốt quá đi!” Khiết Nhan vỗ tay hoan hô: “Cục cưng thích nhất là xem cha đánh người xấu!”
Ngô Đình Khải cười cười xoa tóc Khiết Nhan, con gái nhỏ đúng là tri kỷ mà.
Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Chẳng qua chuyện này không thể nói cho mẹ con biết được, nếu không hai chúng ta không thể đi được đâu.”
“Vâng!” Khiết Nhan gật đầu như thật, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn lắm.
Ngô Đình Khải thấy sự phấn khích của cô nhóc thì nghĩ thầm: cô nhóc này mà lớn thêm tí nữa hẳn là sẽ không biến thành một loli nhỏ nổi loạn đấy chứ!