Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ngô Đình Khải nhẹ nhàng cầm lấy trái tim Hải Dương, đeo lên trên cổ Lý Như Ý.
Trái tim Hải Dương lộng lẫy, như cùng tỏa sáng với khuôn mặt xinh đẹp của Lý Như Ý.
Ngô Đình Khải nhìn mặt đẹp của người thương, trong phút chốc vậy mà nhìn đến ngây người.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt đẹp của người thương lên, chậm rãi lại gần, môi đỏ mê người kia, làm cho trong lòng anh dâng lên rung động.
Bên cạnh, ông cụ Lý cười ha hả nhìn một màn này, trong mắt toàn là vui mừng.
Mà Khiết Nhan, thì vô cùng tò mò mà nhìn miệng hai người càng ngày càng gần, trong mắt toàn là chăm chú.
Lý Như Ý bị Ngô Đình Khải nâng mặt lên, hơi có chút hoảng loạn.
Không được!
Ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt nhiều người nhà như vậy, tên khùng này sẽ không muốn hôn thật đấy chứ!
Biết rõ như vậy cũng không sao, nhưng mà cô lại không khống chế được tiếng lòng xao động của mình.
Lý Như Ý không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngô Đình Khải, mắt to bất an mà nhìn loạn trái phải.
Không nhìn thì không sao, vừa liếc qua, lại đúng lúc bắt gặp mắt to tò mò của nhóc con.
Như vậy sao được?
Không thể dạy hư con nhỏ!
Đôi mắt Lý Như Ý dùng sức liếc về phía Khiết Nhan, ý bảo Ngô Đình Khải, con vẫn còn ở đây đấy!
Khóe môi Ngô Đình Khải nhẹ cong, động tác cúi người không thay đổi, chìa một bàn tay ra, chặn lại đôi mắt to sáng rỡ của bé con.
“Ưm!”
Cuối cùng, hai cặp môi, cũng được chạm vào nhau.
Khiết Nhan ngó nghiêng đầu, muốn xem thử ba mẹ đang làm gì.
Đáng tiếc, bàn tay to của Ngô Đình Khải giống như được mọc đôi mắt, luôn vững vàng mà che ở trước mặt bé con.
“Hay lắm!”
Thấy một màn như vậy, trong sảnh lớn lập tức vang lên tiếng hoan hô.
Tiếng hoan hô dâng cao, khiến cho bầu không khí của bữa tiệc có được một sự cao trào hoàn toàn mới.
Dưới sân khấu, có rất nhiều cô gái nhìn hai người ôm hôn nhau, trong mắt toàn là hâm mộ.
Thật lâu sau, hai đôi môi mới tách ra!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Ngô Đình Khải và Lý Như Ý.
Trương Cảnh Hàn và Lý Thiên Ân đều đỏ mắt.
Một màn tỏ tình này, hoàn toàn nghiền áp màn cầu hôn đơn giản của hai người lúc trước thành bột phấn.
Đúng lúc này, có rất nhiều cô gái giật mình kêu thành tiếng.
“Thứ Ngô Đình Khải lấy ra, vậy mà lại là trái tim Hải Dương!”
“Cái gì? Trái tim Hải Dương?”
“Không thể nào!”
“Chắc chắn là không có khả năng!”
“Trái tim Hải Dương không phải là thứ để bán, không thể nào mua được!”
Trước đó, trái tim Hải Dương nằm ở trong hộp, rất nhiều người cũng chưa thấy rõ.
Bây giờ, những người này mới nhìn thấy rõ mặt chính diện của trái tim Hải Dương.
Ngô Đình Khải lấy ra, vaayh mà lại là một viên ngọc quý nổi tiếng bậc nhất bây giờ kia, nhưng mà trái tim Hải Dương này là báu vật vô giá đó!
Sao có thể?
Nghe thấy tiếng hô giật mình của người khác, Lý Thiên Ân lúc bấy giờ mới thấy rõ vòng cổ trên cổ của Lý Như Ý.
Nhìn trên cổ Lý Như Ý phản chiếu vô số ánh sáng, giống như một chiếc vòng cổ làm từ sao trời, Lý Thiên Ân ngây người.
Cô ta đã từng thấy trái tim Hải Dương lúc trưng bày, trong lòng cô ta biết rõ, chỉ có trái tim Hải Dương mới có thể phản chiếu ra được ánh sáng lộng lẫy như vậy.
Cô ta rất thích trái tim Hải Dương, nhưng mà cô ta chưa bao giờ có suy nghĩ phải có được nó.
Bởi vì, đây là báu vật vô giá!
Đây là thứ mà thời đại này mới có thể có được.
Cô ta đã từng cho rằng, sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể có được nó.
Nhưng mà bây giờ, trái tim Hải Dương lại được Lý Như Ý đeo ở trên cổ.
Lý Như Ý có được nó!
Không thể nào?
Tuyệt đối không thể!
Trong giây phút này, Lý Thiên Ân có cảm giác trái tim của mình đông cứng luôn rồi.
Thứ khó mà tiếp cận như vậy, thứ mà hiếm thấy trên đời như vậy.
Sao lại có thể bị Ngô Đình Khải giành được!
Sao lại có thể bị Lý Như Ý có được!
Lý Thiên Ân cúi đầu nhìn lại nhẫn kim cương trên tay mình, trong phút chốc, sự kiêu ngạo của cô ta đã bị nghiền nát!
Ha ha!
Sao có thể!
Đứng trước trái tim Hải Dương, nhẫn kim cương này, thì tính là cái gì?
Lý Thiên Ân ghen ghét mà nhìn Ngô Đình Khải và Lý Như Ý ở giữa sân khẩu, tâm trạng sụp đổ, gần như phát điên.
Cô ta nhìn Ngô Đình Khải, hét to: “Không thể nào, trái tim Hải Dương không phải vật để bán, anh lấy kiểu gì được chứ?”
“Trái tim Hải Dương này, chắc chắn là do anh trộm ra rồi!”
Một tiếng hét to của Lý Thiên Ân, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhìn cô gái đầy mặt ghen ghét, khuôn mặt gần như vặn vẹo này, Ngô Đình Khải nhăn mày lại.
Cái quái gì đây?
Trộm ư?
Hừ!
Ngô Đình Khải hừ lạnh nói: “Cô có biết cô đang nói cái gì không?”
Người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi này, thật đúng là kẻ ếch ngồi đáy giếng.
Ngô Đình Khải nghĩ cũng không ra, nhà họ Lý, nuôi dạy kiểu gì mà ra được loại con gái khó ưa, đáng giận này vậy?
Vì sao cùng trong một dòng họ, lại trái ngược với Lý Như Ý nhiều như vậy chứ.
Trương Cảnh Hàn nghe thấy Lý Thiên Ân lên tiếng, cũng mở miệng ủng hộ: “Cô ấy nói không sai!”
“Trái tim Hải Dương, chính là bảo vật quý giá nhất của dòng họ Bỉ Khắc.”
“Dòng họ Bỉ Khắc đã từng từ chối vô số người xin mua, tuyên bố với bên ngoài: Trái tim Hải Dương sẽ không bao giờ bán!”
“Trái tim Hải Dương này của anh, lai lịch có vẻ không rõ ràng rồi!”
“Hoặc là, thứ này của anh là hàng nhái ngoài thị trường. Hoặc là, trái tim Hải Dương này của anh có được là ngờ con đường phi pháp.”
Con đường phi pháp mà anh ta nói, dĩ nhiên chính là ý bảo lấy trộm.
Bao nhiêu nhân viên lớn như vậy đều không thể đặt mua trái tim Hải Dương, Ngô Đình Khải lại có thể mua được?
Chắc chắn là không có khả năng!
Trương Cảnh Hàn tự tin, lấy sự giàu có của nhà họ Trương, chỉ cần dòng họ Bỉ Khắc chịu ra giá, thì nhà họ Trương chắc chắn sẽ có thể mua được.
Ngô Đình Khải đúng là tài giỏi, kết giao với toàn là cao thủ.
Chỉ là, trái tim Hải Dương là bảo vật quý giá của dòng họ đá quý của hải ngoại.
Quen biết của Ngô Đình Khải, lại có thể kéo tới tận hải ngoại được sao?
Ở Hoa Hạ dù mạng lưới quan hệ có lớn đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng khiến cho dòng họ Bỉ Khắc ở hải ngoại cúi đầu.
Ngô Đình Khải nhìn thoáng qua Lý Như Ý, không muốn phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.
Abh lạnh lùng nói: “Ếch ngồi đáy giếng, cũng chỉ có thể ồn ào ở đáy giếng
“Trái tim Hải Dương này, là do tôi đặt mua từ hải ngoại.”
“Sao, anh có ý kiến gì?”
Nếu là bình thường, Ngô Đình Khải còn chẳng buồn liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Trương Cảnh Hàn khẽ vỗ tay, cười to nói: “Quá giỏi!”
“Giỏi quá!”
“Bảo vật mà những người có tiếng muốn mà không được, vậy mà Ngô Đình Khải anh lại có thể mua được.”
“Anh nói như vậy xong, trong lòng tôi chỉ có một chữ nể viết hoa thôi.”
Lúc này, Tuyệt Mệnh lạnh lùng nói: “Nói anh là ếch ngồi đáy giếng, quả đúng là nể mặt anh quá!”
“Ngu xuẩn hoàn toàn không biết gì cả, lại vẫn dám ở chỗ này gáy bậy gáy bạ.”
Trương Cảnh Hàn nhìn thấy Tuyệt Mệnh nổi lửa, cổ co rụt lại.
Người này anh ta không thể trêu vào!
Chỉ là, người này mặc đồ nhung trên người, dù sao cũng không thể tùy ý ra tay đánh người phải không!
Trương Cảnh Hàn cứng cổ nói: “Không có chứng cứ, ai biết thứ này lấy từ đâu ra?”
Lúc này, có một vị thương nhân có kinh nghiệm lên tiếng nói: “Tập đoàn của chúng tôi làm về đá quý, thường hay mua đá quý từ dòng họ Bỉ Khắc.”
“Hay là, để tôi gọi điện cho người phụ trách của bọn họ hỏi thử?”
Trương Cảnh Hàn vui vẻ, lập tức nói: “Được, vậy gọi luôn đi!”
Ngô Đình Khải hừ lạnh một tiếng: “Được thôi, vậy để cho anh xem thử, lòng dạ của anh đến cùng thì hèn mọn bao nhiêu!”
Người buôn đá quý kia có được sự cho phép, lập tức mở loa ngoài ra, gọi một cú điện thoại.
Tút tút!
Tút tút tút...
Vang lên vài tiếng, điện thoại được nghe!
Trên mặt người buôn đá quý kia vui vẻ, mặt dày hỏi thăm: “Quý ông Borg kính mến, chào buổi tối!”
Lúc này, trong điện thoại truyền tới một giọng Trung ngọng nghịu: “Ông Hạ này, chỗ chúng tôi đang là giữa trưa!”
Người buôn đá quý lập tức cười nói: “Vâng vâng vâng, tôi quên mất là lệch múi giờ!”
“Ông Borg, tôi có thể hỏi thăm ông một chuyện được không?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói: “Ông Hạ là khách hàng lớn của chúng tôi ở phương đông, dĩ nhiên là có thể hỏi.”
Người buôn đá quý hỏi: “Xin hỏi, trái tim Hải Dương của dòng họ Bỉ Khắc, có phải đã bán rồi không?”
Sau ba giây yên lặng!
Giọng nói trong điện thoại mới sâu kín truyền tới: “Sao ông biết?”