Nhìn tình huống này có vẻ giữa hai phòng đang âm thầm phân cao thấp rồi!
Chỉ là nhìn lướt qua, trong lòng Ngô Đình Khải đã nắm chắc.
Mọi người đều biết bên trong đại gia tộc hao tổn rất nghiêm trọng, tình huống này tồn tại đã lâu, tác động từ bên ngoài rất khó sửa đổi.
Nói đến cùng, có lẽ là vấn đề lợi ích.
Tất cả mọi người có tính toán của mình, rất khó chung nhau tấm lòng, cùng nhau góp sức.
Đây là tệ nạn của đại gia tộc, cũng là một loại tình huống xã hội Ngô Đình Khải muốn sửa đổi.
Ngô Đình Khải ngẩng đầu nhìn khách hai bên sảnh, người người nói năng tài giỏi, ăn mặc đều vô cùng chú ý, nhìn có vẻ đều là nhân vật có mặt mũi của Thục Đô.
Ngô Đình Khải và Lý Như Ý cùng tiến vào hành lang, cất cao giọng nói: “Ông nội, chúc ông sáng suốt như mặt trời mặt trăng, sống lâu như cây tùng chim hạc.”
“Luôn luôn vui vẻ, hưởng mãi phúc trời…”
Sau khi hai người chúc thọ xong, lại mang Khiết Nhan ngoan ngoãn đứng bên cạnh tiến vào trong hành lang.
Cô bé vốn đang căng thẳng, sau khi nhìn Ngô Đình Khải bên cạnh, trong nháy mắt trở nên tự tin.
Hai tay nhỏ của cô bé chắp tay, bi bô nói: “Ông cố, chúc ngài phúc như Đông hải, Thọ tỉ… Nam sơn…”
Lời chúc thọ của cô bé đứt quãng, sau khi cô bé nói xong, lập tức cười to khanh khách, may mà chưa có quên.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, ông cụ Lý cười ha ha, ông ấy muốn đứng dậy tiến lên ôm Khiết Nhan.
Nhưng sau khi ông ấy vừa đứng dậy thì lập tức khựng người lại, lại lần nữa ngồi xuống.
Ông ấy mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng hơi bối rối.
Nhóc con khá lắm, mình còn giả vờ đi đứng không tiện, nếu đứng lên trước mặt mọi người, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?
Những người khác không chú ý chi tiết nhỏ này, Ngô Đình Khải lại nhìn thấy.
Nhìn động tác biến hóa tinh tế của ông cụ, khóe miệng anh không nhịn được hiện lên ý cười.
Ha ha!
Ông cụ giả vờ cái gì không tốt, cứ muốn giả vờ đi đứng không tiện.
Vừa nãy nếu ông ấy đứng lên trước mắt bao người, không biết đám người thân bạn bè này sợ hãi thành dáng vẻ gì.
Ngô Đình Khải nhẹ vỗ Khiết Nhan nói: “Khiết Nhan, hôm nay là sinh nhật ông cố, con có thể tới ôm ông có một cái không?”
Khiết Nhan ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được, bé cũng nhớ ông cố.”
Nói xong, cô bé dang hai tay ra, nhanh như chớp chạy về phía ông cụ.
Bé Xám lanh lợi theo sát phía sau cô bé, trông dáng vẻ rất khiến người ta vui vẻ.
Cô bé dựa vào ông cụ Lý, sau đó không muốn rời đi nữa.
Ông cụ cười ha ha, cũng rất thích cô bé dính người này.
Ông ấy phất tay, ra hiệu hai người Ngô Đình Khải tìm chỗ ngồi xuống.
Lý Như Ý là con gái duy nhất của Lý Đại Phong, đương nhiên cùng ngồi xuống sảnh phải với Ngô Đình Khải.
Hai người vừa mới ngồi xuống, Giang Uyển Quân nhường vị trí bên cạnh cho bọn họ.
Giang Uyển Quân vẻ mặt tức giận, bà ta đè thấp giọng nói, trầm giọng nói: “Mấy người tới làm gì, không thấy tin nhắn của mẹ sao?”
Bà ta hơi tức giận, Ngô Đình Khải và Lý Như Ý quá không nghe lời.
Lý Như Ý lo lắng trường hợp bây giờ nên cũng không dám nói lớn.
Cô bất mãn nói: “Mẹ, hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội, sao tụi con có thể không tới.”
Nhìn con gái thở phì phò, còn có Ngô Đình Khải vẻ mặt bình tĩnh, Giang Uyển Quân nhất thời nghẹn lời.
Giang Uyển Quân khẽ im lặng rồi lần nữa trầm giọng nói: “Tối nay hai con không nên tới.”
“Tối nay không chỉ là tổ chức một bữa tiệc mừng thọ đơn giản như vậy.”
Hửm?
Lời này vừa nói ra, Ngô Đình Khải và Lý Như Ý liếc nhau, còn có ẩn tình khác?
Giang Uyển Quân thở dài nói: “Tới nay là là ngày ông cụ xác định gia chủ nhà họ Lý đời tiếp theo.”
Lời này nói ra rất nhẹ, nhưng nội dung trong lời nói lại long trời lở đất.