Ngay khi Ngô Đình Khải bước vào, mấy người đàn ông mặc quân phục vốn còn đang đứng xiêu xiêu vẹo liền trở nên nghiêm chỉnh ngay lập tức.
Ai nấy đều ưỡn ngực, ngẩng đầu, nâng hông, hóp bụng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nếu trông thấy dáng vẻ này của bọn họ, người không biết chắc chắn sẽ bị họ lừa gạt.
Ngô Đình Khải đi đến trước mặt họ, đám đàn ông liền đồng thanh hô to: “Tiểu đội đặc chiến cấp S của Quân đoàn Cuồng Long - Tổ Tuyệt Sát kính chào Long Soái!”
Giọng nói của những người đàn ông này vang dội và tràn đầy năng lượng.
Ngô Đình Khải bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ!”
Sau đó, khi nhìn thấy mấy người bọn họ vẫn còn ở trong trạng thái cơ bắp căng cứng liền bình thản nói: “Không cần phải giả bộ đâu, nơi này không phải là ở trong quân đội, các cậu cứ thoải mái đi.”
“Vâng ạ!” Gương mặt của mấy người đàn ông đều hiện lên sự vui vẻ, cơ bắp còn đang căng cứng của bọn họ ngay lập tức được thả lỏng.
Cả bọn quanh năm làm nhiệm vụ ở nước ngoài, đã quen với những ngày tháng đơn giản thoải mái, trong một khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không kịp thích ứng với cuộc sống nghiêm túc trong quân đội.
“Lần này điều các cậu đến đây, chắc các cậu cũng hiểu được rằng nhiệm vụ lần này sẽ không dễ dàng.”
Ngô Đình Khải mở lời, cũng là đang nhắc nhở bọn họ đừng tưởng rằng nhiệm vụ trong nước thì rất nhẹ nhàng.
Lúc này, một người đàn ông có cặp lông mày rậm, mắt to chào hỏi theo tiêu chuẩn quân đội, lớn tiếng nói: “Báo cáo Long Soái, trong mắt của tổ Tuyệt Sát, nhiệm vụ nào cũng đều dễ dàng cả.”
Lời này vừa thốt ra, những người còn lại liền nhe răng cười vang.
Đỉnh ghê, lá gan của đội trưởng đúng là to thật, vậy mà lại có can đảm khoe khoang trước mặt Long Soái.
Người đàn ông này tên là Tuyệt Mệnh, cũng là đội trưởng của tổ Tuyệt Sát.
Ngô Đình Khải bình tĩnh liếc anh ta một cái rồi nói: “Vậy thì tốt.”
“Tô Nguyệt Mi!” Ngô Đình Khải hướng ra ngoài cửa hét lớn.
Tô Nguyệt Mi, một người phụ nữ mặc quân phục sải bước đi vào, lớn tiếng nói: “Có mặt!”
Ngô Đình Khải gật đầu nói: “Cô hãy giới thiệu một chút về tình hình của nhà họ Trần, rồi báo cáo chi tiết về những võ sư mà nhà họ Trần đã bí mật bồi dưỡng đi.”
Lúc này Tô Nguyệt Mi đã trở lại trạng thái thường ngày, vẻ mặt bình tĩnh, cứ như người phụ nữ đau lòng vừa rồi không phải là cô ta vậy.
Cô ta lấy điều khiển từ xa ra ấn nhẹ, căn phòng vốn dĩ trống không bỗng vang lên âm thanh của tiếng bánh răng quay.
Ngay sau đó, một màn hình lớn từ trần nhà từ từ hạ xuống.
Hình ảnh trên màn hình là sơ đồ 3D hoàn chỉnh về nhà họ Trần.
Nhìn vào màn hình, Tô Nguyệt Mi giải thích: “Đây là hình chiếu ba chiều của nhà họ Trần, các chấm đỏ được đánh dấu trên màn hình là nơi ở của các võ sư thuộc nhà họ Trần.”
“Các địa điểm được đánh dấu bởi các chấm xanh này là vị trí của các nhân vật quan trọng của nhà họ Trần sinh sống.”
“Khi bắt đầu ra tay, những địa điểm này sẽ là điểm tấn công chính của chúng ta.”
Ngô Đình Khải nhìn địa điểm được đánh dấu rõ ràng trong bức hình, gật đầu, một lát sau bèn hỏi: “Thời gian tấn công cụ thể là khi nào?”
“Đáng lẽ là đêm nay sẽ hành động.” Tô Nguyệt Mi nghiêm nghị nói.
Ngô Đình Khải khẽ nhíu mày, tại sao lại nói rằng đáng lẽ là đêm nay?
Anh hỏi: “Xuất hiện tình huống mới đúng không?”
“Đúng vậy.” Tô Nguyệt Mi hơi kinh ngạc, cô ta không ngờ vậy mà Ngô Đình Khải cũng đoán ra được.
Cô ta giải thích: “Cách đây không lâu, tôi đã nhận được tin tức mới nhất.”
“Nhà họ Trần đột nhiên triệu tập tất cả các võ sư của dòng họ đang ở bên ngoài, hai ngày nữa bọn họ phải gấp rút trở về thành phố Thục.”
“Nhìn tình trạng của bọn họ, hình như là đang ấp ủ âm mưu chuyện gì rất lớn.”
Ngô Đình Khải hơi im lặng.
Chuyện lớn?
Sẽ có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Anh trầm giọng hỏi: “Bên phía Chu Võng có dò la được tin tức nào không?”
Nếu là hành động của cả dòng họ, không thể không rò rỉ một chút tin tức gì được.
Tô Nguyệt Mi suy nghĩ một chút liền nhớ lại: “Chu Võng tra ra được một đoạn tin tức, nói là trong vòng hai ngày nữa phải trở về thành phố Thục gấp, bọn họ sẽ có hành động lớn vào buổi tiệc mừng thọ.”
Vẻ mặt cô ta khó hiểu nói: “Nhưng mà, tôi đã kiểm tra lại ngày sinh của tất cả những nhân vật quan trọng trong nhà họ Trần, toàn bộ trong số đó đều không có người nào sẽ được mừng thọ sau hai ngày nữa cả.”
Mừng thọ sao?
Hai ngày nữa?
Ngô Đình Khải mỉm cười hiểu ra.