Mặt sẹo đã từng lăn lộn nhiều năm ở thế giới ngầm bên trời tây, cho nên anh ta tương đối quen thuộc giới ngầm ở Châu Âu.
Tiền Thanh Cảnh mời anh ta tới, cũng vì ông ta coi trọng mạng lưới quan hệ trong tay Mặt sẹo.
Ông ta vốn muốn phát triển việc làm ăn ra nước ngoài, lại không ngờ tới bây giờ lại trở thành thủ đoạn liên lạc với sát thủ phương tây.Mặt sẹo cẩn thận nhìn chung quanh một chút, sau đó nói nhỏ: “Có liên lạc.”
“Nhưng mà…”
Anh ta nói được một nửa thì dừng lại, trong ánh mắt thoáng qua một nụ cười kỳ lạ
Tiền Thanh Cảnh có chút nóng nảy, ông ta vội vàng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Trong lòng ông ta rất tức giận, cái tên Mặt sẹo này, đã là lúc nào rồi mà anh ta vẫn còn vòng vo.
Trong lòng Mặt sẹo thầm nói: “Mẹ nó!”
Vẻ mặt anh ta trịnh trọng nói: “Đối phương muốn giá có chút cao, ít nhất phải là số này.”
Nói tới đây, anh ta đưa năm ngón tay ra, quơ quơ trước mặt Tiền Thanh Cảnh.
“Năm triệu?” Tiền Thanh Cảnh thở phào nhẹ nhõm, đúng là cái giá này rất cao.
Nhưng mà, năm triệu vẫn nằm trong phạm vi ông ta có thể chi trả được.
Dù sao đối phương cũng là tổ chức ngoại quốc, không phải là thế lực có thể so sánh được với tổ chức ngầm ở đây.
Nhưng Mặt sẹo lại tiếc nuối lắc đầu một cái, trầm giọng nói: “Không phải năm triệu.”
“Căn cứ giá mà bọn họ báo, đổi qua tiền của mình là năm mươi triệu!”
Anh ta đè giọng nói xuống rất nhỏ, giọng cũng rất bình tĩnh, giống như chỉ đang truyền đạt một con số.
So với sự bình tĩnh của anh ta, Tiền Thanh Cảnh lại kích động đến nhảy cẫng từ trên ghế lên.
“Năm mươi triệu?”
Tiền Thanh Cảnh không tưởng tượng nổi, cũng bởi vì kích động mà giọng nói ông ta có chút khàn khàn.
Ông ta nhìn chằm chằm ánh mắt Mặt sẹo, buồn phiền nói: “Cậu chắc chắn ư?”
Ra tay một lần?
Năm mươi triệu?
Đùa ông ta!
Tiền Thanh Cảnh không thể nào tin được cái giá này.
Á, kiếm tiền trên thế giới này lúc nào cũng dễ như vậy sao?
Mặt sẹo đã đoán được ông ta sẽ không tin từ trước, anh ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra, đưa cho Tiền Nhất Nam nhìn tin tức đầu tiên.
Nhìn tin đó xong, vẻ mặt Tiền Thanh Cảnh dần dần khó coi.
Đáng chết!
Khó trách những sát thủ này lại giàu có như vậy, con mẹ nó ba năm không làm gì, vì chỉ cần làm một vụ đã đủ ăn ba năm rồi!
Trong lúc Tiền Thanh Cảnh suy nghĩ lung tung, sắc mặt ông ta âm u, không ngừng thay đổi thì Mặt sẹo lên tiếng.
Mặt sẹo nhìn Tiền Thanh Cảnh, nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Tiền, người gây sự với Ngô Đình Khải cũng không chỉ có một mình cậu Tiền Nhất Nam đâu!”
“Những cậu ấm nhà giàu khác cũng bị yêu cầu phụ huynh đến xin lỗi trong vòng một tuần.”
Nghe Mặt sẹo nói vậy, hai mắt Tiền Thanh Cảnh sáng lên.
Đúng vậy!
Tại sao ông ta lại tự mình đi vào ngõ cụt chứ!
Nếu phải tốn tiền, vậy dứt khoát kéo tất cả mọi người cùng nhau tốn tiền đi.
…
Bên ngoài nhà thi đấu.
Vừa ra khỏi nhà thi đấu, trừ Huyết Đồ, những cận vệ khác nhanh chóng thay đổi quần áo, tiếp tục ẩn mình trong đám người.
Ngô Đình Khải che ô, bảo vệ Khiết Nhan ở bên trong.
Trong đầu anh đang nghĩ, có nơi nào hay ho để đưa Khiết Nhan đi chơi không.
Lúc này, sau lưng anh có một giọng nói già nua truyền tới.
“Ngô Đình Khải, xin dừng bước!”
Ngô Đình Khải xoay người nhìn một cái, người nói chuyện chính là một ông cụ râu tóc bạc phơ.
Nhìn ông cụ hiền từ, không phải là người xấu.
Hơn nữa, Ngô Đình Khải cảm nhận được một luồng khi như ẩn như hiện trên người ông cụ, đây có lẽ cũng là một cao thủ võ đạo.
Những cao thủ mạnh mẽ luôn có thể cảm nhận được sức mạnh lẫn nhau.
Trong cổ tịch vẫn lưu truyền bí thuật cổ đại, đó là nhìn gương mặt là có thể đoán ra được người đó có sức mạnh hay không.
Ngô Đình Khải nhìn về phía ông cụ thần bí, nghi ngờ nói: “Ông biết tôi sao?”
Ngô Đình Khải tỏ ra khá lịch sự và kính trọng với ông cụ này.
Ông cụ cười một tiếng, cười gật đầu một cái, nhưng không trả lời anh.
Ông cụ nhìn về phía Khiết Nhan, cười ha hả nói: “Nhóc con, có muốn đi chơi với ông không?”