Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 157: Chương 157: Phụ trách trông con




Giây phút này, không ai nghi ngờ thật giả trong lời nói của Ngô Đình Khải.

Giọng điệu tàn nhẫn như vậy dường như không phải lời người.

Mà là người câu hồn dưới địa ngục nói ra.

Giọng điệu lạnh lẽo như vậy khiến Tiền Thanh Cảnh và người khác run rẩy, đồng loạt rùng mình.

Tiền Thanh Cảnh và những người khác điên cuồng gật đầu, nói mình không dám mạo phạm nữa.

Người trong sảnh nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, thấy những ông lớn liên tục xin lỗi thì im lặng hết.

Ngô Đình Khải này rốt cuộc có năng lực gì, khiến cho nhiều ông lớn sợ hãi như vậy?

Dưới ánh nhìn tò mò của nhiều người, Tiền Thanh Cảnh cười hùa, cung kính đến trước mặt Ngô Đình Khải bên sảnh phải.

Những người khác cũng không ngoại lệ, qua sảnh phải cung kính ngồi xuống, vô cùng nghiêm túc.

Nhìn thấy một nhóm “Đồng minh” đột ngột xuất hiện, người ủng hộ ông hai vui mừng.

“Tốt quá rồi!”

“Như vậy thì lực lượng bên đây không yếu hơn ông cả rồi!”

“Hừ, bọn họ còn nghĩ hôm nay mình thắng chắc rồi!”

“Ha ha, cũng may có chàng rể này!”

“Đúng đó, nếu không có cậu ấy, bên chúng ta sẽ hết hy vọng.”

...

Giang Uyển Quân ngạc nhiên, lòng phức tạp nhìn tên nhóc nghèo trước mắt.

Tên nhóc nghèo kiết xác năm đó.

Bây giờ đã trưởng thành đến bước này rồi!

Người giàu nhất thành phố Thục gọi anh là đại ca;

Nhân vật đứng đầu thành phố Thục hoà nhã điềm đạm với anh;

Thắng nhà họ Trần ba trận liên tiếp, đánh bại Trần Tư Hoàng - hạng sáu danh sách tân binh, không sợ hạng hai danh sách tân binh là Đỗ Trung Đông;

Vương Bách Từ xưng bá Thành Nam cung kính với anh như một tên chạy vặt;

Còn bây giờ, nhiều ông lớn trong giới kinh doanh vô cùng thành khẩn xin lỗi anh.

Nghĩ đến đây, tim Giang Uyển Quân đập dữ dội, con rể nghèo này không hề kém cạnh!

Giang Uyển Quân dò hỏi: “Ngô Đình Khải, bây giờ cậu làm nghề gì vậy?”

Bà ấy nghĩ Ngô Đình Khải quan hệ rộng rãi đến vậy thì công việc sẽ không đơn giản.

Nhất định là nhân vật quan trọng của thế lực nào đó!

Như vậy thì khi ông cụ suy nghĩ đến vị trí chủ nhà mới chắc chắn sẽ nghĩ đến thân phận của Ngô Đình Khải.

Nhưng Ngô Đình Khải không trả lời khiến sắc mặt bà ấy trở nên khó coi.

Ngô Đình Khải nhìn Lý Như Ý, trịnh trọng nói: “Công việc bây giờ của cháu rất không đơn giản.”

“Bây giờ, cháu phụ trách trông con mỗi ngày!”

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Giang Uyển Quân sầm xuống.

Trông con?

Hừ!

Không muốn nói thì thôi, cần gì phải nói những lời này để chống chế.

Lý Như Ý thấy mặt mẹ không vui, kéo góc áo Ngô Đình Khải, ý bảo anh giải thích.

Người đẹp có yêu cầu, đương nhiên Ngô Đình không từ chối.

Anh gật đầu, nghiêm túc nói ra hai chữ: “Thật đó!”

Lý Như Ý: “...”

Lý Như Ý cạn lời, hai tay ôm mặt, không nhìn Ngô Đình Khải đang cười xấu xa.

Giang Uyển Quân cứng đờ, rồi hừ mạnh một tiếng, đứng dậy rời đi về chỗ ngồi ban đầu.

Bà ấy nhìn ra rồi, Ngô Đình Khải đang lừa mình.

Giang Uyển Quân đi rồi, Ngô Đình Khải vô tội nhìn Lý Như Ý buông thõng hai tay, cười nói: “Anh nói thật mà, là dì không chịu tin.”

Lý Như Ý vốn định nói anh vài câu nhưng suy nghĩ lại, thôi đi.

Trước đây mẹ mình đối với anh không tốt, chắc chắn lòng anh không dễ chịu.

Hơn nữa, Lý Như Ý cũng biết, Ngô Đình Khải đang trút giận giúp mình.

Năm năm mình bị đuổi khỏi nhà, mẹ không hề giúp đỡ gì hết, chắc chắn lòng anh không vui.

Lý Như Ý giơ tay ra nắm lấy tay Ngô Đình Khải, khẽ nói: “Nhiều năm qua bố mẹ em không làm gì cả, có lẽ họ có nỗi khổ riêng!”

Ngô Đình Khải cười, nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không khiến em khó xử!”

Ngô Đình Khải thở dài trong lòng, dường như lương thiện và khoan dung của một số người là trời sinh!

Nếu không phải lo cho cảm nhận của Lý Như Ý, Ngô Đình Khải sẽ không thèm để ý đến người gọi là bố vợ mẹ vợ này đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.