“Lộp cộp lộp cộp!!!”
“Lộp cộp lộp cộp!!!”
“Nhanh!”
Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, trong đó còn lẫn vào tiếng hối thúc.
“Bộp!”
Cửa phòng bị người bên ngoài đá mở ra, mấy người đàn ông lưng hùm vai gấu khí thế hùng hổ bước vào.
Thế nhưng, đi được vài bước, bọn họ phát hiện bầu không khí trong căn phòng không giống như bình thường.
Người đàn ông dẫn đầu quét mặt nhìn qua, nhìn thấy bóng dáng của Giả Hữu Nghĩa.
Trong thoáng chốc, gã đã yên tâm.
Có vị nhân vật số ba này chống lưng, thành phố Thục còn không phải để bọn họ mặc sức tung hoành hay sao.
Gã gật đầu với Giả Hữu Nghĩa xem như chào hỏi, sau đó dời mắt, phát hiện mục tiêu của đợt hành động này.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía Ngô Đình Khải, trầm giọng nói: “Tên kia, đi theo chúng tôi một chuyến!”
Ngô Đình Khải ra vẻ hài hước nhìn Giả Hữu Nghĩa một cái, cười hỏi: “Anh chắc chứ?”
Giả Hữu Nghĩa sợ hãi trong lòng, lúc này lại không dám nói nhiều.
Người đàn ông bật cười một tiếng: “Người có khuynh hướng bạo lực như cậu tôi thấy nhiều rồi, đừng nói nhảm nữa, đi thôi!”
Nói rồi, gã tiến lên một bước, khoác lên vai Tần Tất An đang quay lưng lại với gã, lạnh giọng nói: “Anh, đừng chắn đường, đứng sang một bên!”
Tần Tất An chậm rãi xoay người, nhàn nhạt hỏi: “Phải không?”
“Số, Số Một?” Đầu lưỡi của người đàn ông kia như bị thắt nút, kinh hoảng nói: “Sao anh lại ở đây?”
Tần Tất An liếc gã một cái, trầm giọng nói: “Nếu như tôi không ở đây thì có phải các người sẽ coi trời bằng vung không?”
Người đàn ông hít thở không thông, giải thích: “Không, không có đâu, chúng tôi đều làm theo trình tự hoàn chỉnh…”
Người đàn ông còn chưa nói xong, Tần Tất An đã trầm giọng hỏi: “Anh chắc chứ?”
Muốn điều động cả súng kiểu mới thì phải có sự đồng ý của anh ta.
Thế nhưng, anh ta hoàn toàn không hề phê chuẩn chuyện này, đám người của cục an ninh này lại nắm trong tay loại súng được phát triển mới nhất.
Lực sát thương của loại súng này rất lớn, là loại nghiên cứu chế tạo chuyên dành cho những võ giả vi phạm pháp luật rối loạn kỷ cương.
Người đàn ông nhìn theo tầm nhìn của Tần Tất An, cũng nghĩ đến vấn đề mấu chốt, vội vàng lớn tiếng nói: “Đây đều là chỉ lệnh của Số Ba, chúng tôi chỉ phục tùng mệnh lệnh.”
Phải biết rằng, phía chính phủ vô cùng nghiêm ngặt trong việc quản lý phương diện này.
Tội danh tự ý điều động súng kiểu mới này, gã gánh không nổi.
Quả nhiên, Giả Hữu Nghĩa vừa nghe người đàn ông nói như thế thì sắc mặt tái đi.
Tội danh này, gã ta cũng không gánh nổi.
Gã ta nói lớn: “Cậu đừng ngậm máu phun người, khi nào tôi …”
Người đàn ông của cục an ninh cầm điện thoại đưa cho Tần Tất An với vẻ cung kính: “Số Một, ở chỗ tôi có ghi âm cuộc trò chuyện.”
Tần Tất An không nhìn điện thoại mà là nhìn về phía Ngô Đình Khải, hỏi ý kiến: “Xử lý thế nào?”
Ngô Đình Khải nhún vai, ý là: Tuỳ anh!
Tần Tất An hơi xoay đầu, ra lệnh: “Giải Số Ba về, sau đó làm cho rõ ngọn nguồn của chuyện này.”
“Không làm rõ chuyện này, tất cả các người đều phải gánh trách nhiệm.”
Người đàn ông cung kính đáp lại một tiếng rồi vung tay, lập tức ra tay với cấp trên trực tiếp của mình.
Trên mặt gã đều là vẻ cung kính, trong lòng lại cuồn cuộn nổi lên sóng to gió lớn.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai, Số Một làm việc luôn là nói một không hai, vậy mà lại mở miệng hỏi ý kiến của anh trước, người đàn ông này rốt cuộc là ai, quá đáng sợ rồi.
Lúc này, gã nào dám gây thêm rắc rối, từ lâu đã quẳng nhiệm vụ bắt Ngô Đình Khải ra sau đầu rồi, gã lập tức dẫn người rời khỏi phòng bao, hốt hoảng rời đi.
Người chịu kinh sợ không chỉ có mình gã, mà còn có những người khác đang ngồi ở bàn chính.
Lý Như Ý ngạc nhiên nhìn Tần Tất An, anh mới là người có quyền thế nhất thành phố Thục mà, Ngô Đình Khải chỉ là một lính giải ngũ thôi, anh hỏi anh ấy làm gì?
Nào biết, Tần Tất An cảm nhận được tầm mắt của Lý Như Ý thì lập tức mỉm cười thân thiện với cô, còn chân thành gật đầu chào hỏi: “Từ lâu đã nghe kể cô Lý có vẻ ngoài xinh đẹp không tầm thường, bây giờ xem ra người thật còn đẹp hơn nhiều so với lời đồn.”
Lý Như Ý cảm thấy đầu của mình xoay mòng mòng, trời ơi, có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Số Một nói một không hai của thành phố Thục lại khen mình xinh đẹp.
Thẳng đến khi Ngô Đình Khải nắm lấy tay của Lý Như Ý, nhắc nhở cô đừng như thế, cô mới lấy lại tinh thần.
“Cảm ơn lời khen của anh!” Lý Như Ý có chút phấn khởi lại hơi ngại ngùng mà đáp lời.
Lý Cơ Uy ngạc nhiên nhìn Ngô Đình Khải và Lý Như Ý đang tương tác một cách thân thiện với Số Một, trái tim nhấp nhô hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Bàng Phúc Thịnh thì sợ đến mức suýt tiểu ra quần, lập tức quay đầu sang một bên, không dám đối mắt với Ngô Địch.
…
Sau khi người của cục an ninh rời đi, phòng bao tức rộn ràng hẳn lên.
Nhân vật số ba của thành phố Thục bị bắt, tin tức này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm dấy lên một cơn chấn động ở thành phố Thục.
Rất nhiều người vội vàng lấy điện thoại ra truyền tin tức khiếp người này ra ngoài.
Ánh mắt của những người khác nhìn về phía Ngô Đình Khải đã thay đổi hết cả rồi, người này không bình thường chút nào, chỉ cần là người chống đối với anh thì chẳng một ai có kết cục tốt cả.
Bàng Phúc Thịnh ra tay với anh thì bị anh đánh gãy tay.
Người được Trương Cảnh Hàn mời đến giúp đối phó với anh thì toàn bộ tự tát mặt mình, khóc lóc xin tha.
Đến cả nhân vật số ba của thành phố Thục nhằm vào anh, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm.
Người này quá tà môn!
Mà hết lần này đến lần khác anh vẫn cứ trưng ra dáng ung dung tự tại!
Tựa như đang nói: Tôi còn chưa ra sức, sao các người ngã xuống cả rồi?